Người đàn ông ngồi bên giường, sắc mặt u ám, hai mắt mờ mịt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe miệng có chút sưng tím. Ở cổ còn có một vết xước.   

Mặt Khương Mạn rất bất mãn: “Em nguyện ý mà.”  



Bạc Hạc Hiên có chút lé tránh: “Khụ……”  

“Đồng chí Hạc Hiên, anh không được” Khương Mạn hoài nghi.   

Người đàn ông thở dài một tiếng, ánh mắt híp lại cười cười: “Em nói lại lần nữa đi?”  



“Em bảo là sức chiến đấu của anh không được.” Khương Mạn lười nhác giải thích: “Quả nhiên, phát điên xong còn bị em ấn xuống đất, nói gì đến lúc bình thường.”   

“Ài, đúng là cảnh đẹp phút chốc.”  

Mắt Bạc Hạc Hiên lại càng híp lại, cảm thấy nếu trên người cô mà có cái đuôi thì nó chắc chắn đang vẫy điên cuồng!  

Anh đứng lên đi nhanh qua.   

Bị bóng đen bao phủ lên người, Khương Mạn ngẩng đầu lên nhìn, không biết nguy hiểm đang tới gần, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày càng sát lại. Người đàn ông chống hai tay vào thành ghế, giống như đang bao lấy cô.   

Đôi mắt đen sâu thẳm như dực cháy dục hỏa, giống như có thể bốc được hơi nóng ra ngoài.   

Khương Mạn chớp chớp mắt vô tội nhìn anh: “Em ngửi thấy mùi oán khí ở đâu đó.”  

“Mũi chó nhạy thật, con chó săn này.”  

Cái biệt danh kỳ quái này làm môi Khương Mạn giật giật, ánh mắt của cô cũng híp lại. Đang định mở mồm ra nói thì bị Bạc Hạc Hiên giữ cằm, anh cúi xuống m*t mạnh một cái vào môi cô, gần giống như cắn cô một cái.   

Khương Mạn hừ một tiếng, “Đau đấy.”  

“Còn biết đau? Vừa nãy lúc đè anh lên giường đánh sao không biết đau là gì?”   

Bạc Hạc Hiên phẫn nộ nhìn lại cô.  

Cứ tưởng thế nào……kết quả……  

Quần áo đều cởi hết ra rồi……Khương Mạn lại muốn đánh nhau với anh!   

Còn là một trận đánh thật đến nỗi làm người ta có thể nội thương hộc ra máu!  

Nhìn đôi môi diễm lệ của cô bị mình cắn, lòng Bạc Hạc Hiên cũng dịu một chút, anh kéo cô ngồi ra giường rồi ôm cô vào ngực, cúi xuống nhẹ nhàng gặm vào cổ cô.   

Khương Mạn hừ một tiếng, cả người run lên đến mức nổi cả da gà. Đây là nơi mẫn cảm của cô, cảm giác ngứa ngứa truyền cả vào trong xương như muốn mạng cô!!.   

“Dừng lại! Bạc Hạc Hiên anh đàng hoàng đi, em không đem bịt mắt, anh không sợ anh tư mơ thấy à!”  

“Ừ, không sợ.” Bạc Hạc Hiên cười: “Anh cũng đâu có xấu hổ đâu.”  

Khương Mạn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn lại anh: “Dạo này anh càng ngày càng ấu trĩ rồi đấy.”  

“Ấu trĩ như em, em mau chóng giải thích cho anh sao tối này lại đánh nhau với anh đi.” Bạc Hạc Hiên cười như không nhìn cô: “Đàn ông ấu trĩ mà dỗi là khó dỗ lắm đấy.”   

“Có dỗ bằng tay cũng chưa chắc được đâu.”  

Mặt Khương Mạn đỏ ửng, lườm anh một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play