Trong nhà khói bốc lên ngùn ngụt khiến người ta khó thở.  

Bóng người như ác quỷ đó thấy Khương Mạn thì gào thét rồi lao về phía cô vừa như muốn kéo cô vào biển lửa vừa như muốn tìm kiếm cơ hội sống.  



Trong căn nhà chật hẹp đều là lửa khiến cô không biết lai lịch của người này như thế nào.  

Nếu không phải Khương Tiểu Bảo và người phụ nữ cầu cứ thì chỉ có thể là tên côn đồ đó!  

Cô dùng một chân hất người đàn ông đó xuống đất khiến anh ta ngất xỉu.  



Dường như có một rào cản vô hình xung quanh cơ thể cô và ngọn lửa không thể làm tổn thương cô dù chỉ là nhỏ nhất.   

Trước mắt, từ xa đến gần đều là lửa nên không thể đi tìm từng phòng một.  

Khương Mạn hít sâu một hơi, đưa tay vào trong lửa và kiểm soát ngọn lửa!  

Cô cũng không thành thạo siêu năng lực điều khiển lửa cho lắm nhưng trong trường hợp này cô chỉ có thể thử mạo hiểm một chút.  

Trong phút chốc, toàn thân cô như bị nấu chín, da đỏ như tôm khô.  

Ngọn lửa cháy đến toàn bộ cánh tay của cô, ngọn lửa dường như đã lan sâu vào huyết quản và tràn vào trong cơ thể cô.  

Nỗi đau cực lớn giống như muốn thiêu rụi tất cả cơ, xương và thịt, vẻ mặt của Khương Mạn đã trở nên vô cùng dữ tợn.  

Ngọn lửa bên trong ngôi nhà đang yếu dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Hai mắt cô sáng lên, như phát hiện ra thứ gì đó, đột nhiên đứng dậy, dùng nắm đấm tay phải đập mạnh vào tường phòng khách.  

Bùm bùm bùm!  

Bức tường bị đập thành một cái hố sâu, ống nước trong tường bị vỡ ra, nước nhanh chóng phun ra ngoài.  

Phần lớn ngọn lửa đã bị cô dùng siêu năng lực để nuốt chửng.  

Khương Mạn nhanh chóng tìm người. Tai cô khẽ động và nghe thấy một vài tiếng động.  

Cô lao tới cửa phòng vệ sinh và dùng một chân đá vào cánh cửa đã khóa từ bên trong. Khói từ trong phòng vệ sinh bốc ra nghi ngút.  

Khương Mạn chạy đến và thấy Khương Tiểu Bảo đang ngồi nằm trên mặt đất, cậu ta dùng khăn đã tẩm ướt che miệng, mũi của mình và Lý Hân Nguyệt lại.  

Mắt cậu ta mờ đi, có vẻ như đã hít phải quá nhiều khói và sắp ngất đi.  

"Chị, chị ơi…"  

Khi nhìn thấy Khương Mạn xông vào, Khương Tiểu Bảo còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.  

Cậu ta thực sự cho rằng hôm nay mình xong đời rồi...  

"Che kín miệng lại, đừng nói chuyện!"  

"Tôi đưa cậu ra ngoài!" Khương Mạn nhanh chóng xông vào.  

"Cứu... cứu người... cô ấy bị xích rồi..."  

Khương Mạn liếc mắt nhìn sợi xích trên chân Lý Hân Nguyệt, dùng hai tay nắm lấy rồi giật mạnh, sợi xích dày đến ba ngón tay đã bị cô dễ dàng kéo đứt.  

Khương Tiểu Bảo mở to mắt … là đã hít quá nhiều khói nên mình bị ảo giác à? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play