Cấu trúc lối vào của ngôi nhà không hợp lý chút nào. Vị trí bếp sát với cửa, ngọn lửa do nổ khí gas trực tiếp khiến cánh cửa biến dạng.  

Khói dày bốc lên cuồn cuộn, cánh cửa sắt bị thiêu đến nóng hầm hập, ngọn lửa theo kẽ hở lan ra ngoài và hệ thống dây điện cũ kỹ kêu lên cành cạch.  

Khương Vân Sênh bị tiếng nổ lớn làm cho chóng mặt, choáng váng đến mức suýt ngã xuống đất.  



Sau khi định thần lại, nước mắt chảy ràn rụa vì khói đặc, không ngừng ho sặc sụa, anh ta cởi áo ra muốn túm lấy cánh cửa sắt.  

Khoảnh khắc anh ta chạm vào cánh cửa thì có một tiếng hét lớn vang lên:  



"Anh hai, cẩn thận!!"  

Khương Mạn túm lấy tay Khương Vân Sênh, kéo anh ta đi xuống.  

Cánh cửa sắt đổ rầm xuống đất, ngọn lửa lớn từ trong nhà bùng lên giống như núi lửa phun trào. Nếu có người đứng ở cửa, lúc đó nhất định sẽ bị cuốn vào ngọn lửa, vô cùng nguy hiểm!  

Toàn thân Khương Vân Sênh ướt đẫm mồ hôi, nếu như Khương Mạn không tới, vừa rồi anh ta không chết thì cũng đã bị bỏng nặng rồi!  

Ngay sau đó, anh ta tỉnh táo lại, lo lắng nói: "Tiểu Bảo! Tiểu Bảo còn ở bên trong!"  

"Các anh mau đi xuống đi! Em vào trong đó cứu người!" Ánh mắt Khương Mạn nghiêm nghị: "Em không sợ lửa, các anh đừng vào nếu không sẽ rất phiền phức!"  

Nói rồi, Khương Mạn nhanh chóng lao vào biển lửa.  

Khương Nhuệ Trạch và Khương Vân Sênh đều lo lắng không thôi, nhưng ngọn lửa trong nhà quá dữ dội, nếu bọn họ vào trong thật sự sẽ càng thêm hỗn loạn!  

"Chúng ta xuống dưới trước đi, em gái có khả năng khống chế lửa nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì đâu."  

Khương Vân Sênh bình tĩnh lại, kéo Khương Nhuệ Trạch chạy xuống dưới, đầu óc nhanh chóng hoạt động.  

"Đây là tòa nhà cũ với các đường ống bên trong đều lỗi thời. Vụ nổ vừa rồi là do khí gas gây ra nên rất có thể sẽ cháy lan ra."  

"Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không chút nữa chúng ta mà bị mắc kẹt ở hành lang sẽ càng gây thêm phiền phức cho Tiểu Mạn!!"  

Cả hai nhanh chóng lao xuống.  

Khi đi qua tầng năm, họ nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Hai anh em nhìn nhau.  

"Có một đứa trẻ đang khóc?"  

"Trong nhà này không có ai?!!"  

Khi Khương Nhuệ Trạch đi lên, những người sống trong tòa nhà đều đã chạy ra ngoài. Lúc này cũng không có động tĩnh gì, chỉ có thể là trong nhà không có ai.  

Khi có vài đốm lửa từ trên tầng rơi xuống, Khương Vân Sênh nhìn thấy khói đen bốc ra từ cánh cửa sắt, mặt anh ta biến sắc.  

"Không, đó chắc là khói đi từ các đường ống trong nhà bếp hoặc phòng vệ sinh xuống."  

“Khốn kiếp!” Khương Nhuệ Trạch chạy tới giữa cầu thang liếc mắt nhìn: “Ban công không có cửa sổ chống trộm, em sẽ trèo qua đó, anh hai, anh mau xuống gõ cửa lần nữa xem còn có ai bị kẹt trong nhà không?!"  

"Lửa cháy lan quá nhanh, khi chúng ta qua đó, chỗ ngã ba đã bị chặn lại Xe cứu hỏa sẽ không tới kịp đâu, nhanh lên!!"  

Hai anh em không dám chậm trễ.  

Trên tầng tám.  

Nơi cháy nghiêm trọng nhất, toàn bộ căn nhà giống như đang bị ngọn lửa nuốt chửng.  

Sau khi Khương Mạn xông vào thì nhìn thấy một bóng người toàn thân đầy lửa như một ác ma đang gào thét lăn lộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play