Editor: Quýt

Đám người Tần Ngộ đoán rất lâu, nhưng cuối cùng thật sự đoán không ra, nhất trí đoán Khương Đào, nhưng không ngờ cuối cùng khi mở tờ giấy ra, phía trên lại viết tên nhân viên công tác của Đoạn Nhạc Nhạc.

Hóa ra vào giây phút cuối cùng, Khương Đào đã đề nghị đổi tên vương hậu khiến bọn họ bối rối.

Mọi người bên phía nhà trai nhìn tên trên tờ giấy đều không thể tin nổi.

Tần Ngộ nhìn Khương Đào, không thể tin tưởng hỏi: “Khương Khương, từ khi nào mà cô lại lợi hại vậy?”

Đừng nói anh ấy không tin, đến cả các khán giả xem trước màn hình cũng không dám tin.

Dù sao trong ấn tượng của bọn họ, Khương Đào chỉ đơn thuần thích ăn, thể lực rất tốt, nhưng những việc liên quan đến chỉ số thông minh thì không có biểu hiện quá mạnh.

Ai ngờ Khương Đào chỉ cười giảo hoạt, nói: “Bởi vì khi tôi suy nghĩ chiến thuật, tôi sẽ nghĩ nếu đổi thành Thẩm Chi Diễn thì anh ấy sẽ làm thế nào? Sau đó tôi sẽ biết.”

Mọi người: “…”

[Cho nên, vừa nãy kỳ thật là tự anh Thẩm đấm nhau??]

[Anh Thẩm tự đánh mình, kết quả tự mình thua… ha ha ha ha ha ha]

[Đậu má!! Tại sao mọi người chỉ nghĩ tới thắng thua vậy, chẳng lẽ không cảm nhận được đường ở bên trong sao?! Lúc trước là người chị em nào nói cùng xài chung não thế! Tuy rằng cuối cùng vương hậu không phải là Khương Khương nhưng con mẹ nó đây mới thật là cùng xài chung não nè!]

[Hiện tại tôi muốn hỏi một chút về tâm tình anh Thẩm ha ha ha ha ha ha]

Chu Chí Lan ngơ ngác nhìn về phía Thẩm Chi Diễn, lại không bỏ lỡ nụ cười tươi nơi khóe miệng của anh, răng chua muốn rớt ra: “Thẩm Chi Diễn đủ rồi đó! Giết chó cũng không cần giết vậy đâu! Làm người đi!”

Lúc này Tần Ngộ mới chậm nửa nhịp phản ứng lại: “Thẩm Chi Diễn! Cậu đã đoán được Khương Khương không phải vương hậu từ lâu rồi đúng không! Tên gián điệp nhà cậu!”

Thẩm Chi Diễn: “Cho dù tôi có đoán được cũng vô ích, bởi vì nếu là tôi thì cuối cùng tôi cũng rút thăm để chọn vương hậu, cũng không có cách nào đoán được, mặc dù là tôi, cũng chỉ có thể đơn thuần đoán bừa như mọi người.”

Theo lời anh nói, tổ chương trình cũng chiếu lại cảnh bàn bạc vừa rồi của nhóm Khương Đào, cuối cùng bọn họ quả thật là dùng cơ thể che khuất, rút thăm để chọn vương hậu.

[Như vậy mà không tính là yêu ư!!]

[Đã tê liệt, đã tê liệt! Đây quả thật là sự ăn ý mà cặp đôi bình thường có sao> Đây mẹ nó là tình yêu thần tiên gì đây!!]

[Chỉ có tôi quan tâm, sau này anh Thẩm căn bản không có cơ hội có quỹ đen ư?]

[Cảnh báo dự đoán trước!!]

Tất cả mọi người đều phục.

Khương Đào đắc ý nhướng chân mày với Thẩm Chi Diễn, Thẩm Chi Diễn lại bất lực cười cưng chiều.

Tuy rằng đã phát đủ thức ăn chó, nhưng bởi vì ván này đội nhà gái giành chiến thắng, cho nên dựa vào quy tắc, Thẩm Chi Diễn phải tiếp nhận khảo nghiệm của Phó Yến Phi.

Lúc này Thẩm Chi Diễn mới cảm thấy hơi áp lực.

Trải qua một loạt chuyện, anh cũng coi như hiểu rõ, Phó Yến Phi nào có an tĩnh, căn bản chính là vào lúc bọn họ ngây ngẩn, không biết cuối cùng sẽ bày ra loại khảo nghiệm gì đâu!

Chu Chí Lan vui sướng khi người gặp họa: “Lão Thẩm à, đừng trách anh em không giúp anh, đây là anh tự đào hố chôn mình nha!”

Lúc này Kiều Thi Thi cầm một đống thư trong tay: “Đây là những khảo nghiệm do những người bạn của mọi người viết ra, như vậy, căn cứ vào kết quả cuối cùng qua ba vòng thi, đã quyết định được những người phải khảo nghiệm, mời mấy người tự giác đứng lên.”

Kết quả, lần lượt từng người đứng thành hàng trước mặt cô ấy.

Ngoại trừ Thẩm Chi Diễn còn có Tần Ngộ, Tang Linh, Bùi Hàn Dữ cùng Từ Tử Dục.

Tần Ngộ cùng Tang Linh vì hòa cho nên hai người đồng thời cùng chịu khảo nghiệm.

Mà đúng lúc này, Tần Ngộ lại giơ tay lên: “Ở kỳ trước không phải tôi nhận được một đặc quyền sao, có thể nhờ tổ chương trình một yêu cầu bình thường không?”

Kiều Thi Thi gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện tại anh muốn dùng sao?”

Tang Linh mím môi, biết Tần Ngộ có lẽ muốn lựa chọn không tham gia khảo nghiệm.

Không ngờ Tần Ngộ gật gật đầu, sau đó nói: “Tôi yêu cầu không cần để Tang Linh tiếp nhận khảo nghiệm.”

Tang Linh sửng sốt.

Những người khác cũng sửng sốt.

Tần Ngộ buông tay nói: “Ở kỳ đó, cũng nhờ cô ấy mà tôi mới nhận được đặc quyền này, cho nên để cô ấy dùng cũng là điều bình thường, hơn nữa…”

Anh ấy hàm hồ nói: “Hôm nay cô ấy không thoải mái lắm, đừng nên động đến cô ấy…”

Tang Linh lại ngẩn ra.

Hôm nay bà dì của cô ấy đến, bụng rất đau, nhưng với tính hiếu thắng cũng như nhờ lớp hóa trang mà em trai ruột còn không chú ý tới, Tần Ngộ phát hiện ra kiểu gì được?

Quả nhiên Tang Hằng vội vàng hỏi: “Chị, chị không thoải mái?”

Tang Linh nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tần Ngộ, Tần Ngộ lại giống như chột dạ, cuống quít dời mắt.

Khóe miệng Tang Linh lại cong lên một nụ cười cực nhẹ.

Kiều Thi Thi tuyên bố đặc quyền của Tần Ngộ có hiệu lực, sau đó để Tang Linh rời khỏi đội chịu khảo nghiệm.

Lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Khương Đào.

Dù sao ở kỳ trước người nhận được đặc quyền ngoại trừ Tần Ngộ, còn có Khương Đào, cô cũng có thể để Thẩm Chi Diễn thoát khỏi khảo nghiệm.

Nhưng Khương Đào lại lộ ra vẻ mặt khó xử. Bởi vì cô đã dùng hết đặc quyền từ lâu.

Thẩm Chi Diễn nhìn biểu cảm của cô đã đoán ra được gì đó, cố ý nói: “Không cần đặc quyền, tôi tiếp nhận khảo nghiệm.”

Tần Ngộ khiếp sợ: “Cậu điên rồi! Tự chuốc lấy khổ sao?”

Thẩm Chi Diễn nhìn về phía Phó Yến Phi: “Thầy Phó, đây xem như là khảo nghiệm trước dành cho cháu đi được không? Đến lúc cháu cưới Khương Khương, thầy có thể đừng nhắm vào cháu.”

Phó Yến Phi hừ lạnh một tiếng: “Vậy cũng phải xem cậu trải qua khảo nghiệm này như thế nào mới được.”

Thẩm Chi Diễn cười cười: “Được.”

Tần Ngộ không ngờ anh ngốc như vậy, vội vàng nói: “Khương Khương, cậu ấy không cần nhưng tôi cần, cô hãy cho tôi dùng đặc quyền ấy đi!”

Thẩm Chi Diễn kìm cổ anh ấy: “Tưởng bở!”

Tần Ngộ: “Tên khốn nạn Thẩm Chi Diễn cậu! Chính cậu không cần mà còn không cho tôi dùng à! Tính chiếm hữu có cần mạnh vậy không!”

Thẩm Chi Diễn: “Đừng dài dòng!”

Giữa tiếng ồn ào nhốn nháo, bọn họ đi tới địa điểm khảo nghiệm, nhìn thấy bùn lầy ở xa xa, phía trên còn được rải rất nhiều bóng.

Tần Ngộ líu lưỡi: “Ai nghĩ ra trò này vậy! Thật quá đáng!”

Kiều Thi Thi nói khảo nghiệm của từng người, ao bùn lầy kia chính là Phó Yến Phi chuẩn bị cho Thẩm Chi Diễn.

Phó Yến Phi nói với Thẩm Chi Diễn: “Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta hợp tác diễn với nhau không?”

Thẩm Chi Diễn sửng sốt, ngay sau đó nghĩ tới lần diễn đầu tiên anh cùng Phó Yến Phi hợp tác, chính là cảnh nhảy vào bùn.

Khi đó trời rất lạnh, nhiệt độ của bùn còn lạnh hơn, hơn nữa chìm người trong bùn cực kỳ tiêu hao thể lực.

Lúc ấy Thẩm Chi Diễn không có kinh nghiệm, nhảy vào bùn lầy, cả người liền đông cứng, đến cả lời thoại cũng không nói nổi.

Nhưng Phó Yến Phi ở trong bùn lầy giống anh lại không ảnh hưởng tới khả năng diễn của ông.

Phó Yến Phi nói với nah: “Hãy hết mình với vai diễn, và luôn đặt vai diễn trong tâm, đấy chính là diễn viên.”

Những lời này ảnh hưởng đến toàn bộ sự nghiệp diễn xuất của Thẩm Chi Diễn.

Phó Yến Phi nói: “Mấy năm nay dựa vào kỹ thuật diễn đã đủ chứng minh cậu là một diễn viên ưu tú, cho nên hiện giờ, tôi cũng muốn dùng cảnh diễn để nói cho cậu, hy vọng cậu cũng chân thành với tình yêu, vĩnh viễn đặt ở trong tâm.”

“Hy vọng hai người có thể ở bên nhau dài lâu.”

Phó Yến Phi đã phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.

Lần này tuy rằng ông tới đây với thân phận là bạn thân của Khương Đào nhưng mặc kệ là Khương Đào hay Thẩm Chi Diễn, đều là đàn em mà ông thương, ông thật lòng hi vọng bọn họ mãi hạnh phúc.

Thẩm Chi Diễn gật đầu: “Cảm ơn thầy Phó, cháu hiểu rồi.”

Trong bài khảo nghiệm của Phó Yến Phi, chỉ có một trong những quả bóng xanh trên bùn có một bông hoa bất tử, mà Thẩm Chi Diễn muốn tìm được quả bóng đó trong đống bóng xanh kia.

Số lượng bóng xanh vốn nhiều, tìm một quả trong đống đấy rất khó, huống chi còn ở trong bùn lầy, gần như không có tầm nhìn, Thẩm Chi Diễn chỉ có thể mò từng quả theo cảm giác.

Thẩm Chi Diễn lại không chút do dự bước vào đầm lầy, một lúc sau, cơ thể anh dính đầy bùn, chỉ có thể gian nan bước từng bước.

Tất cả mọi người đều có chút thất thần, thầm cổ vũ cho anh.

Chỉ có Khương Đào hơi thất thần, vừa xem điện thoại vừa nhìn ra ngoài đám đông.

Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, cô vội vàng mở ra, che miệng lại nghe điện thoại, không biết đối phương nói gì, cô nhân lúc mọi người không chú ý, lén lút chạy ra ngoài.

Thẩm Chi Diễn nhặt một lúc thấy hơi thấm mệt, tạm thời nghỉ ngơi một lát, anh nhìn lên bờ theo bản năng, lại không thấy Khương Đào.

Anh ngẩn người.

Những người khác cùng màn hình cũng chuyển theo tầm mắt anh.

[Hả, Khương Khương đi đâu rồi?]

[Có phải đói bụng, đi ăn gì đó không?]

[Tuy rằng thầy Phó nói dễ nghe nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, Khương Khương lén dùng hết đặc quyền, khi anh Thẩm phải trải qua khảo nghiệm thì lén trốn đi, cảm giác không để anh Thẩm ở trong lòng, tuy rằng CP EQ hay cãi nhau nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn tin cậy nhất]

[Đừng nói như vậy, Khương Khương không phải loại người như thế]

Vào lúc mọi người đang cãi nhau loạn xạ trên phần bình luận, mọi người nhìn thấy ở xa xa Khương Đào đang ôm một cái hộp cao bằng nửa người đến, bởi vì không nhìn rõ đường còn lảo đảo một chút.

Cô chạy đến cạnh đầm lầy, lúc này mọi người mới thấy rõ, bên trong hộp kia đều là bóng xanh, có một quả nảy ra khỏi hộp, Đoạn Nhạc Nhạc tiến đến nhặt lên, quơ quơ: “Đây là…”

Sau đó Khương Đào đổ hết hộp bóng đến bên cạnh Thẩm Chi Diễn.

Có lẽ bởi vì quá vội nên một quả trong đó vỡ ra, để lộ đóa hoa bất tử bên trong, tựa như trái tim đỏ tươi của ai đó bị lấy ra.

Lúc này Kiều Thi Thi mới giải thích: “Đặc quyền của Khương Khương đã được dùng từ đầu chương trình, cô ấy nói muốn biết thầy Phó chuẩn bị khảo nghiệm gì với Thẩm Chi Diễn.”

Lúc ấy cô xem xong thì trở về, Kiều Thi Thi cũng không nghĩ tới, vậy mà cô lại dùng cách này để giúp Thẩm Chi Diễn.

Khương Đào nào biết còn có thể trực tiếp hủy khảo nghiệm, lúc ấy Phó Yến Phi thần bí nói với cô, phải cho Thẩm Chi Diễn một khảo nghiệm vĩnh viễn không thể nào quên.

Cô biết ba Phó là vì cô, vừa không muốn làm ông đau lòng, lại sợ khảo nghiệm quá khó làm Thẩm Chi Diễn khổ, vì thế dùng đặc quyền ngay lúc đầu, nghĩ có cách nào để giúp anh không.

Nhưng cô không ngờ tới vậy mà trực tiếp bị lộ ra như vậy, hơi ngượng ngùng làm nũng nhìn Phó Yến Phi: “Quy tắc không nói chính là cho phép, đúng không ba Phó?”

Phó Yến Phi: “…”

Ông nhìn Thẩm Chi Diễn đang ngẩn người cảm động dưới bùn, lại nhìn Khương Đào bên bờ vẫn đang tỏ vẻ đáng yêu cầu xin, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: “Con gái lớn không thể giữ được nữa rồi.”

[Tôi khóc mất! Cho nên từ lúc bắt đầu Khương Khương đã không nghĩ tới việc dùng đặc quyền cho chính mình, trực tiếp cho anh Thẩm! Kết quả bị người ta hiểu lầm hu hu hu hu, Sinh Khương chính là tình yêu thần tiên! Không được phản bác!]

[Cục cưng Khương Khương quá ngọt ngào! Thẩm Chi Diễn quyết đấu đi!]

[Tôi không chịu được nữa! Xin hỏi ở đâu có thể tìm được một Khương Khương vậy!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play