Bà Lâm Nghiễm trầm tư suy nghĩ, là Tề Tề đã ra tay "chả trách vết thương không thể cứu vãn được ! Lão già ấy tự tạo nghiệt thì tự chịu".
Sở Vĩ Vĩ thở dài "con chỉ sợ Nhậm gia rồi sẽ không được một ngày được yên !"
Con nói không sai "bao nhiêu năm nay mẹ con Hồng Thừa luôn âm thầm đấu đá với mẹ con Lý Kiều, Lý Kiều tuy ngày thường ăn chay niệm Phật, nhưng thực tế thì cô ta không hề đơn giản !"
Sở Vĩ Vĩ nhìn mẹ chồng mình nhưng cô im lặng không lên tiếng.
Bà Lâm Nghiễm trở nên buồn phiền "họ luôn đấu đá vì con của họ, còn mẹ trước giờ chưa từng làm được điều gì cho con trai của mình, cho đến lúc nó ốm nặng qua đời !"
Sở Vĩ Vĩ thấy mẹ chồng mình như thế thì vô cùng đau lòng cho bà "mẹ, mẹ là người mẹ hiền lành...mẹ đừng trách bản thân mình nữa ! Chồng con, anh ấy sẽ không trách mẹ đâu".
Bà Lâm Nghiễm mỉm cười "vẫn là con dâu của mẹ ngoan ngoãn nhất, mẹ thật sự thấy mình được an ủi !"
Sở Vĩ Vĩ đi đến bên cạnh mẹ chồng, cô đưa tay lên xoa nắn nhẹ nhàng bả vai cho mẹ chồng.
Bà Lâm Nghiễm thấy dễ chịu, hài lòng gật đầu !
"Vĩ Vĩ à !"
Dạ con nghe !
Con có oán trách mẹ vì đã khiến cho con trở thành góa phụ không ?
Tất cả là vì số kiếp, trời cao đã an bày "con thật sự không hề trách mẹ ! Ngược lại, thì con rất thương mẹ...giờ mẹ không còn con cái để chăm sóc cho mẹ. Nếu mẹ không chê thì những ngày tháng sau này, mẹ hãy để con dâu chăm sóc cho mẹ nhé !"
Ngoan...con dâu ngoan của mẹ, "con có biết không mẹ rất cảm động !"
Mẹ hãy yên tâm đi ạ ! Sau này, có con luôn bên cạnh mẹ.
Ừ ! Mẹ vui lắm, con là niềm an ủi của mẹ đó Vĩ Vĩ.
Dạ..."con sẽ không bao giờ làm cho mẹ thất vọng đâu ạ !"
Ừm..."mẹ tin con".
Thưa mẹ ! Tiểu thiếp của lão gia là người như thế nào vậy ạ ?
Bà Lâm Nghiễm nghiêm túc bảo "cô ấy thật sự chỉ là được mua về làm thiếp, lại không được ông ấy sủng hạnh nhất nên cô ấy chỉ là một người giúp việc !"
Sở Vĩ Vĩ không hiểu, mẹ à không phải Hà Đan là người phụ nữ trẻ đẹp nhất hiện nay của ông ấy sao ? Sao lại không phải là người ông ấy sủng hạnh nhất vậy ạ ?
Bà Lâm Nghiễm trầm tư một lúc rồi khẽ cười ! Ông ấy một đời chỉ sống vì nữ sắc, có ai là người ông ấy thật sự yêu thương đâu con.
Vậy người ông ấy sủng ái nhất hiện nay là ai vậy mẹ ?
Người ông ấy sủng ái trong ba năm gần đây là "Tiêu Ngọc Lộ, một cô thôn nữ xinh đẹp...nghe đâu ông ấy sắp tới sẽ lập thiếp".
Sở Vĩ Vĩ mỉm cười "hoá ra là như thế ! Cuộc sống của lão ấy quá phức tạp rồi".
Bà Lâm Nghiễm cũng mỉm cười "rất tiếc, bây giờ ông ấy phải nằm liệt giường, e rằng có đưa gái khỏa thân đứng trước mặt thì ông ấy cũng đành bất lực nằm nhìn !"
Sở Vĩ Vĩ thở dài, một đời...ông ấy chỉ giỏi làm khổ phụ nữ "chết cũng đáng đời".
Phải...con nói đúng !
À ! Phải rồi thưa mẹ...con thấy Hà Đan cũng là người phụ nữ khá đáng thương "mẹ thông cáo với Nhậm gia là muốn thu cô ấy làm hầu nữ, đừng để cô ấy rơi vào tay bà ba mà tội một đời hồng nhan".
Chuyện này...sao con lại nghĩ vậy ?
Không giấu gì mẹ, hôm nay Hà Đan có đến tìm con "cô ấy đã van xin con thu nhận cô ấy ! Cô ấy nghe được tam phu nhân có ý muốn thu cô ta làm hầu nữ, cô ta trước giờ lại là cái gai trong mắt của tam phu nhân, cô ta sợ những ngày tháng sau này sẽ sống không bằng chết !"
Vậy tại sao con dâu của mẹ lại không thu nhận cô ấy ? Biệt phủ của con cũng chỉ mới có hai người giúp việc "con không thấy hiu quạnh sao ? Mẹ còn đang định chọn vài người tử tế đến chỗ con, cho bớt lạnh lẽo !"
Không, chỗ con không cần thêm người nữa thưa mẹ ! Con có thím Trương hầu hạ là đủ rồi, việc quản lý trong ngoài cũng có chú Triệu. Con chỉ cần sự yên tĩnh "mỗi tối chồng con trở về thì sẽ thoải mái hơn cho anh ấy, con còn muốn ở một mình nữa là..."
Con nói Tề Tề tối nào cũng trở về với con sao ?
Dạ phải thưa mẹ !
Vậy mẹ có thể gặp mặt nó được không ?
Cái này thì con cũng không biết "mẹ thử xem sao !"
Nhưng tại sao trước giờ nó không về đây thăm mẹ ? Mẹ rất nhớ nó ! Bà Lâm Nghiễm buồn rơi nước mắt.
Thưa mẹ ! Nơi này có Pháp bảo trấn giữ Nhậm gia và có cả những thứ kỵ với anh ấy, anh ấy làm sao mà có thể vào đây được !
Con nói cũng phải ! Vậy...
Thưa mẹ ! Tối mai, mẹ đến chỗ con...anh ấy sẽ xuất hiện gặp mẹ !
Được...được, vậy tối mai mẹ sẽ đến chỗ con.
Dạ ! Vậy giờ mẹ hãy nghỉ ngơi đi, con phải trở về trước đây mẹ.