Sở Giang Vương vội vã đến đại điện "chuyện nhỏ này mà Diêm Vương cũng đích thân đứng ra xét xử !"
Sở Vĩ Vĩ đang đứng trước đại điện, cô nhìn thấy có rất nhiều người trên cổ đeo gông đang đứng chờ xét xử. Cô thở dài "haiz, uống có mấy cân rượu mà đã gây ra họa lớn thế này".
Giọng lạnh lùng đáng sợ của Diêm Vương cất lên "cho truyền kẻ trà trộn vào địa phủ đêm qua, lên điện !"
Sở Vĩ Vĩ bị áp giải lên điện...
Diêm Vương lớn tiếng hỏi "cô là ai ?"
Tôi là Sở Vĩ Vĩ !
Sao lại trà trộn vào thập điện ? Có mưu đồ gì ?
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu !
To gan...(Diêm Vương gầm lên)
Diêm Vương nhìn Phán Quan "ông nhanh xem tội trạng của cô ta".
Phán Quan mở sổ ra xem, ông khẽ nhíu mày !
Diêm Vương đợi khá lâu nhưng vẫn không nghe Phán Quan đọc lên tội trạng của Sở Vĩ Vĩ "hửm ? Ông không biết đọc chữ sao ? Hay là tội trạng của cô ta đầy dẫy nên ông không biết đọc từ đâu ?"
Phán Quan thở dài "vậy thì không phải !"
Diêm Vương không kiên nhẫn "ông còn không nhanh đọc thì cho xét xử luôn cả ông".
Phán Quan khẽ lên tiếng "cô ấy vốn không có tội gì cả !"
Hồ đồ "lão Phán Quan ông hồ đồ quá rồi, người sống một cuộc đời thì làm gì không có tội ?"
"Bẩm Diêm Vương, cô ta vốn thọ đến 120 tuổi, nhưng vì chết oan nên không thể đi chuyển kiếp, địa phủ chúng ta lại cũng không thể xét xử cô ta, cô ta là thần dân của phố Thanh Hà : vốn vĩ cô ta có gây ra tội trạng gì thì cũng phải trả cô ta về phủ Thanh Hà xét xử !"
Diêm Vương nghiến răng "ta bảo ông kể tội trạng của cô ta ra kia mà..."
Nhưng cô ta vốn không có tội trạng gì cả "làm sao mà kể "
Hừ..."vậy tội cô ta quấy rối địa phủ thì có được tính không ?"
Diêm Vương à ! Cái này...
Sở Vĩ Vĩ mắt chớp chớp "ông thân là Diêm Vương mà lại hẹp hòi !"
Cô nói ta hẹp hòi sao ?
Hừ...
Còn không phải sao ?
Cô nói xem "ta hẹp hòi chỗ nào ?"
"ta đêm qua là vì uống rượu say, vô tình lạc bước đến âm ti, à...ừm...vì thấy nơi này quá uy nghi nên ta tiện đường đi dạo một lúc, có gì mà ông làm căng vậy chứ ?"
Cô to gan lắm "lại dám ăn nói với ta như vậy !"
Sở Vĩ Vĩ nheo mắt "lão già hẹp hòi".
Diêm Vương lớn tiếng bảo với quỷ sai "các ngươi đưa cô ta đến ngục : bỏ đói, bỏ khát 300 năm !"
Phán Quan há hốc mồm "chuyện này không được đâu Diêm Vương".
Có gì mà không được chứ ? Ta là vua một cõi "chẳng lẽ không có quyền để nhốt cô ta sao ?"
Sở Vĩ Vĩ lớn tiếng hỏi "ông là đang cậy quyền và lạm quyền đó sao ?"
"Được thôi, 300 năm thì 300 năm...300 năm sau tôi sẽ kiện ông đến tận Thiên đình !"
Phán Quan ngỡ ngàng "chuyện này..."
Diêm Vương tức giận phất tay "nhanh đưa cô ta đi !"
...----------------...
Bên ngoài điện...
Tần Quảng Vương nhìn thấy Sở Giang Vương đang vội vã lướt nhanh vào điện...
Hày !!!
Tần Quảng Vương đưa tay ra ngăn Sở Giang Vương lại "Nhị Vương Vương, ngài định đi đâu đây ? Sao vội vã vậy ?"
Sở Giang Vương không muốn đôi co, nhiều lời với Tần Quảng Vương "ta đang có việc gấp, Tần Quảng Vương xin nhường đường !"
Hừ "ta biết đêm qua có một tiểu cô nương ngủ lại chỗ Nhị Vương Vương, không biết là..."
Đủ rồi "ngài thân là một Tần Quảng Vương mà lại nói năng không ra làm sao !"
Nhị Vương Vương ngài tức giận gì chứ ? Là ngài đang chột dạ sao ?
Nói bậy "ta tại sao lại phải chột dạ ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT