Sau đó, tổ trọng án đến trường trung học của Thái Bao Tử.

Trường cũ của Thái Bao Tử là trung học Hy Vọng Trung Quốc.

Hỏi qua hiệu trưởng, hiệu trưởng nói là giáo viên chủ nhiệm của Thái Bao Tử năm đó, Quách Na, đã về hưu.

Hiệu trưởng viết địa chỉ cho tổ trọng án, theo địa chỉ đã tìm được Quách Na.

Quách Na đã 62 tuổi, bà đang dẫn cháu ra công viên Tây Sơn chơi đùa.

Dì Long Phiêu Phiêu trong ủy ban khu phố đã dẫn tổ trọng án đi đến công viên Tây Sơn cách đó không xa.

Long Phiêu Phiêu chỉ vào một cụ bà ngồi trên ghế, nói với Hoàng Tử Vi: "Em gái cảnh sát, đó chính là Quách Na mà mọi người muốn tìm."

Hoàng Tử Vi gật đầu: "Cảm ơn dì."

Long Phiêu Phiêu xua tay nói: "Đừng khách sáo."

Cụ bà ngồi một mình trên ghế, ánh mắt nhìn phía xa.

Cháu của Quách Na đang chơi, Quách Na chỉ nhìn vào cháu.

Dạ Phàm Linh bước đến hỏi bà: "Chào bác, bác là Quách Na. Chúng cháu tìm đến để hỏi một số chuyện."

Quách Na nghi ngờ hỏi: "Mấy cô là ai?"

Hoàng Tử Vi lấy thẻ cảnh sát ra nói: "Chúng cháu là cảnh sát, bác còn nhớ một học sinh tên là Thái Bao Tử không? Chúng cháu là muốn tìm hiểu chuyện của anh ta, bác còn nhớ chuyện về anh ta không?"

Nói đến Thái Bao Tử, Quách Na rơi vào hồi ức.

Thái Bao Tử là học sinh mà bà có ấn tượng sâu sắc nhất.

Làm giáo viên, dạy qua vô số học sinh, bình thường chỉ nhớ kỹ hai loại học sinh: một là quá xuất sắc, hai là thích quậy phá, gây sự.

Trường học xây dựng đẹp đẽ, nhưng với Thái Bao Tử đó là nơi cực hình.

Cuộc sống hàng ngày ở trong trường, làm cậu có cảm giác nghẹt thở.

Thái Bao Tử học không giỏi, cũng không quậy phá.

Bất kể là hè hay đông, Thái Bao Tử đều mặc rất nhiều quần áo, cậu dường như đóng gói bản thân thành một "cái bao chứa người".

Đeo khăn choàng, còn che giấu khuôn mặt của mình, sâu trong nội tâm rất tự ti.

Cậu không thích tiếp xúc quá nhiều với người khác, mỗi ngày đều: đi học, tan học, về nhà.

Vì có tính tự ti, Thái Bao Tử đều ngồi ở bàn cuối gần cửa sau.

Giáo viên bộ môn cũng không thích cậu, cố ý gây khó dễ, bắt cậu lên làm những đề bài khó.

Thái Bao Tử không trả lời được, giáo viên liền bắt cậu chép phạt.

Cả lớp đều tan học đi về, chỉ còn Thái Bao Tử ở lại ngồi chép phạt.

Cậu viết vào vở:

Không học giỏi, không phải con nhà giàu, thì xứng đáng bị giáo viên trách phạt sao? Trong lớp mấy bạn có tiền có quyền, dù kết quả học tập yếu hay quậy phá, giáo viên vẫn cười nói với họ: "Học sinh XXX, em nên cố gắng học, như vậy mới không phụ lòng cha mẹ đã bỏ tiền ra đưa em đến trường. Gia đình em có điều kiện tốt như vậy, đừng lãng phí tương lai." 

Những giáo viên này đều được phụ huynh nhét lì xì, mời ăn cơm.

Thái Bao Tử mỗi lần ở ngoài phòng giáo viên nghe thấy mấy lời này, đều cười bỏ đi.

Quách Na mỗi lần đi ngang qua Thái Bao Tử, đều ngửi thấy mùi nước hoa.

Thái Bao Tử rất thích chưng diện, lúc tan học thường chạy đến nhà vệ sinh để soi gương.

Các bạn học đều cười nhạo Thái Bao Tử, cười mẹ cậu.

Có một lần tan học muộn, Thái Bao Tử trốn trong lớp khóc.

Quách Na đi tới hỏi: "Thái Bao Tử, sao em vẫn chưa về."

Môi Thái Bao Tử run run nói: "Em sợ, em sợ bị họ chặn đường, em sợ bị đánh......"

Quách Na hiểu ra, Trần Minh thường xuyên bắt nạt Thái Bao Tử, thậm chí còn chặn đường để trêu chọc.

Mỗi ngày, Thái Bao Tử đi về nhà phải qua một con hẻm nhỏ, Trần Minh chặn đường cậu ở đó.

Cậu nhu nhược không dám đánh trả, Trần Minh cười nói: "Mày đâu phải là đàn ông, mày là phụ nữ."

Thái Bao Tử muốn chạy, Trần Minh chặn lại rồi đánh cậu nằm trên đất.

Trần Minh giật khóe miệng, ngậm điếu thuốc nói: "Mày thích làm phụ nữ, thì tao sẽ toại nguyện cho mày."

Thái Bao Tử kêu lên, Trần Minh *phỉ nhổ* một tiếng nói: "Đồ ẻo lả."

Khi cậu về đến nhà, mẹ của Thái Bao Tử thấy cậu đau đớn liền hỏi: "Bao Tử, con sao vậy?"

Thái Bao Tử có nỗi khổ không thể nói được, im lặng chạy vào phòng tìm thuốc mỡ để thoa.

Sau đó, Quách Na cùng Thái Bao Tử đi qua hẻm, Thái Bao Tử dừng bước nói với Quách Na: "Cô Quách, cô đừng nói cho mẹ em được không. Em không muốn mẹ biết......"

Thái Bao Tử không về nhà, Quách Na lo lắng nên đi theo cậu.

Cậu đến một bãi rác nhặt phế liệu, Thái Bao Tử lục được trong bãi rác có một cái balo bị người ta vứt đi.

Trong balo có lon rỗng, giấy lộn, bình nhựa.

Thái Bao Tử lại tìm thấy một món đồ chơi Transformers, đồ chơi này trước đây cậu chưa từng nhìn thấy.

Cậu ôm nó vào lòng.

Lúc này, một tên ăn mày đi đến nắm cổ áo cậu nói: "Thằng nhóc, mày từ đâu tới. Đây là địa bàn của tao, cút đi!"

Thái Bao Tử bị tên ăn mày đẩy ngã xuống đất, cánh tay bị trầy da.

Cậu cắn răng đứng lên, tên ăn mày thấy cậu đeo balo nói: "Bỏ xuống, bỏ cái balo xuống. Đó đều là đồ của tao."

Thái Bao Tử chạy, càng lúc càng xa.

Không dám nhìn về sau, cậu sợ tên ăn mày đuổi theo.

Chạy đến một khúc cua, cậu giẫm phải một cái vỏ chuối, té xuống đất.

Thái Bao Tử chật vật nằm trên đất, Quách Na đến trước mặt cậu, đưa tay nói: "Cô đưa em đến bệnh viện."

Trải qua chuyện đó, Quách Na rất để tâm đến Thái Bao Tử.

Cô chăm sóc Thái Bao Tử, còn thường xuyên dạy cậu làm bài tập.

Đến tốt nghiệp, trên bàn làm việc của Quách Na đầy ấp quà của học sinh tặng.

Ánh mắt của bà nhìn vào một post card hình người nổi tiếng rất bình thường.

Vài dòng chữ méo mó trên post card, bà biết là của Thái Bao Tử.

Thái Bao Tử viết:

Cô Quách, cảm ơn cô đã chăm sóc em. Em có thể tốt nghiệp trung học, đều là do cô bồi dưỡng. Em sẽ không quên cô, cô là ánh sáng hi vọng trong cuộc sống đầy u ám của em...Em rất cảm ơn cô, cô không giống các giáo viên khác, em luôn cảm thấy họ đeo một lớp kính màu. Cô từng dạy chúng em một câu, con người nên biết ơn và báo đáp. Cảm ơn cô, cô giáo của em.

Học sinh của cô: Thái Bao Tử.

Tấm post card ấy vẫn được Quách na giữ trong phòng, bà vẫn chưa quên người học sinh tên Thái Bao Tử này.

Quách Na nói xong thở dài: "Trong lòng Thái Bao Tử vẫn luôn có vết sẹo."

Hoàng Tử Vi cầm tay Quách Na nói: "Cảm ơn bác đã cung cấp thông tin."

Rời khỏi công viên, tổ trọng án đi suốt đêm để trở về thành phố Triều Dương.

Sắc trời dần sáng, đồng hồ chỉ 4 giờ sáng.

Võ Tân Nhu xuống xe, trên xe chỉ còn lại Hoàng Tử Vi và Dạ Phàm Linh.

Dạ Phàm Linh đậu xe bên lề, đầu gục lên tay lái.

Hoàng Tử Vi: "Sao vậy? Mệt à?"

Dạ Phàm Linh vung tay nói: "Đừng nhắc, phiền chết rồi. Mẹ của tôi nói mấy ngày nữa sẽ đến thăm, còn tổ chức xem mắt gì đó. Đúng là đau đầu."

Hoàng Tử Vi nghiêm túc ho hai cái, nói: "Cô tốt như vậy, còn cần phải xem mắt? Vụ án quan trọng hơn, không cần xem mắt vội vàng thế đâu."

Trên mặt nàng mang theo ý cười, khiến người khác nhìn không thấu biểu cảm.

Ở bề ngoài không để ý, nhưng trong lòng thì rất để ý đến chuyện người ta đi xem mắt.

Trong ánh mắt có một cảm giác sâu sắc, khiến người ta không thể đoán cũng không hiểu được.

Dạ Phàm Linh khởi động xe, nói: "Tôi đưa cô về nhà, nếu không đêm khuya lại gặp sói thì không tốt. Cô gái xinh đẹp như cô, cũng không nên đụng phải mấy tên hèn hạ đó."

Thật ra, ẩn ý trong lời nói của Hoàng Tử Vi, Dạ Phàm Linh cảm nhận được.

Hoàng Tử Vi: "Cô!!"

Nàng cười lái xe, bất ngờ có một cô gái lao ra đường.

Dạ Phàm Linh đạp thắng gấp, cô gái tóc tai che kín, đứng trước đầu xe nói: "Đâm chết tôi đi, tôi không muốn sống nữa.

Dưới ánh đèn đường, có chút đáng sợ.

Nửa đêm lái xe đụng phải Trinh Tử! (Sadako)

Dạ Phàm Linh dừng xe, Hoàng Tử Vi xuống xe dìu cô gái vào trong xe.

Tuổi của cô khoảng chừng 20, mặc váy ngủ.

Trên đầu có vết thương, Hoàng Tử Vi nói với Dạ Phàm Linh: "Đến bệnh viện."

Bệnh viện đa khoa Triều Dương cơ sở 3.

Trong bệnh viện chỉ có vài y tá với bác sĩ đang trực, hai người đỡ cô vào.

Cô ngất đi, ba người y tá vội chạy đến hỗ trợ.

Bác sĩ chuẩn đoán, đầu cô bị trầy xước nhẹ, trên tay có vết thương.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, hai người mới biết tên cô là Dư San Hô.

Dư San Hô lắc đầu nói: "Sao lại cứu em, để em chết!!"

Dạ Phàm Linh: "Em còn trẻ như vậy, sao lại muốn chết? Tôi thấy em nên sống thật tốt."

Dư San Hô cắn môi nói, cô nửa đêm chạy ra ngoài là muốn chạy trốn.

Thì ra, lúc 18 tuổi, cô đã bị cha mẹ bán lên thành phố.

Dư San Hô đến từ một thị trấn nhỏ ở Đông bắc tên Ô Nha trấn, cô nhớ lúc cô xa quê đúng vào mùa hoa lê đang nở.

Nhà rất nghèo, còn có một em trai. Nơi của cô vẫn còn trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng.

Con trai là bảo bối, con gái chỉ như cọng cỏ.

Có cha mẹ thậm chí còn không thêm con gái vào trong hộ khẩu.

Tư tưởng của họ vẫn cảm thấy: con gái là thứ vô dụng, khi lấy chồng thì như nước đổ đi.

Cha mẹ không nuôi nổi cô, liền âm thầm bỏ thuốc mê.

Đến khi cô tỉnh lại, thì thấy đã ở trên một cái xe tải.

Tài xế Điền Đậu Tương nói với cô gái tội nghiệp: "Em gái, cô thật đáng thương, bị cha mẹ bán."

Cô khóc lóc cầu xin chú tài xế Điền Đậu Tương: "Chú, thả cháu đi. Cháu muốn về nhà."

Chú tài xế không có cách nói: "Thật không phải, nhưng tôi được giao việc phải đưa cô vào thành phố."

Dư San Hô thừa dịp tài xế Điền Đậu Tương dừng xe ở trạm nghĩ, thì bỏ trốn. Nhưng bị chú tài xế Điền Đậu Tương bắt lại.

Cô nhảy xuống xe chạy vào cửa hàng trong khu dịch vụ, chưa kịp kêu cứu đã bị Điền Đậu Tương bịt miệng.

Điền Đậu Tương bịt miệng cô, lúng túng cười, nói với nhân viên: "Con gái tôi thật không phải, nó muốn uống sữa Wangzai, nhưng lại không đem theo tiền. Để tôi mua cho nó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play