Chúng ta mất cảm giác an toàn từ khi nào, có lẽ vì chúng ta đã nhìn thấy quá nhiều đau thương trong cuộc sống.

Vào ngày 20 tháng 3 năm 2010, đoàn du lịch Ánh Sao đã tổ chức một chuyến tham quan hang động Long Tuyền ở thành phố Triều Dương.

Động Long Tuyền được xây dựng từ những ngày đầu thành lập thành phố Triều Dương.

Trong động đa số là nham thạch, đá vụn, phần cuối cùng là dẫn đến miếu Long Tuyền.

Miếu Long Tuyền nối liền với động Long Tuyền, sơn động được xây dựng rất tinh xảo, tổng thể như hình "trái bầu".

Trong động có rất nhiều trân bảo, bảo là một hang động do thiên nhiên tạo thành.

Thẳng từ giữa ra ngoài, từ ngoài vào trong thì càng thu hẹp.

Lúc mới đi vào, thì khoảng năm người có thể vào, đến khi ra khỏi động thì chỉ có thể từng người đi ra.

Hướng dẫn viên dẫn chừng chục du khách nước ngoài đi vào trong động Long Tuyền, vừa đi về phía trước vừa giới thiệu nguồn gốc của hang động.

Trong động tối om, hướng dẫn viên cầm đèn pin soi đường phía trước, du khách ở phía sau đi theo.

Lúc này, du khách Trương Thiếu Dân đi tới đoạn cuối, anh muốn đi vệ sinh không nhịn nổi, nên lén tìm chỗ kín trong động để giải quyết.

Trương Thiếu Dân nhìn thấy trước động có một lối rẽ nhỏ, anh đi tới.

Chân như đá phải cái gì đó, đồ bên trong tràn ra ngoài.

Trương Thiếu Dân hoảng hồn, lấy điện thoại di động trong túi ra để soi nhìn, trên đất toàn là máu.

Thứ anh vừa đá là một thùng gỗ, trong thùng chứa đầy máu.

Chân run, la lên: "A a ..., máu."

Hướng dẫn viên du lịch Lăng Lâm nghe thấy giọng nói của du khách, dừng bước.

Cô chạy về phía hang động, nhìn thấy Trương Thiếu Dân vì sợ mà tè cả ra quần.

Quần ướt sũng, phía sau anh có một cái xác.

Trương Thiếu Dân ngồi sụp xuống, cảm thấy sau lưng có cái gì đó.

Xoay người nhìn, là xác chết!!

Xác chết không mặc áo, quần tây đen chưa kéo khóa, mang giày da. Cả cái xác đều là máu, da đã bị khô quắt lại.

Phần xương bên trong hiện ra.

Da trên mặt héo hóp cả vào, hai tay buông thỏng xuống đất, trên đầu có một lỗ máu, trong miệng ngậm bộ phận sinh dục của chính mình.

Xác chết được đặt cạnh cái thùng gỗ mà Trương Thiếu Dân vô tình đá phải, máu bên trong tràn ra đầy đất.

Trương Thiếu Dân bị sợ nên ngất xỉu, vài du khách cũng chạy đến, sau đó cùng với Lăng Lâm báo cảnh sát.

Lực lượng cảnh sát địa phương tiếp nhận báo án, suốt đêm thông báo lên lãnh đạo cấp cao.

Long Phi đẩy một bức ảnh và hồ sơ cho Hoàng Tử Vi nói: "Cô xem qua đi, vụ án lần này do mấy cô thụ lý."

Trong ảnh là một cái xác khô, bên cạnh có rất nhiều máu.

Cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi tới.

Hoàng Tử Vi gật đầu, đi vào văn phòng tổ trọng án.

Nàng đặt bức ảnh lên bàn, Dạ Phàm Linh cầm ảnh nói: "Cách chết kì lạ thật đấy?"

Hoàng Tử Vi: "Mọi người lập tức theo tôi đến động Long Tuyền, điều tra hiện trường."

Tổ trọng án đi tới động Long Tuyền.

Trong động tối thui, Dạ Phàm Linh ở phía trước cầm đèn pin.

Ba người theo phía sau, đi khoảng 10 phút, đã ngửi được mùi máu trong không khí.

Hiện trường đã được phong tỏa, dải băng vàng được căng quanh thi thể, dùng phấn vẽ ra vị trí người chết.

Hoàng Tử Vi lấy ra một cây đèn pin soi lên thi thể, Vạn Hiểu Sương tiến lên.

Bốn người đeo găng tay, Vạn Hiểu Sương từ trong vali lấy ra một vài dụng cụ pháp y.

Dạ Phàm Linh, Hoàng Tử Vi đều cầm đèn chiếu lên xác chết, Vạn Hiểu Sương bắt đầu kiểm tra.

Võ Tân Nhu để ý đến cái thùng gỗ, nàng bỏ thùng gỗ vào túi nhựa, dùng ống tiêm rút một chút máu trên đất.

Ở hiện trường còn phát hiện một cái bóp chèn đến hỏng, trong người của thi thể.

Bên trong có 300 tệ, một thẻ căn cước, hai cái thẻ ngân hàng.

Lượng máu chảy ra khoảng 1000CC*, tầm này đủ để một người tử vong.

Vạn Hiểu Sương nhìn một lúc rồi nói: "Người chết tử vong vào năm ngày trước, nhìn bề ngoài là bị hung thủ rút máu nên xác khô lại, vết thương trên đầu bị hung khí cùn gây ra, còn bị cắt mất bộ phận sinh dục. Bây giờ chỉ có thể biết được như thế, còn lại phải đưa thi thể về để khám nghiệm."

Hoàng Tử Vi gật đầu: "Đưa thi thể đi, để Hiểu Sương kiểm nghiệm."

Họ cẩn thận đưa cái xác lên băng ca, rồi đi đến đầu cuối của động.

Sau khi thi thể được chuyển lên xe, bốn người lên theo, Dạ Phàm Linh khởi động xe.

Căn cước sau khi dùng kỹ thuật phục hồi:

Họ tên: Thái Bao Tử

Tuổi: 46

Nơi sinh: thôn Lâm Giang, huyện Vu Khê.

Thái Bao Tử không phải người địa phương, ông là người từ ngoài đến, tại sao ông lại chết trong động Long Tuyền?

Dạ Phàm Linh: "Xem ra chúng ta phải đến huyện Vu Khê một chuyến, điều tra quan hệ xã hội của Thái Bao Tử."

Vạn Hiểu Sương gật đầu: "Mấy chị đi đi, tôi ở lại để nghiệm thi, khi nào có báo cáo sẽ gọi cho mọi người."

Tổ trọng án quyết định đi tới quê của Thái Bao Tử điều tra.

Huyện Vu Khê cách thành phố Triều Dương khoảng 4 giờ đi xe, ba người đi đến huyện Vu Khê.

Xuất phát lúc 12h trưa, khoảng 5h chiều đến nơi.

Đầu tiên là liên hệ với cảnh sát địa phương huyện Vu Khê.

Cục trưởng đón tiếp họ rất nhiệt tình, kêu cấp dưới nhanh chóng điều tra Thái Bao Tử.

Cảnh sát nhận lấy căn cước của Thái Bao Tử, rồi dùng máy tính tìm kiếm địa chỉ nhà Thái Bao Tử.

Nhà Thái Bao Tử ở số 234, đường Cổ Lý.

Cảnh sát địa phương dẫn họ đến số 234 đường Cổ Lý, trong sân có một cụ già đang cho gà ăn.

Cảnh sát đi vào hỏi: "Bà có phải là mẹ của Thái Bao Tử?"

Bà lão mắt kém, nên tưởng nhầm cảnh sát là con trai của mình gọi: "Con trai, Bao Tử. Cuối cùng con cũng chịu về, để mẹ làm trứng chiên cà chua mà con thích nhất."

Cảnh sát đỡ bà lão nói: "Bà ơi, cháu không phải là con của bà, bà nhìn nhầm rồi."

Bà xoa xoa mắt nói: "Vậy mấy người là ai, tìm con trai tôi?"

Hoàng Tử Vi bước lên nói: "Bà ơi là thế này, chúng cháu muốn hỏi chút chuyện về con trai của bà."

Bà lão Lưu Yến khóc nói: "Con trai của tôi, đã 10 năm rồi không về nhà."

Trong nhà cũng không phải rất giàu có, lúc Thái Bao Tử đi học cái gì cũng cần tiền.

Cậu có một ước mơ là rời khỏi đây, lên thành phố để kiếm tiền.

Từ tiểu học cậu đã rất chăm chỉ, thành tích rất tốt.

Bởi vì nhà nghèo, nên mỗi ngày tan học cậu đều đi nhặt ve chai.

Tích lũy nhiều, cậu đến trạm thu mua để bán.

Tuy rằng bán được không nhiều tiền, nhưng cảm thấy bản thân có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình.

Vào trung học, kết quả học tập của Thái Bao Tử đột nhiên tuột dốc không phanh.

Bạn cùng bàn của cậu là Trần Minh, con hiệu trưởng, rất thường xuyên bắt nạt cậu.

Cậu rất nhát, đôi khi còn nhu nhược như con gái.

Trong cặp của cậu lúc nào cũng có mấy món của con gái như, lược, mỹ phẩm, nước hoa.

Các bạn trai trong lớp đều cười cậu: "Thái Bao Tử, sao mày cứ như đàn bà vậy, đúng là đẻ nhầm rồi ha. Mày còn thua mấy đứa con gái trong lớp nữa."

Thái Bao Tử rất sợ môn thể dục, giáo viên toàn bắt chạy bộ với chống đẩy.

Cậu chịu không nổi lúc nào cũng xin phép giáo viên nghỉ, Trần Minh rất xem thường cậu.

Thế là Trần Minh liền gọi mấy đứa bạn, kéo Thái Bao Tử vào nhà vệ sinh nam bắt nạt cậu.

Cậu bị Trần Minh đẩy ngã trong nhà vệ sinh nói: "Mày như vầy mà là đàn ông sao? Tao thấy mày nên chuyển giới luôn đi, đồ ẻo lả."

Thái Bao Tử có tâm lý mặc cảm tự ti, không thích chơi với con trai, cậu thích làm bạn với con gái.

Vài bạn nữ trong lớp chơi cùng cậu, cũng không xem cậu là con trai.

Cậu còn để tóc dài, đến tận đại học. Sau đó thì gặp cô gái cậu thích, Liêu Hương Hương, thì cậu mới cắt tóc ngắn.

Liêu Hương Hương là hoa khôi của lớp, rất nhiều chàng trai theo đuổi.

Thái Bao Tử xoa xoa ngón tay của mình, buồn bực nói: "Một đứa như mình, thì Hương Hương sẽ thích chứ?"

Anh viết hàng trăm lá thư tình, làm hàng trăm hộp cơm đầy tình cảm, tất cả đều bị Liêu Hương Hương ném vào thùng rác.

Thái Bao Tử từng ở dưới sân ktx nữ thắp 100 cây nến tạo hình trái tim và tên của Liêu Hương Hương.

Các cô gái trong ktx chạy đến xem, bạn cùng phòng với Liêu Hương Hương đẩy cô nói: "Hương Hương, cái tên ngốc thích cậu lại đến tỏ tình kìa."

Liêu Hương Hương liền cầm lấy lọ hoa trên bàn chạy ra khỏi ktx ném vào Thái Bao Tử: "Thái Bao Tử, anh tưởng anh là ai, yêu là được sao? Đừng có đùa. Tình yêu ở đại học chỉ là sớm nở tối tàn, sau khi tốt nghiệp đường ai nấy đi. Anh vừa nghèo vừa xấu, ai thèm yêu chứ. Tôi tình nguyện ngồi khóc trên BMW, chứ không muốn ở cùng một kẻ nghèo. Tôi khuyên anh nên bỏ cái ý niệm này đi, người thích tôi rất nhiều. Anh là cái thá gì chứ!!!"

Đầu Thái Bao Tử bị lọ hoa đập trúng: "Anh sẽ không bỏ cuộc."

Gượng gạo trở về ktx, bạn cùng phòng Vương nói đùa: "Thái Bao Tử, cậu cũng thật kiên trì ha, người ta ghét cậu đến thế mà cậu vẫn kiên cường, mình thực sự khâm phục. Đừng đùa nữa người anh em, tình yêu gì chứ, bây giờ ai cũng đều thực tế cả. Nếu nhà cậu không có biệt thự, siêu xe, thì người ta cả liếc cũng không thèm."

Thái Bao Tử bị đả kích, nhưng anh vẫn yên lặng đứng nhìn hoa khôi từ xa.

Bên cạnh cô có một người rất đẹp trai, họ bước chậm trên sân trường.

Liêu Hương Hương kéo chàng trai đang cầm chìa khóa xe, hôn anh ta một cái nói: "Anh thật tốt, hôm qua đã mua tặng người ta một chiếc xe."

Tiền thật sự quan trọng như vậy sao? Vật chất thật sự vượt lên cả tình cảm?

Mọi thứ đều nằm trong mắt Thái Bao Tử, anh liền quyết định muốn trở nên giàu có.

Tự nhiên cảm thấy buồn cười, đi tin vào cái thứ tình cảm nhảm nhí đó.

Xé hết các lá thư viết cho Liêu Hương Hương, giẫm đạp dưới chân. Những hộp cơm thì đem đổ cho mấy chú chó ở cửa trường đại học ăn.

Một ngày nào đó, anh sẽ chứng minh với những người từng xem thường anh, anh không phải kẻ vô dụng.

Tốt nghiệp, rời khỏi huyện Vu Khê, anh đến thành phố Triều Dương. Thái Bao Tử xin vào một công ty nước ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play