Trình Vũ cũng hiểu ý của cô nàng, mặc kệ là ai thì bị bạch nhãn
lang cắn, lòng đều buồn bực cả. Hồi trước Trình Vũ cho rằng hung thủ là một
trong hai bằng hữu thì còn cảm thán nhân tâm đáng sợ, hiện giờ tuy hung thủ
không phải một trong số đó nhưng nhờ chuyện này cô phát hiện ra nhiều chuyện
kiếp trước cô không phát hiện.
Thế nhưng cô có thể làm bạn với Minh Hân Dao nhiều năm như vậy
mà hoàn toàn không biết cô ta chỉ lợi dụng họ, giờ vẫn còn cảm thấy sống lưng
lạnh ngắc, nếu đời này không vì đột nhiên hung thủ xuất hiện khiến cô cảnh giác
thì hơn phân nửa cô vẫn chẳng hay biết gì. Nói đến nói đi, vẫn là nhân tâm đáng
sợ.
Trình Vũ cũng không về nhà mà đến Trình gia, vừa lúc Trình Tư
Mông cũng ở nhà, tính đưa bút ghi âm cho Trình Tư Mông, với bút ghi âm đó Trình
Tư Mông đủ dùng để đả kích Minh Hân Dao, thứ vũ khí sắc bén xé nát ngụy trang
của Minh Hân Dao, khiến Trần Ngân Châu sáng mắt ra chính là điều Trình Tư Mông
muốn làm nhất, mà không tìm thấy chứng cứ nên chưa làm.
Trình Tư Mông nhận bút ghi âm lại nói: “Đừng tưởng rằng tôi sẽ
cảm kích cô, Minh Hân Dao phản bội tự cô cũng muốn thu thập cô ta, bất quá là
cô muốn mượn tay tôi đối phó cô ta mà thôi.”
Dù sao vật đã đưa đến, Trình Vũ cũng không quan tâm nữa, cô nhún
nhún vai nói: “Tùy cô, thích nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Trình Vũ rời khỏi, Trình Tư Mông nắm chặt bút ghi âm cười lạnh, Minh Hân Dao
thứ tiểu tiện nhân, xem tôi thu thập cô thế nào.
Trình Vũ trở lại Phong Lam Nhã Vọng thì trời cũng ngã sang chiều, mặt trời lặn xuống, ngồi ở hậu viện xem đối diện trên đỉnh núi ráng chiều giống một quả hồng làm đỏ nửa bầu trời. Mặt trời rực chiếu lại, khuôn mặt cô cũng trở nên đỏ rực, chung quanh thực yên tĩnh chỉ có mấy chú chim bay từ chân trời qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.