Trình Tư Mông cũng sợ ngây người, bụm mặt thất thần, Minh Hân
Dao lại bình tĩnh phủi tay, giống như nói chuyện phiếm: “Cô sai rồi, trừ việc
làm bộ làm tịch ra tôi còn đủ thông minh.”
Một cái tát này không chỉ làm Trình Tư Mông đau, mà ngay cả
tránh Trình Vũ cũng khiếp sợ, người trước mặt bình tĩnh, thông tuệ lại có thủ
đoạn nào phải Minh Hân Dao nhu nhược cần người bảo hộ nữa đâu, mà ngược lại
Trình Tư Mông chuyên sắm vai ác, kiêu ngạo, thiếu đòn vẫn bị cô ta dắt mũi đi.
Trình Tư Mông sửng sốt trong chốc lát mới hồi phục tinh thần tức
giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám động thủ đánh tôi, ai cho cô lá
gan đó?!”
Trình Tư Mông cũng không phải đèn cạn dầu, vừa nói vừa vung tay
đánh, nhưng mà cái vẻ mặt trấn định khiêu khích của Minh Hân Dao lúc này đã như
bị dọa bụm mặt, kinh hô: “Đừng đánh tôi, không cần đánh tôi!”
Trình Tư Mông cũng không biết cô ta đang làm cái gì, thấy cô ta
che mặt không đánh được Trình Tư Mông bèn đạp trên người cô ta một chân
mắng:“Bớt làm bộ làm tịch cho tôi, thứ tiện nhân !” Đá thôi không giải nổi hận,
cô ta liền vung tay đánh người.
Nhưng chưa đánh được vài cái, đã thấy một thân ảnh đột nhiên
chạy tới, còn gầm lên: “Cô dừng tay cho tôi!”
Trình Tư Mông bị âm thanh đột nhiên xuất hiện mà hoảng hốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Ngân Châu đứng cách đó không xa chau mày, mặt tức giận, ánh mắt muốn long lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.