Diệp tiên sinh cũng nói: “Mẹ con nói đúng đó, cha nuôi con không
còn nữa, nhưng chúng ta dù thế nào cũng nên gặp mặt bà ấy một lần.”
Trình Vũ nghĩ nghĩ lại nói: “Chuyện này con còn phải về thương
lượng với mẹ nuôi một chút, rốt cuộc bà còn không biết con đã nhận cha mẹ.” Cô
dùng ánh mắt thương lượng nhìn họ hỏi: “Cả nhà thấy thế nào?”
Diệp Chấn Khải cùng vợ sao có thể nghe không ra ý Trình Vũ tạm
thời không muốn bọn họ xuất hiện trước mặt mẹ nuôi con bé, tuy rằng lòng họ khổ
sở nhưng cũng không để con gái khó xử, liền miễn cưỡng đáp ứng.
Ăn sáng xong, Diệp gia tiễn Trình Vũ với Lục Vân Cảnh ra cổng
lớn, Trình Vũ ngồi trên xe đi thật xa nhìn từ kính chiếu hậu vẫn thấy bọn họ
đứng đó, Trình Vũ nói không nên lời tư vị trong lòng cô.
Đến khi xe Trình Vũ ngồi hoàn toàn biến mất Diệp phu nhân mới
dựa đầu vào Diệp Chấn Khải, hai mắt đỏ hoe có chút ủy khuất hỏi chồng:“Anh nói
xem có phải con bé hận chúng ta lúc trước không cẩn thận lạc mất con không? Con
bé với chúng ta cũng không thân cận, mấy ngày rồi con bé cũng không gọi tiếng
mẹ tiếng cha nào.”
Lòng Diệp Chấn Khải dù không chịu nổi cũng vẫn sờ đầu vợ an ủi:
“Được rồi, tìm được con bé trở về không phải là một chuyện tốt sao? Chúng ta
cho con gái một chút thời gian đi.”
Diệp phu nhân cũng cảm thấy có đạo lý, có lẽ chỉ là con bé chưa thích ứng mà thôi, chờ đợi tới lúc tự nhiên hơn sẽ gọi cũng không sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.