Nói xong, hắn ưu nhã bước chân ra cửa, mà phía sau một đống hầu
gái cung kính nhìn theo hắn đi mới xoay người làm công việc.
Trình Vũ mãi không phục hồi tinh thần, Lục Vân Cảnh vừa mới nói
câu kia tuy rằng vẫn nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng làm sau lưng cô dâng lên một
cổ lạnh lẽo.
Chỉ là sợ hãi xong rồi Trình Vũ lại kinh ngạc. Như vậy xem ra,
Lục Vân Cảnh cũng không tính cùng nàng ly hôn, đây là điều làm cô khó hiểu, mối
quan hệ hai người thế này nếu hôm nay là Lục Vân Cảnh tới nói ly hôn, đại khái
cô cũng không nghĩ nhiều mà đáp ứng, nguyên bản cô cho rằng Lục Vân Cảnh cũng
nghĩ giống cô.
Cho nên khi Lục Vân Cảnh không chịu ly hôn quả thực cô khá kinh
ngạc.
Thật là không thể hiểu được người này, hoàn toàn không có cảm
tình, kết hôn cũng có mục đích, giờ giải quyết xong hết rồi nên cô thật sự
không hiểu vì sao hắn cự tuyệt. Thật sự không hiểu, trên người cô đến tột cùng
có chỗ nào đáng giá để Lục Vân Cảnh duy trì cuộc hôn nhân này.
Đời trước không đề nghị ly hôn với Lục Vân Cảnh, vì Trình Vũ
không phải loại người qua cầu rút ván, Lục Vân Cảnh giúp đỡ cô nên nếu muốn ly
hôn hắn nên là người nhắc tới, mà Trình Vũ cũng luôn cho rằng có một ngày Lục
Vân Cảnh sẽ cùng cô ly hôn, rốt cuộc cuộc hôn nhân này chỉ là hình thức, nói
trắng ra chỉ có thể tính là một loại giao dịch, chỉ là nàng không nghĩ ngờ tới
hôn nhân vậy cũng duy trì mười năm.
Chẳng lẽ Lục Vân Cảnh thật sự thích cô? Cẩn thận nghĩ lại Trình
Vũ vẫn cảm thấy không có khả năng. Hoặc là nói Lục Vân Cảnh thích cô, nhưng
không biểu lộ cho nên cô vẫn luôn không biết? Nhưng Trình Vũ cảm thấy Lục Vân
Cảnh không phải loại người xấu hổ khi mở miệng nói điều mình muốn, hơn nữa cô
cũng không cảm thấy mình có đại mị lực mà có thể khiến Lục Vân Cảnh thích cô.
Nói thật, Trình Vũ cũng cảm thấy hổ thẹn, kiếp trước dù cùng hắn
kết hôn nhiều năm, nhưng hắn là dạng người gì kỳ thật cô cũng không biết, ngay
cả kkhi hôm nay nói chuyện với nhau chỉ sợ đây là lần cùng Lục Vân Cảnh nói
chuyện nhiều nhất.
Lục Vân Cảnh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, một đời trước vì sao hắn
liều mạng cứu cô, vì sao hắn không có cảm tình với cô, mà cô đề nghị ly hôn hắn
lại cự tuyệt?
**
Cơm nước xong Trình Vũ đến Trình gia, Trình gia ở Bắc Thành cũng
không xa khu biệt thự này, tuy rằng là khu biệt thự, nhưng là bên này là dãy
biệt thự. Trình Vũ không đi xe vào mà ngừng ở cửa lớn Trình gia.
Đứng ở cửa, Trình Vũ nhìn cửa sắt mới sơn mà hồi tưởng, những năm gần đây cô
luôn kháng cự nơi này, cô đã từng cho rằng đây là địa phương cô vĩnh viễn không
có biện pháp đối mặt, lại không ngờ giờ đứng ở chỗ này cô lại bình tĩnh như
thế.
Khi Trình gia chưa bị Lục Vân Cảnh chèn ép ở Bắc Thành tuy không
tính là đại gia tộc số một số hai nhưng cũng có thể trong top năm, tổ tiên
Trình gia bán trái cây, sau lại chậm rãi phát triển xây nhà xưởng bắt đầu bán
đồ uống, đến bây giờ đã thành một tập đoàn đồ uống và đồ ăn vặt hơn nữa việc
quảng cáo cũng không tồi, cho nên ở trong nước cũng nổi tiếng.
Mà khi đó cô làm Trình đại tiểu thư, Trình Vũ có biết bao người
chú ý. Cha nuôi là con trai lớn Trình gia, ông có đầu óc thông minh lại có
khiếu kinh doanh, Trình lão tiên sinh vẫn luôn muốn đem gia nghiệp Trình gia
giao vào tay con trai lớn, mà Trình Vũ là con gái duy nhất, nếu cha nuôi tiếp
nhận gia nghiệp Trình gia, như vậy cô cũng có khả năng trở thành người kế tiếp
nối nghiệp. Có tầng quan hệ này, Trình Vũ muốn gió được gió muốn mưa được mưa,
đi đến nơi nào cũng là chúng tinh củng nguyệt, trước tuổi mười tám cô vĩnh viễn
là minh châu lóa mắt nhất.
Trình lão tiên sinh có hai đứa con, trừ cha nuôi Trình Vũ thì
còn một đứa con trai khác, bất quá chú hai Trình Vũ không có sự thông minh và
khả năng như cha nuôi cô cho nên từ trước đến nay đều không được Trình lão tiên
sinh sủng ái.
Chú hai Trình Vũ có hai đứa con, con trai lớn tên là Trình Phi,
bằng tuổi Lục Vân Cảnh, lớn hơn Trình Vũ bốn tuổi, đứa nhỏ tên là Trình Tư Mông
lớn hơn Trình Vũ hai tháng.
Tuy rằng phụ thân được Trình lão tiên sinh cùng Trình lão phu
nhân thích, nhưng là phụ thân không có con trai, chỉ có cô là con gái duy nhất,
hơn nữa Trình Vũ cũng không có vì cha nuôi mà được hai lão nhân gia sủng ái,
ngược lại Trình Vũ còn cảm thấy Trình lão tiên sinh cùng Trình lão phu nhân
không quá thích cô, mà đối với anh chị họ hai vị lão nhân hòa ái dễ gần hơn.
Trình Vũ cũng không rõ chuyện là thế nào, vì muốn được ông bà
nội chú ý, từ nhỏ cô luôn nỗ lực, nỗ lực làm mình giống phụ thân, nỗ lực trở
thành Trình đại tiểu thư ưu tú, nhưng mặc kệ cô nỗ lực thế nào, cũng không làm
hai vị lão nhân tán thưởng, mà thậm chí cô còn cảm thấy cô càng là ưu tú thì
hai vị lão nhân càng bất mãn.
Trình Vũ rất kinh ngạc đi hỏi cha nuôi, vì sao ông bà nội không
thích cô, phụ thân chỉ an ủi cô rằng không phải ông bà không thích mà chỉ là
không muốn khiến cô quá kiêu ngạo cho nên chưa bao giờ tán thưởng cô trên mặt.
Mà Trình Vũ vẫn luôn tin lời cha nói đến ngày cô tròn mười tám tuổi. Trình Vũ
cùng Trình Tư Mông kém nhau hai tháng, lễ thành nhân của Trình Tư Mông thì xa
hoa lãng phí, mà của Trình Vũ lại đơn sơ, thậm chí cô còn cảm thấy buổi lễ này
làm cho có lệ.
Nói như vậy, nhưng lễ thành nhân đều do trưởng bối xử lý, nên
của họ cũng đều do Trình lão tiên sinh một tay hoàn thành.
Khi đó cô kiêu ngạo mời bạn học đến nhà, nhưng tiệc sinh nhật
đơn sơ rất mất mặt, từ nhỏ ông bà nội bất công nàng không so đo nhưng hiện giờ
lại là ngày lễ thành nhân, một ngày quan trọng như vậy vì cái gì mà vẫn đối đãi
khác nhau, diễn một chút cũng lười làm.
Không có đối lập thì mới không có thương tổn, bất mãn tích lũy
lâu ngày trong một khắc này đột nhiên bùng nổ, Trình Vũ mời Trình lão tiên sinh
đến hậu viện than thở khóc lóc hỏi ông ta vì sao từ nhỏ đã bất công với cô, cô
cùng Trình Tư Mông đều là con cháu Trình gia, vì sao bọn họ lại bất công thế!
Bất công đến mức như vậy, làm tiệc sinh nhật qua loa, quả thực không xem cô là
con cháu Trình gia.
Trình Vũ khổ sở cực kỳ, lòng đầy ủy khuất nên không màng tất cả
nói hết những bất mãn mấy năm nay.
Nhưng mà cô cũng không được đến Trình lão tiên sinh giải thích, ngược lại ông
ta tức giận không nói câu nào chỉ là âm trầm kéo cô đi vào đại sảnh, kéo cô đi
đến thang lầu đứng ở chỗ cao nhất, cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Sau đó trước mặt mọi người ông ta tuyên bố, Trình vũ không phải
con cháu Trình gia, mà chỉ là cô nhi được con trai ở bên ngoài nhặt được. Trình
đại tiểu thư năm đó bất hạnh chết non, bởi vì thương tâm quá độ mới để cô trở
thành là con mình mà nuôi nấng, bọn họ vì mặt mũi con trai nên không nói thân phận
của cô ra. Mà cô lại không niệm tình Trình gia dưỡng dục cư nhiên còn tới chất
vấn Trình gia không phải, Trình lão tiên sinh nghiêm khắc mắng Trình Vũ là bạch
nhãn lang, là đồ không ơn nghĩa.
Chỉ trời mới biết a, tin tức này đối với cô có bao nhiêu đã kích,
cũng là lúc ấy cô mới biết được mình không phải con cháu Trình gia, cha mẹ vẫn
luôn yêu thương cô cũng không phải là cha mẹ ruột, nhiều năm được sủng ái chỉ
bất quá là thế thân người đã chết. Cô chỉ là đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ không
cần.
Nguyên lai Trình gia không có chung huyết thống với cô, bất quá
cô chỉ là một người ngoài lai lịch không rõ.
Nào có mặt mũi trở thành Trình đại tiểu thư?
Ngay sinh nhật mười tám tuổi toàn bộ thế giới trước mắt sụp đổ.
Nhưng mà cái tin như sét đánh giữa trời quang đó đánh vào nàng, thời điểm mà cô
đứng trên thang lầu bị vô ánh mắt nhìn chăm chú vào, cô còn gặp một chuyện
ngoài ý muốn.
Bị người “Vô tình” đẩy từ cầu thang lăn xuống dưới, khiến một
chân bị thương, cũng từ lúc này nhân sinh cô ngã xuống tận đáy vực sâu.
Ở nhà nằm mấy tháng mới có thể miễn cưỡng đi lại, nhưng việc
đánh bóng chuyền yêu thích không thể chơi nữa, cũng chẳng thể đón nhận cảm giác
đứng trong sân bóng.
Lần tái xuất trước mặt mọi người cô cũng không còn là chúng tinh
củng nguyệt Trình gia tiểu thư, mà đã thành người bị mọi người chế nhạo, ngay
cả người Trình gia cũng bắt đầu không đem còn đặt cô ở trong mắt. Biến hóa như
thế làm cô dù phẫn nộ cũng không thể nề hà, vì thế chậm rãi thu liễm gai nhọn,
chậm rãi trở nên trầm mặc, chậm rãi biết nén giận.
Đây mới là điều cô nên làm, một người lai lịch không rõ, dựa vào
cái gì lấy danh tiếng của Trình gia mà kiêu ngạo?
Trình gia đã từng là nơi ấm áp nhất với cô, nhưng từ khi biết
chân tướng cô chỉ muốn chạy trốn thật xa, không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Mà cha mẹ- người từ nhỏ thương yêu cô nhất, thì ra bọn họ yêu
thương cô bất quá cũng chỉ là một loại cảm tình ký thác, trong lòng Trình Vũ
khổ sở không thể tả.
Không có ngăn cách là chuyện không có khả năng, thậm chí có đôi
khi cô còn có cảm giác oán hận họ, nếu từ lúc đầu họ nói cho cô, cô chỉ là con
nuôi, thì hôm nay cô cũng sẽ không thể thừa nhận thế này.
Cho nên cô trốn tránh Trình gia cũng đồng thời trốn tránh cha mẹ
nuôi.
Cách nhiều năm như vậy, giờ nhớ lại thời điểm đó nội tâm cũng
không nổi song lớn nữa.
Đã từng cảm thấy nếu có thể cô vĩnh viễn sẽ không bước vào cửa
Trình gia, nhưng hiện tại đứng trước cửa Trình gia cô cũng không thấy không thể
đối mặt.
Trình Vũ cúi đầu nhìn đùi phải, lúc ấy bị ngã cô cảm thấy đau
thật lâu, thậm chí còn nghĩ vĩnh viễn không đứng dậy nổi, cũng may là trời cao
không tuyệt đường, ít nhất cô còn có thể đi bình thường hoặc lái xe, chỉ là vận
động kịch liệt thì không dám làm.
Đời trước, bởi vì đả kích lớn nên Trình Vũ không có sức đòi công
đạo, sau đó chậm rãi trở thành một người cam chịu, lười cùng những người đó dây
dưa.
Chỉ là hiện tại……
Đã trải qua một lần sinh tử, biết cuộc sống của mình có lẽ chỉ
còn lại tám năm……
Không lẽ vẫn giống như trước đây, trầm mặc, nhẫn nại, yên lặng
nuốt xuống hết ủy khuất sao?
Không!
Cuộc đời như vậy trải qua một lần là đủ rồi, giờ quay lại, cô sẽ
không nén giận nữa, Trình Vũ muốn sống thật thống khoái, thiếu ai cô sẽ chậm
rãi đền bù, người thiếu cô, cô sẽ không khoan nhượng đòi lại!