Trình Vũ nhìn nam nhân trước mắt, quần áo ngăn nắp, tóc tai sạch
sẽ, nét khó có thể tới gần lại chính là loại mị lực nguy hiểm mê người. Cũng
chính nó làm Trình Vũ thực sự mê muội, cho nên cô cũng không khách khí dịch đến
bên người anh ngồi đó duỗi tay ôm lấy anh.
Ghé vào lồng ngực anh ấy, chơi đùa cái cúc áo nói: “Không ngờ
Lục tiên sinh không biết chừng mực như vậy nha.”
Anh nâng cánh tay vòng ra phía sau lưng cô, đem cả người cô ôm
vào trong lòng mình, một tay khác đem bạn tay nhỏ đang đùa bỡn cúc áo mình niết
nhẹ, cúi đầu nhìn đầu tóc cô ghé vào ngực anh, cô nhìn không tới ánh mắt anh
nổi lên ý cười, anh không nói gì chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảm giác cô bên cạnh
anh
Lục Vân Cảnh ôm cảm giác thật sự tuyệt không thể tả, tay nhỏ bị
bao vây trong tay anh, một chút một chút nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay thịt
chai vuốt ve cảm giác ngứa ngáy, Trình Vũ ngồi hưởng thụ.
Tựa hồ anh đang cởi bỏ cái áo giáp lạnh băng để lộ ra mặt nhu
tình, nguyên lai anh thật sự cũng có thể đem một nữ nhân ôm vào trong ngực,
nguyên lai anh có thể ôn nhu, đột nhiên Trình Vũ có một cảm giác xưa nay cô
chưa từng có – đó là thành tựu.
Cứ ôm như vậy đến khi xe dừng lại, Lục Vân Cảnh nói: “Xuống xe.”
“Nhanh như vậy sao……” Bất mãn nói thầm một câu, trên thực tế cũng không tính đi xuống, anh ôm ấp thật sự quá thoải mái mà. Ngẩng đầu nhìn anh, ra vẻ khó chịu:“Chân em ngồi nãy giờ tê rần rồi, Lục tiên sinh vợ anh thấy khó chịu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.