Hát xong dù mọi người vỗ tay Giản Chu Nghiên vẫn cười cứng ngắt
vì sự hoan nghênh đó như là sự trêu chọc vào thứ cô ta lấy làm kiêu ngạo đem ra
so tài đã bị vỡ vụn . Văn Hi làm như không thấy Giản Chu Nghiên còn trêu:“Tôi
phát hiện ra Giản Chu Nghiên đánh đàn không bằng Trình Vũ đã đành, sao ca hát
cũng không bằng Trình Vũ thế, tốt xấu gì trong giới danh viện Bắc Thành cô cũng
đại danh đỉnh đỉnh mà, với Trình Vũ ít người biết cô còn thua, vậy tới địa
phương khác thi tài chút công phu này cô không cần đem đi ra ngoài kẻo mất mặt
xấu hổ đó.” :
Văn Hi nói xong cả phòng quả thực yên tĩnh như tận thế, mọi
người không dám tiếp lời, rốt cuộc đây đường đường là đại tiểu thư không phải
ai cũng dám đắc tội.
Đương sự Giản Chu Nghiên tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, cũng
cố khách khí một câu:“Tôi cũng không ngờ là Trình Vũ ca hát hay đến như vậy,
thật là cam bái hạ phong.”
Khiêm tốn khéo léo, tiến thối có độ. Không thể không nói Giản
Chu Nghiên đã vững vàng hơn so với lần trước ở buổi đấu giá hội sự bình tĩnh
này làm Văn Hi có vẻ quá gay gắt, bỏ đá xuống giếng, không phóng khoáng bằng. :
Văn Hi luôn không để ý mấy chuyện này, chỉ không sao bĩu môi.
Trình Vũ cũng lười để ý Giản Chu Nghiên hư tình giả ý, nhàn nhạt
ứng một câu: “Quá khen.”
Trình Vũ nói xong tính đi về chỗ ngồi, Giản Chu Nghiên tựa hồ cũng không có chuyện gì, quay thân đi chỉ là khi xoay người Trình Vũ thấy cô ta cố ý dẫm vào góc váy một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.