Hiện tại Trình Vũ có thể lý giải vì sao Lục Vân Cảnh biến thành
người như vậy, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ ghét bỏ, chịu bao lạnh nhạt khi dễ,
không có người cho anh ấm áp, cuối cùng anh càng cường đại thì không ai đơn
thuần đến bên anh ấy nữa.
Trương Ngọc nói anh máu lạnh vô tình lục thân không nhận, thứ
hỗn đản nhưng anh thật hỗn đản sao? Anh nói cái gì trong khả năng anh sẽ cho cô
hết, mua hoa cho cô, giúp cô băng bó vết thương chẳng hề nghiêm trọng.
Không, Lục Vân Cảnh không phải là người như vậy, không phải như
vậy, không phải anh lục thân không nhận, không phải vì xấu xa đến mức không có
ai thích. Không phải, cho dù trải qua quá nhiều sự tàn khốc, Trình Vũ tin rằng
người nhìn như lãnh tâm quạnh quẽ thế, nhưng nam nhân này đáy lòng vẫn đáng quý
như cũ.
Trong lòng cô thấy khó chịu, chóp mũi cũng muốn lên men, ngửa đầu
trì hoãn một hồi lâu mới ổn một ít.
Điều chỉnh tâm tình cô lái xe trở về nhà. Thấy Thất tẩu Trình Vũ
liền hỏi: “Lục tiên sinh ở nơi nào?”
Thất tẩu chỉ hướng hậu viện: “Ở phía sau đấy phu nhân”
Tâm Trình Vũ trầm xuống, mưa lớn như vậy Lục Vân Cảnh còn muốn ở sân huấn luyện sao? Cũng không cần phải như vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.