Kẻ đó mặc áo khoác dài, trên đầu đội mũ, cả người che kín mít.
Hoàn toàn giống kẻ giết Trình Vũ trước kia như đúc.
Từ lúc sống lại cô cũng không tính truy tìm tung tích kẻ đã giết
chết cô là ai, vì cô cho rằng đó chỉ là một kẻ nhận được ỷ thác từ kẻ thù của
Lục Vân Cảnh nên là tới giết cô trả thù mà thôi. Tuy rằng cô cũng nghi người
này biết cô, nhưng cô cũng không đào sâu, bởi vì cô cảm thấy mình chưa đắc tội
với ai đến mức không giết chết cô là không được.
Trình Vũ nhìn người đến, trong đầu hiện lên trăm điều nghi vấn,
nhưng không có thời giờ nghĩ nhiều, vì người nọ đã chậm rãi đi tới.
Mặt trời trên cao từ nhánh cây đào chiếu xuống, Trình Vũ rõ ràng
nhìn thấy người nọ giấu trong tay áo có một thứ lóe hàn quang lên, trên ngón
tay cái còn có một cái nhẫn quen thuộc đến không thể quen hơn bằng chất liệu
bảo thạch hồng.
Không kịp sợ hãi, Trình Vũ theo bản năng chạy về sau, vừa chạy vừa
lớn tiếng kêu: “Người đâu a! Người đâu a!” Với hy vọng bác Dương nghe được có
thể kịp tới cứu cô.
Dưới tình thế cấp bách Trình Vũ lại không biết phương hướng, cô
chỉ biết phải cách xa người này một chút, hơn nữa kẻ đó vội vàng đuổi theo,
nghe tiếng bước chân càng làm cô thêm sợ hãi không dám nhìn về phía sau, cũng
không biết đến tột cùng cô đã chạy tới nơi nào.
Chỉ là nhìn cách đó không xa Trình Vũ phải trợn tròn mắt. Ngoài rừng đào là vách núi và vực thẳm từ Bắc Thành chảy qua sông Đại Vũ. Trình Vũ dừng chân quay đầu nhìn lại thấy người nọ chỉ đứng cách cô khoảng mười mét hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.