“Bá đạo?” Giản Chu Nghiên cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ như khi
giáo viên đối mặt một học sinh cá biệt vậy:
“Trình Vũ nói vậy là không đúng nha, từ bắt đầu đến bây giờ ai
mới là người luôn bá đạo chứ? Bảo Minh Hân Dao tát Tư Mông một cái, lại áp chế
Tư Mông khiến cô ấy không thể phản kháng? Đến tột cùng là ai bá đạo? Tôi thấy
rõ ràng là cô luôn ỷ vào cái danh Lục phu nhân mà tùy ý ức hiếp người ta, nói
cách khác nếu không có Lục Vân Cảnh có dám làm như vậy sao?”
Trong lúc nói tuy Giản Chu Nghiêng vẫn cười nhưng rõ ràng vẫn có
sự hùng hổ doạ người, Trình Vũ không dao động, lại còn cười lạnh một tiếng:“Giản
tiểu thư nói chuyện thật là há mồm liền tới ha, chút sự thật cũng không thèm
nhìn, ai ra tay trước? Thái độ khiêu khích người khác trước là ai? Đúng là tôi
dựa vào chồng mình thay bằng hữu lấy lại công đạo, nếu không có Lục tiên sinh
chắc tôi cùng bằng hữu chỉ sợ bị chó gặm sạch xương cốt ở đây cũng không dám
nói một lời, đại khái chính là Giản tiểu thư nguyện ý nhìn thế? Cũng chỉ cho
các ngươi khi dễ người khác, lại không cho người phản kháng, phản kháng lại
thành kẻ ỷ thế hiếp người? Giản tiểu thư nói vì thanh danh chồng nên mới dám
làm như vậy, thế Giản tiểu thư không phải vì có Giản gia mới dám như vậy sao?
Nếu không có Lục Vân Cảnh tôi không là gì hết, vậy Giản tiểu thư không có Giản
gia thì còn là cái thá gì? Chúng ta không đều là người giống nhau thôi, hà tất
chó chê mèo lắm lông?”
Giản Chu Nghiên kéo khóe miệng lại không biết phản bác thế nào,
Trình Tư Mông không ngờ Giản Chu Nghiên rơi xuống thế hạ phong, liền bước ra
nói:“Trình Vũ, cô là cái thứ gì mà dám so với Chu Nghiên? Chu Nghiên chính là
Giản tiểu thư, Bắc Thành danh viện, còn cô? Một thứ lai lịch không rõ, bị cha
mẹ vứt bỏ nếu như không có Trình gia, cô có thể có hiện tại à? Nếu không phải
bác tôi nhặt được cô sợ là cô đã sớm chết đói, có thể bị cha mẹ vứt bỏ hơn phân
nửa là gia đình không ổn, dù không đói chết, nếu không bị bỏ cũng vào núi trồng
rau đào đất, không thì bị bọn buôn người bán cho mấy làm vợ mấy tên mọi rợ ,
thảm hại hơn bị bán làm gái gọi! Sở dĩ cô có thể đứng ở đây, không phải là nhờ
Trình gia sao, không mang ơn đội nghĩa đã đành, lại còn ăn cây táo rào cây
sung. Tự cô ngẫm lại mình, cô lấy cái gì so với Chu Nghiên chứ?”
Miệng mồm Trình Tư Mông quả thực nhanh nhẹn, nói còn không vấp.
Văn Hi nghe không nổi nữa, vén tay áo tính chơi Trình Tư Mông một trận ra trò,
Trình Vũ giữ chặt cô lại, chẳng qua Trình Vũ chưa nói gì đã nghe cách đó không
xa có người lạnh lùng cười như không cười nói một câu:“Đường đường là Trình gia
đại tiểu thư lại nói chuyện khó nghe thế, vứt hết mặt mũi Trình gia, sợ là
Trình lão gia nghe được cũng sẽ tức chết?”
Nghe xong Trình Vũ nhíu mày kinh ngạc nhìn về hướng có tiếng
nói, lại thấy Tạ Bác Nghệ bắt chéo chân ngồi cách đó không xa, nghiêng thân dựa
vào ghế cười cà lơ phất phơ.
Giản Chu Nghiên có quan hệ tốt với Lưu Húc nên Trình Tư Mông cũng quen một ít, bất quá điều này không có nghĩa Trình Tư Mông có quan hệ tốt với đám Tạ Bác Nghệ, cho nên nghe Tạ Bác Nghệ nói thế cô ta cũng không kinh ngạc lắm, chỉ cười lạnh nói:“Nha, Tạ Bác Nghệ, tôi nói Trình Vũ anh đau lòng à? Tôi nhớ trước kia cô ta đã không khách khí cự tuyệt anh rồi! Hóa ra anh còn tự mình đa tình sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.