Câu nói ấy của Trần Hạo Hiên cực kỳ ngang ngược, trong ánh mắt của anh còn chứa cả sát khí nữa.
Nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều ôm bụng cười bò.
Tề Phong Lâm cũng cười nói: “Tôi không ngờ anh cũng hiểu chuyện như thế đấy, quỳ xuống xin lỗi rồi cút đi, như thế có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện tha cho anh đấy.”
Trần Hạo Hiên lạnh lùng nói: “Tôi nói người quỳ xuống xin lỗi rồi cút đi là anh đấy.”
Tề Phong Lâm nhíu chặt mày lại.
Anh ta đập mạnh vào bàn một cái rồi quát lớn lên: “Anh dám bảo tôi quỳ xuống ư? Trần Hạo Hiên hôm nay tôi không cho anh nếm thử một chút mùi thì anh sẽ không biết tôi trở về từ chiến trường ngập ngụa máu tươi như thế nào nhỉ.”
Tề Phong Lâm cầm một chai rượu ở trên bàn rồi sau đó anh ta đập nó thành mảnh vụn.
Một giây sau anh ta đi về phía của Trần Hạo Hiên.
Tất cả người nhà họ Phương đều đang hóng chuyện.
Người nào người nấy đều nghĩ lần này Trần Hạo Hiên xong đời rồi.
Tề Phong Lâm mà ra tay e là sẽ đập vỡ đầu Trần Hạo Hiên mất thôi.
“Trần Hạo Hiên, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.” Phương Hy Văn thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, cô lắc đầu với Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên không đi mà xông tới chỗ Tề Phong Lâm trong nháy mắt.
Trần Hạo Hiên nhướng mày lên, anh chỉ nhìn Hồng Thanh Vũ đang đứng ở bên cạnh một cái.
Hồng Thanh Vũ nhanh chóng ra tay, bóng người anh ta nhanh như tia chớp vậy.
Ầm.
Một tiếng vang rất lớn.
Hồng Thanh Vũ dùng tay đập lên bả vai của Tề Phong Lâm, tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, nó nhanh đến nỗi ngay cả Tề Phong Lâm cũng không kịp phản ứng gì cả.
Đợi đến khi Tề Phong Lâm mở mắt ra lần nữa nhìn Hồng Thanh Vũ thì anh ta đã quỳ rạp trên mặt đất rồi.
Nhìn kỹ một chút thì có thể thấy toàn thân Tề Phong Lâm đang run lên.

Ánh mắt của Hồng Thanh Vũ lại đáng sợ giống hệt như Tu La Địa Ngục vậy.
Cả nhà họ Phương đều nháo nhào hết cả lên.
Tề Phong Lâm quỳ xuống thật rồi.
Sau đó Trần Hạo Hiên đi qua Tề Phong Lâm rồi anh ngồi luôn vào vị trí của anh ta, rót rượu.
Trần Hạo Hiên nói với Phương Hy Văn đang ngồi bên cạnh: “Vị trí bên cạnh em chỉ thuộc về tôi và con gái thôi.”
Trái tim của Phương Hy Văn khẽ run lên.
Thế nhưng Tề Phong Lâm lại rất tức giận, anh ta quay đầu lại chất vấn: “Bà nội, đây là cách nhà họ Phương mở tiệc mời khách hay sao ạ?”
Bà cụ hoảng loạn bởi vì bà ta không muốn đắc tội với Tề Phong Lâm.
“Tề Phong Lâm là khách quý của nhà họ Phương chúng tôi, Trần Hạo Hiên cậu giỏi to rồi đấy nhỉ, còn dám đánh người ở nhà họ Phương chúng tôi nữa chứ.”
Trần Hạo Hiên ngồi bên cạnh Phương Hy Văn, anh bắt đầu dùng bữa, uống rượu.

Anh không thèm để ý đến bà cụ Phương.
Bà cụ Phương vội vội vàng vàng đỡ Tề Phong Lâm dậy rồi căng thẳng nói: “Tề Phong Lâm à, thật sự xin lỗi cháu, là bà không biết dạy bảo tốt.”
Tề Phong Lâm hiểu rất rõ năng lực của Hồng Thanh Vũ rất mạnh mẽ, thậm chí còn ngang cả trời đất.
Tề Phong Lâm không phải là đối thủ của Hồng Thanh Vũ.
Một chiêu vừa rồi dù là ở chiến bộ thì cũng được coi là cao thủ rồi.
Vì để giữ mặt mũi cho mình, Tề Phong Lâm lạnh lùng nói: “Trần Hạo Hiên, tôi ở chiến bộ lập được chiến công, trên người còn có vết thương thế nên mới không nhận ra được chiêu thức của con chó bên cạnh anh.

Thế nhưng tôi nói cho anh biết, anh dám ra tay với cấp trên của mình, anh chết chắc rồi.”
Trần Hạo Hiên làm ngơ trước những gì Tề Phong Lâm nói.
Cấp trên ư?

Cả chiến bộ còn có loại cấp trên như anh ta ư?
“À thế à, ngược lại tôi cũng muốn nghe thử xem anh định làm gì tôi đấy.”
Tề Phong Lâm nghiến răng nghiến lợi, anh ta lấy điện thoại ra rồi gọi cho Bắc Giới.
“Alo, tôi là Tề Phong Lâm đây.”
“Nhanh chóng triệu tập một đoàn người từ chiến bộ Bắc Giới tới đây cho tôi! Đến Thành phố Ninh Hạ bắt một người cho tôi.”
“Xuất phát ngay lập tức! Nhớ kỹ người tôi muốn bắt tên là Trần Hạo Hiên.”
Tề Phong Lâm nói chuyện điện thoại xong thì mỉm cười giễu cợt: “Trần Hạo Hiên, mấy hôm nữa người ở chiến bộ sẽ tới đây, tốt nhất anh nên tự chuẩn bị sẵn quan tài cho mình đi thì hơn.”
Trần Hạo Hiên mỉm cười nói: “Tôi cũng mong người của chiến bộ đến đây bắt tôi lắm, nhưng bọn họ có dám không mới là chuyện.”
Tề Phong Lâm cười khẩy một cái: “Mong là tới lúc đó anh vẫn ngông cuồng được như lúc này.”
Nói xong Tề Phong Lâm xoay người rời khỏi nhà họ Phương.
Bà cụ Phương nhìn thấy Tề Phong Lâm muốn rời đi thì cuống cuồng hết cả lên.
Bà cụ Phương chỉ tay vào Trần Hạo Hiên rồi quá: “Cậu… cậu… đúng là cậu muốn khiến tôi tức chết đây mà.

Hiện giờ Tề Phong Lâm ngồi ở vị trí cao.

Hơn nữa cậu ấy còn quen biết được người có máu mặt kia nữa! Cậu mau đi xin lỗi Tề Phong Lâm đi.”
“Khó khăn lắm mới có được một cơ hội tốt như thế, nhà họ Phương chúng tôi vốn dĩ có thể phát đạt được rồi.

Một kẻ thô bạo như cậu ngoài việc đánh người ra thì còn biết làm gì nữa hay không?”
Trần Hạo Hiên nhướng mày lên, anh nói: “Anh ta có thể sống mà rời khỏi đây, bà nên bảo anh ta tới cảm ơn tôi mới đúng chứ.”

Bà cụ Phương suýt chút nữa ói cả ra máu: “Cậu…”
Bà ta hết cách nên chỉ đành đuổi theo Tề Phong Lâm trước đã.
Bà ta đuổi theo tới cổng, cuối cùng cũng đuổi kịp Tề Phong Lâm.
Bà cụ Phương nắm chặt lấy tay của Tề Phong Lâm rồi rối rít xin lỗi: “Tề Phong Lâm à, hôm nay thật sự có lỗi với cháu quá.

Ban đầu bà định để cho Phương Hy Văn ngồi bên cạnh cháu nhưng bà không ngờ tên khốn kia lại là một kẻ bạo lực đến thế.”
Tề Phong Lâm lắc đầu rồi nói: “Không sao đâu ạ, cháu còn đang bị thương nếu không thì tên vô dụng bên cạnh anh ta sẽ không bao giờ là đối thủ của cháu được.”
Bà cụ Phương bóp bả vai cho Tề Phong Lâm rồi lên tiếng: “Cháu không sao thật chứ, hay là bà đưa cháu tới bệnh viện nhé.”
“Không cần đâu ạ, vừa hay tối nay cháu còn bận việc khác nữa, hơn nữa so đo với anh ta ở nhà họ Phương là không nể mặt của bà rồi.”
“Vậy… vậy cũng được.

Cháu đi thong thả nhé.

À phải rồi Tề Phong Lâm này, có phải cháu quen với người có máu mặt lãnh đạo quần hùng trấn áp nhà họ Đổng đúng không?”
Trên đầu Tề Phong Lâm toàn là mồ hôi, anh ta khó mà kiên trì tiếp được.
Tề Phong Lâm cắn răng nói: “Cháu quen ạ, để hôm nào cháu gọi điện bảo anh ta đến nhà họ Phương thăm bà nhé.

Nhưng mà đến lúc đó cháu không muốn mình lại nhìn thấy tên vô dụng kia nữa.”
Bà cụ Phương nghe thấy Tề Phong Lâm nói như thế thì rất phấn khích.
Một câu nói có thể khiến Bắc Giới khói lửa ngập trời, khiến cho nhân vật máu mặt trấn áp nhà họ Đổng.
Một câu nói lại có thể khiến cho người có máu mặt tới thăm nhà họ Phương.
Nhà họ Phương sắp phát tài đến nơi rồi.
Sau này bọn họ sẽ không cần nhìn mặt bất kỳ người nào mà sống nữa.
“Cháu cứ yên tâm, lần sau cháu tới nhà họ Phương cháu sẽ không bao giờ gặp được tên vô dụng đó nữa đâu.” Bà cụ Phương cúi người tiễn khách.

Tề Phong Lâm vội vội vàng vàng lên xe, đợi đến đến khi lái xe đi rốt cuộc anh ta cũng không thể chịu nổi nữa mà phun một ngụm máu ra ngoài.
Sau khi ổn định lại cơ thể, Tề Phong Lâm mới nhanh chóng nói với lái xe: “Anh đi điều tra cho tôi xem rốt cuộc Trần Hạo Hiên là loại người như thế nào.”
Lái xe vận dụng mối quan hệ của Tề Phong Lâm ở Bắc Giới nên rất nhanh đã điều tra ra được: “Cậu chủ, không điều tra ra được người này.

Trong danh sách ở Bắc Giới đều là những người có máu mặt, không có người này.

Nghe nói trước đây anh ta là bác sĩ bây giờ là quân y.”
Tề Phong Lâm cắn rằn chửi một câu: “Con mẹ nó, một thằng quân y mà dám giở trò khôn vặt ngay trước mặt tôi! Kẻ vô dụng thì cũng chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.

Đợi đến khi người ở chiến bộ Bắc Giới tới, xem tôi chơi chết anh ta như thế nào.

Tôi muốn để anh ta tận mắt nhìn thấy tôi chơi đùa Phương Hy Văn như thế nào, nhìn thấy con gái của anh ta sống không bằng chết.”
Ở nhà họ Phương.
Bà cụ Phương sau khi tiễn Tề Phong Lâm xong thì vội vã trở về.
Bà ta tức giận nhìn chằm chằm chằm Phương Hy Văn.
Phương Hy Văn cũng biết hôm nay Trần Hạo Hiên ở nhà họ Phương đắc tội với người ta bà cụ Phương nhất định sẽ không tha cho bọn họ đâu.
Nhưng Phương Hy Văn vẫn thấp giọng nói: “Bà nội, hôm nay cháu về đây là có chuyện này muốn nhờ bà.”
Bà cụ Phương ngồi xuống ghế rồi đập vỡ chén trà ở ngay trước mặt bà ta xuống dưới đất, bà ta nói: “Không cần nói nữa, bảo cái thằng làm bẩn mắt bà ngồi bên cạnh cháu cút đi trước đã rồi nói sau.”
Phương Hy Văn ngẩng đầu lên rồi nói: “Bà nội, lúc trước bà nói danh tiếng của cháu không tốt thế nên mới thu hồi cửa hàng Bách Thảo của cháu để nhà họ Phương quản lý.

Bây giờ chuyện năm năm về trước đã rõ ràng rồi, bà có thể trả lại cửa hàng Bách Thảo cho cháu không ạ? Hai mẹ con cháu cũng cần phải sống, sau này Hạt Tiêu còn phải học mẫu giáo nữa.

Cháu thật sự rất cần một công việc phù hợp để làm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play