Sẩm tối điện thoại của Phương Hy Văn lại vang lên.
Phương Hy Văn không nghe máy mà nhớ lại lời dặn dò lúc trước của bà cụ Phương, cô lên tiếng: “Bà nội bảo là tối nay chúng ta về nhà họ Phương một chuyến.”
Trần Hạo Hiên vừa nghe thấy mấy chữ nhà họ Phương cái, anh khinh thường nói: “Không đi.”
Suốt năm năm qua nhà họ Phương chưa từng chăm sóc Phương Hy Văn.

Bây giờ anh đã về rồi nhà họ Phương sẽ không chiếm được một chút lợi lộc gì đâu.

Nếu như không phải Phương Hy Văn và nhà họ Phương còn có quan hệ máu mủ với nhau thì bọn họ đã bị tiêu diệt từ lâu rồi.
Nói xong Trần Hạo Hiên lại thấy Phương Hy Văn ngớ người ra, anh lại hỏi: “Em muốn về đó à?”
Phương Hy Văn gật đầu nói: “Tôi muốn.”
“Nếu em đã muốn về đó vậy thì tôi về với em.”
Phương Hy Văn muốn quay về nhà họ Phương nhưng không phải là vì bà cụ.
Năm năm trước thanh danh của cô bị hủy hoại, nhà họ Phương đã lấy lại cửa hàng Bách Thảo cô dùng để kiếm cơm.

Nếu như có thể cho dù cô có cúi đầu trước bà cụ Phương thì cô vẫn muốn lấy lại cửa hàng Bách Thảo.

Như vậy thì cuộc sống của cô và con gái sẽ không có vấn đề gì đáng ngại nữa.
Lúc sẩm tối nhà họ Phương khua chiêng gõ mõ.
Vậy mà bà nội lại đứng ở cửa đợi Phương Hy Văn, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong suốt năm năm qua.
Nhưng khi bà ta nhìn thấy Trần Hạo Hiên cũng đi theo thì vẻ mặt đột nhiên thay đổi hẳn, khó chịu giống như giẫm phải phân vậy.
“Sao cậu ta cũng tới đây.”
Bà cụ Phương đập mạnh cây gậy ba-toong đầu rồng xuống dưới đất rồi quát lớn lên: “Phương Hy Văn, cháu bảo cậu ta cút đi cho bà, bà không muốn nhìn thấy tên rác rưởi này.”
Vẻ mặt của Phương Hy Văn xị hẳn xuống.
Phương Hy Văn còn chưa kịp lên tiếng Trần Hạo Hiên đã hỏi vặn lại: “Tại sao tôi không thể tới đây chứ?”
Bà cụ Phương hừ một cái: “Tại sao ư? Năm năm trước cậu đã làm việc gì với Phương Hy Văn nhà chúng tôi, năm năm nay cậu đã làm gì.

Da mặt cậu dày hay là đầu óc có vấn đề đấy hả.”
Thế mà Trần Hạo Hiên lại không hề tức giận một tẹo nào, anh lên tiếng: “Đúng là trong suốt năm năm nay tôi không làm chuyện gì cả nhưng đó là vì tôi không biết đến sự tồn tại của Phương Hy Văn, thế nhưng bà là bà nội của cô ấy, bà đã làm những gì?”
“Suốt năm năm nay bà để cho Phương Hy Văn ở trên núi rác, cô gặp khó khăn bà cũng không ra tay giúp đỡ, bà chỉ đứng ngoài làm ngơ thôi.

Hạt Tiêu bị bệnh rất nhiều lần suýt chút nữa cái mạng nhỏ cũng không còn, thế nhưng bà đã không giúp đỡ được một hào nào thì thôi đằng này bà lại còn không thèm gặp cô ấy một lần nữa chứ.”
“Đối với bà Phương Hy Văn giống như là một thứ xui xẻo, bây giờ thì mọi thứ ổn rồi, thanh danh của cô ấy cũng được khôi phục lại, thế nên bà nhanh nhanh chóng chóng để cô ấy về nhà.”
Dường như bà cụ Phương bị Trần Hạo Hiên nói trúng tim đen, bà ta bị mắc nghẹn trong cổ họng suýt chút nữa đã không thể thở được nữa.
Bà ta chỉ thẳng vào Trần Hạo Hiên rồi nói: “Phương Hy Văn, đấy cháu nhìn cho kỹ đi, chỉ có những kẻ rác rưởi mới đùn đẩy trách nhiệm cho người khác thôi.”
Phương Hy Văn vội vàng quay đầu lại khẽ nói với Trần Hạo Hiên: “Anh bớt nói vài câu đi.”
Lúc này Trần Hạo Hiên mới im bặt.
Thế nhưng anh lại không có một chút thiện cảm nào với người nhà họ Phương cả.
Ánh mắt của người nhà họ Phương rất sắc bén, toàn là sự khinh thường.
Ánh mắt đó dường như muốn nói hôm nay Phương Hy Văn phải đi cùng người đàn ông khác vậy.
Đến lúc đó xem Trần Hạo Hiên còn kiêu ngạo được nữa không?
Sau khi Phương Hy Văn đi vào trong nhà, tất cả người nhà họ Phương đều có mặt hết ở đây, mẹ của Phương Hy Văn bà Lưu Phương Lan cũng ở đây.
Bữa tiệc mời khách đã được chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, bà cụ Phương quay đầu lại nói với Lưu Phương Lan: “Cô còn ngây ra đó làm gì, cô còn không mau dẫn con gái mình tới chỗ ngồi đi.”
Dù cho năm năm nay Lưu Phương Lan vẫn còn ở lại nhà họ Phương thế nhưng thân phận của bà ấy lại không khác gì một người làm trong nhà.
Lưu Phương Lan không thể làm gì khác hơn là đi tới cầm tay Phương Hy Văn dẫn tới bàn tiệc, để cô ngồi bên cạnh Tề Phong Lâm.

Phương Hy Văn vừa ngồi xuống thì nhìn sang Tề Phong Lâm ngồi bên cạnh.
Tề Phong Lâm nhìn về phía Phương Hy Văn mỉm cười chào hỏi.
Vẻ mặt Phương Hy Văn bạnh ra, chả trách hôm nay bà nội lại gọi cô về nhà, lại còn muốn cô ăn diện một chút nữa chứ, hóa ra là vì mở tiệc đãi Tề Phong Lâm à.
Bà cụ sắp xếp xong vị trí thì quay người giơ tay ra ngăn Trần Hạo Hiên lại, bà ta quát lớn: “Tên khốn này, cậu có nhìn thấy không hả.

Ở đây không có chỗ của cậu đâu, bây giờ cậu cút ngay đi cho tôi.”
Những người khác cũng bật cười phụ họa theo: “Đúng là một kẻ hèn mọn, nhà họ Phương cũng có mời cậu ta tới đâu mà cũng vác cái mặt tới đây cho bằng được.”
“Phương Hy Văn và Tề Phong Lâm xứng đôi vừa lứa biết bao, hai đứa nó ngồi cạnh nhau tôi nhìn thôi cũng ưng cái bụng rồi.”
“Nhìn kìa nhìn kìa, không có chỗ cho cậu ta mà cậu ta cũng không thèm đi luôn.

Hay là chúng ta lấy cái bát cơm chó ngoài cửa cho cậu ta ăn vài miếng đi.”
“Ha ha ha.”
Mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau.
Trần Hạo Hiên lại nhìn lên trên bàn.
Theo như những gì Trần Hạo Hiên điều tra được thì năm năm trước Tề Phong Lâm và Phương Hy Văn có hôn ước với nhau.
Tề Phong Lâm là cậu cả nhà họ Tề, bây giờ nhà họ Tề phát triển rất tốt, khó trách bà cụ Phương lại nhiệt tình như thế.
Tề Phong Lâm ngoảnh đầu lại nhìn Trần Hạo Hiên, vẻ mặt anh ta rất đắc ý.
Trong mắt của anh ta đêm nay Phương Hy Văn chính là người phụ nữ của anh ta.
Thậm chí Tề Phong Lâm còn cố tình chậm rãi đưa tay đặt lên eo của Phương Hy Văn nữa.

Nụ cười đắc ý, hơn nữa anh ta còn lên tiếng: “Này Trần Hạo Hiên, anh cút ra xa một chút cho tôi, như thế thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện buông tha cho anh.

Nếu như bây giờ anh còn không cút đi đợi đến khi tôi ra tay rồi thì đến cả tư cách cút đi cũng không có đâu.”
Nó xong tay của Tề Phong Lâm muốn chạm vào eo của Phương Hy Văn.
Nhà họ Phương nghe thấy Tề Phong Lâm nói mấy câu đó xong thì bật cười khúc khích.
“Cậu Tề cũng đã lên tiếng rồi cậu còn không mau cút đi đi, lẽ nào cậu còn định ở lại đây làm trò cười cho thiên hạ à.”
“Ha ha ha, Tề Phong Lâm ở Bắc Giới có địa vị như thế nào, còn địa vị của cậu ta là gì.

Mọi người có trông thấy hôm nay Tề Phong Lâm đi tới nhà họ Phương chúng ta bằng xe chuyên dụng của chiến bộ không?”
“Mọi người nhìn lại Trần Hạo Hiên đi....!khụ, đi bộ tới, chân có đau không vậy.”
“Cậu Tề tôi thấy cậu cứ trừng trị cái tên vô dụng này đi thì hơn, để cho nhà họ Phương chúng tôi sạch sẽ hơn một chút.”
Lúc này vậy mà Tề Phong Lâm lại đứng phắt dậy.
Người nhà họ Phương trông thấy thế thì càng mỉm cười ghê hơn: “Tên vô dụng này tới Bắc Giới trốn tránh năm năm trời không ngờ lúc quay về lại dụng ngay Tề Phong Lâm, Ha ha ha.”
Tất cả mọi người đều cười như sấm vang.
Trần Hạo Hiên lại đi thẳng tới trước mặt của Tề Phong Lâm rồi nói: “Quỳ xuống xin lỗi rồi phắn nhanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play