“Đánh bài thì đánh cho tốt đi, sao lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào lão già này?”
Ông Ân ấn quân bài vào ngực, cảnh giác liếc nhìn Lộ Nhâm một cái, “Cậu thấy bài của tôi rồi à?”
Không, thấy cái gì.

Lộ Nhâm đổ mồ hôi, “…Đâu có.”
“Vậy vẻ mặt như vậy là sao,” Ông Ân nghi ngờ ném một đôi, “Đôi sáu.”
“Không có gì…” Lộ Nhâm nói, “Đôi hai.”
“Tôi ra đôi sáu, cậu ra đôi hai? “Ông Ân tức giận, “Chắc chắn cậu đã thấy bài của tôi!”
Lộ Nhâm, “…==”
“Cháu thực sự không thấy gì,” Lộ Nhâm biện hộ, “Chú là chủ nhà, cháu đương nhiên sẽ ra đôi hai rồi, nếu không, chú chạy mất rồi?”
Ông Ân râu ria vẩy vẩy, chỉ có thể saafm mặt mà chơi tiếp.
Quả nhiên chiêu này vừa ra, ông Ân vẫn còn ba quân.
Vua không ở trong tay, ba quân kia chạy đâu cho thoát, Lộ Nhâm phối hợp với quản gia, ra một loạt, trực tiếp lật tung chủ nhà này.
Ông Ân muốn ra tiếp, nhưng cánh tay của ông đột nhiên bị va phải.
“?”
Quản gia Trương bình tĩnh nói trong khi tay đang thu bài, “Ông chủ, tôi nghĩ hình như cậu Tiểu Lộ có chuyện muốn nói.”
Ân Hành nhìn một cái, Lộ Nhâm ở phía đối diện gật đầu.
“…Muốn nói gì thì nói đi.”
Ông Ân liếc mắt nhìn cậu, “Cậu lí nha lí nhí thế làm gì?”
Lộ Nhâm giật mình liếc nhìn ông, ngập ngừng nói: “Vậy cháu nói thật nhé?
“Hừ” Ông Ân hất râu nhìn nghiêng, “Muốn nói thì cứ nói đi, đừng ấp a ấp úng.”
Lộ Nhâm ho khan một tiếng, cuối cùng nói nhỏ đưa ra thắc mắc cả chiều nay.
“Chú à, có phải vì cô Trịnh mà chú không cho anh cháu tới không?”
Quản gia Trương chú ý, nhướng mày nhìn về hướng Lộ Nhâm.
Ông Ân lườm cậu một cái, “Sao, thằng nghịch tử đó nói gì với cậu rồi?”
“Anh nói với cháu một số chuyện…”
Ông Ân bỗng sững người.
Một giây tiếp theo, Lộ Nhâm lấy hết can đảm nói: “Chú ơi, nếu chú muốn ở cùng với cô Trịnh, cháu nghĩ chú không nên giấu diếm anh cháu…”
“Cho dù anh cháu không đồng ý, chú không muốn anh đến, nhưng trong tương lai sẽ chạm mặt,” Lộ Nhâm phất phơ nói, “Chú, cả đời này không thể không nói chuyện với anh ấy…”
“Muốn anh ấy về nhà mà không nói cho anh biết chuyện đó, sao mà được cơ chứ.”
Ông Ân run rẩy chỉ vào cậu, “… Cậu, cậu…”
Thấy sắc mặt của ông dần chuyển từ mây mù sang giông bão, Lộ Nhâm co người lại, nhanh chóng dứt lời.

“Cháu nghĩ lúc này, nên thành tâm nói lời xin lỗi với anh ấy, tốt hơn là nên nhận được sự tha thứ của anh cháu.”
“Có thể anh cháu không tha thứ nhưng không nói gì thì càng quá đáng hơn…”
“Hỗn láo!” Ông Ân đột nhiên ngắt lời cậu, rũ râu nói: “Cậu cũng tin tên nghịch tử đó sao? Nghĩ ông đây với Trịnh Bình qua lại?!!”
Lỗ tai Lộ Nhâm động đậy.
“Cậu Tiểu Lộ, cậu hiểu nhầm ông chủ rồi.”
Quản gia Trương ở bên cạnh tiếp lời, “Ông chủ và cô Trịnh là anh em kết nghĩa, không phải như cậu nghĩ đâu.”
“…Nếu không phải như cháu nghĩ,” Lộ Nhâm ánh mắt kiên định, cậu tiếp tục hỏi, “Vậy thì tại sao không cho anh cháu biết là cô Trịnh đến?”
Quản gia Trương dừng lại, liếc nhìn ông chủ, im lặng hai giây.
Lộ Nhâm mím môi, nghiêm mặt nói: “Chú à, nếu như chú không nói gì như thế này, tất nhiên người khác sẽ nghĩ quanh co–”

“Quanh co cái gì!!” Ông Ân ngực phập phồng nói, tức giận nói: “Cả đời này tôi chỉ có một mình mẹ nó! Tôi với Trịnh Bình trong sạch, xứng đáng với lương tâm trời đất - cậu bớt nghe mấy lời suy đoán lung tung vô nghĩa của tên ngốc đó đi!”
Lộ Nhâm chớp chớp mắt, nhưng lại mỉm cười.
Quản gia Trương nhướng mày liếc Lộ Nhâm.
Ông Ân không khỏi hít một hơi, vẻ mặt u ám nói: “Cậu cười sao! Ông đây đang nói đùa với cậu sao?”
“Cháu không có ý đó.”
Lộ Nhâm nghiêng người một chút, ngồi cạnh ông chủ.
Đôi bàn tay gầy gò thô ráp được nắm lấy, Ân Hành giật mình.
“Chú,” Lộ Nhâm ôn hòa nói, “thật ra thì anh cũng không nói với cháu điều gì.

Cháu bịa ra những lời này đấy.”
Ông Ân “…”
“Chỉ là cháu nhớ đến những lời anh cháu từng nói trước kia, đoán xem rốt cục là chuyện gì lại khiến anh mãi không buông được như thế,” Lộ Nhâm dè dặt, “Thật sự là anh không nói gì cả.”
Ông Ân cảm thấy có chút không thoải mái.
Quản gia Trương lặng lẽ cười bên cạnh.
Lộ Nhâm chớp chớp mắt, dỗ dành nói: “Chú, chú đã hài lòng với những lời này rồi, sao cứ kìm nén không nói cho anh cháu biết?”
Ân Hành im lặng hai giây, nhưng cũng không buông tay Lộ Nhâm ra, chỉ hừ một tiếng, “… Cậu hiểu cái gì.”
Ông cười nhạt, “Tên nghịch tử đó bụng dạ hẹp hòi, đến bây giờ vẫn còn hiểu lầm chuyện năm đó, làm sao chịu nghe.”
“Cho dù anh không chịu nghe, chú vẫn có thể nói.”
“Nếu chú không nói những lời này, ai mà biết được,” Lộ Nhâm ngập ngừng nói, “Hơn nữa, nếu chú không thử thì làm sao biết anh có muốn nghe không?”
“…” Ông Ân khịt mũi, “…Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Lộ Nhâm kiên định nói, “Nhưng chú không thể không nói, vậy ai mà biết chú đang nghĩ gì.”
“Càng nhiều hiểu lầm không đáng càng tệ hơn, không phải sao.”
Quản gia Trương liếc ông chủ một cái, cười nói.
“Cậu Tiểu Lộ.”
“Ông chủ không nói, chỉ vì những chuyện này liên quan đến cô Trịnh.”
“Cậu chủ và cô Trịnh còn có một số hiểu lầm chưa được giải quyết, quan hệ của họ cũng không tốt lắm.” Quản gia Trương nhẹ giọng nói: “Sắp tới sẽ là thọ bảy mươi tuổi của ông chủ…”
Quản gia Trương nói tiếp, “Đợi thọ bảy mươi qua rồi, ông chủ sẽ phải từ chức nhà họ Ân.”
“Bởi vì trước khi bà chủ mất, ông chủ đã hứa đến tuổi này nhất định phải đưa bà chủ đi đây đi đó.”
Quản gia Trương dừng lại nói: “Mặc dù bà chủ đã đi nhiều năm, nhưng ông chủ vẫn nhớ lời hứa này và rất mong cậu chủ trở về để kế thừa cơ nghiệp, không muốn dịp này lại dây cà ra dây muống thôi…”
“Ông Trương!” Ông Ân hét lên, “Nói làm gì nhiều chuyện không liên quan như vậy!” Quản gia Trương chỉ cười.
Lộ Nhâm nhìn ông khó xử, xúc động thở dài, “Chú, chú lãng mạn quá.”
“Thật là một người dịu dàng!”
Ông Ân, “…”
Mặt ông Ân có chút đỏ lên.
Lộ Nhâm không để ý, nhỏ giọng nói tiếp: “Đừng lo lắng, chuyện của cô Trịnh không sao cả, nhưng chú nhất định phải nói cho anh cháu biết chuyện hứa đi du lịch vòng quanh thế giới!”
“Đó là chuyện của tôi với vợ tôi, liên quan gì đến thằng nghịch tử đó!"
Lộ Nhâm tự tin nói: “Tất nhiên là có rồi, chú ơi, đừng ngại.”
“Con cái chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc khi biết ba mẹ hạnh phúc…”
“Đủ rồi!” Ông Ân đỏ mặt, bực bội, “Trương Quyền!! Đưa cậu ta về cho tôi!”
Lộ Nhâm, “!!”
“Không phải hôm nay chúng ta đồng ý chơi cờ rồi sao!”
"Ai muốn chơi cờ với cậu — cậu về nhà cho tôi!” Ông Ân rống lên, “Trương Quyền! Mau đưa cậu ta về nhanh!”

Một tiếng “rầm”, cửa phòng bệnh đóng lại.
Lộ Nhâm sờ sờ đầu, cảm thấy có chút xấu hổ khi chính mình đã trêu chọc ông cụ kiêu ngạo ấy.
Quản gia Trương đột nhiên cười với cậu.
“Cậu Tiểu Lộ.” Quản gia Trương dịu dàng nhìn Lộ Nhâm, chân thành nói: “Cậu chủ ở bên cậu thật là tốt.”
? Đột ngột như vậy?
Lộ Nhâm xấu hổ nói: “Bác Trương, vừa rồi cháu chọc giận ông ấy…” Đừng đùa cậu nữa.
“Ông chủ muốn nói, đã là tiến bộ lớn rồi.” Quản gia Trương cười, “Bên phía ông chủ đã thả lỏng, tâm sự của cậu chủ, cũng nhờ cả vào cậu.”
Lộ Nhâm sửng sốt.
Chỉ còn lại ông Ân trong phòng.
Ông lặng lẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út.
Một lúc lâu sau, ông Ân khịt mũi.

Chạm vào điện thoại gọi một cuộc.
Bên khác.
“Anh ơi, sao anh lại làm thế này?” Trịnh Hùng cầm điện thoại, cái miệng già nua, ông ta nói vẻ bực bội, “…Em không nói được, Trịnh Bình thì được?”
Bên đó lại nói gì, Trịnh Hùng gục mặt cúp máy.
Trịnh Bình bình tĩnh cầm trà lên, “Ân Hành nói cái gì?”
“Anh ấy nói tùy, muốn làm gì thì làm.”
Trịnh Bình chế nhạo, “Nếu anh ấy đã nói như vậy, đừng trách em.”
“Nhưng đừng nghĩ quá đơn giản," Trịnh Hùng ậm ừ, “Bắc Lâm cũng đang bảo vệ đứa nhỏ đó.”
Trịnh Bình dừng lại, nhẹ nói: “Em làm vậy là để cậu ta không làm tổn thương Ân Bắc Lâm.”
Quên đi, anh nghĩ Ân Bắc Lâm bị cậu ta mê hoặc rồi", Trịnh Hùng cười toe toét nói, “Lần trước anh đã ném hết những thứ em đưa cho anh, Bắc Lâm vẫn không phải không tin.”
“Còn cần em nói, anh đừng quan tâm nhiều chuyện nữa.” Trịnh Hùng lẩm bẩm, “Dù sao đi nữa, Bắc Lâm sẽ không chấp nhận tình cảm của em…”
“Không được!” Trịnh Bình nói dứt khoát.
Trịnh Hùng thở dài bất lực.
Trịnh Bình đặt trà lên bàn.
Bà ta hạ đôi mắt lạnh lùng xuống và bình tĩnh nói: “Em đã hứa với Tố Vi rằng em sẽ chịu trách nhiệm với nó.”

Quản gia Trương đứng sau lưng Yin Xing Ân Hành thì thầm: “Ông chủ, ông đã nghĩ thông chưa?”
”Tôi khuyên cũng khuyên rồi," Ông cụ nhàn nhạt nói, “Cô ấy cứ muốn gặp thằng nghịch tử đó, tôi cũng hết cách.”
“Tôi đã giúp cô ấy che giấu trong nhiều năm như vậy, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.”
“Ông chủ nói phải.”
Quản gia Trương cười nói, “Hơn nữa, cậu Tiểu Lộ và bà có tính cách giống nhau, bà Trịnh cũng không thể làm chuyện gì lớn.”
“…” Ân Hành chế nhạo, “Cậu ta
giống Tố Vi?”
“Không giống chút nào,” Ông Ân khịt mũi, “Tố Vi thông minh hơn cậu ta rất nhiều.”
Mặc dù nói vậy, vẻ mặt nghiêm túc của Ân Hành cũng đã dịu xuống đôi chút.

Thật đáng tiếc khi biểu cảm này lại bị ẩn dưới bộ râu kia, chỉ có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.
Quản gia Trương cười nói: “Ông chủ nói phải.”

Bên kia.
Lộ Nhâm ngồi ở trên sô pha, nhớ tới ánh mắt của bác Trương, thở dài thật dài.
Nút thắt của Ân Bắc Lâm… Nút thắt của Ân Bắc Lâm…
Sớm biết có thể hoàn truyện rồi xuyên qua thì hay rồi, Lộ Nhâm nghĩ về những thăng trầm của cuộc đời, cậu thậm chí không biết nút thắt của Ân Bắc Lâm là gì và làm sao để giải quyết nó?
Nhưng mà dù sao cũng khác với những gì đã nói trước đây - ông cụ và cô Trịnh đó rò ràng trong sạch, tại sao anh lại hiểu lầm?
Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?
Lộ Nhâm suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được kết quả.
…Thật sự là không thể, hay là trước tiên nói với Ân Bắc Lâm về lời hứa lãng mạn đó của ông cụ và mẹ anh?
Hay tối đợi Ân Bắc Lâm trở về, vừa thay quần áo rồi vô tình nhắc tới hôm nay ông cụ đã nói gì.
Hay đợi một thời điểm tốt hơn?
Lộ Nhâm còn đang băn khoăn, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên mấy tiếng.
Cậu tưởng đó là Ân Bắc Lâm, nhưng khi nhìn lại, đó là tin nhắn từ một số khChồngc định.
[11 giờ trưa ngày mai, địa chỉ xxxxxxxxx]
[Tất cả bằng chứng cậu vay tiền vào đoàn phim để tiếp cận Đỗ Hoài suốt bao năm qua đều nằm trong tay tôi.

Nếu 11 giờ ngày mai không gặp, tôi sẽ trực tiếp tiết lộ mối quan hệ giữa cậu và Đỗ Hoài cho giới truyền thông, hậu quả sẽ do chính cậu tự chịu.

]
Lộ Nhâm, “…”
Lộ Nhâm, “???”
Cái quái gì thế này??
Lộ Nhâm cầm điện thoại, tim co rút đột ngột, chợt lạnh cả sống lưng.
… Đây có thể là quản lý cũ của cậu?
——Nhưng sau bao lâu, quản lý đó cũng không có động tĩnh gì, hắn suýt chút nữa đã quên mất, sao bây giờ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?
Vậy thì… Chẳng lẽ Nhiêu Manh Manh nói người điều tra cậu và Đỗ Hoài…?
Lộ Nhâm tự tát vào mặt mình một cách thô bạo, cố gắng trấn tĩnh lại.
…Không cần biết là ai.
Trọng tâm bây giờ là cậu nên làm gì.
Ngày mai cậu có nên đi không?
Nếu cậu đi… nhưng cậu không biết gì cả!
Lộ Nhâm cũng chịu cái trí nhớ không đáng tin của tiểu thiên tài này.
Trước đây còn nhớ những chuyện vụn vặt như trang điểm uống nước ăn cơm của Đỗ Hoài, tại sao chuyện nguyên chủ mượn tiền lại vào đoàn phim của Đỗ Hoài lại không nhớ?
Lộ Nhâm bất lực chửi thề.
Nhưng cho dù phải đi thật… thì nếu đi lần này, còn lần sau thì sao?
Chẳng lẽ mỗi lần bị uy hiếp cậu đều phải đi?
Nghĩ đến đây, Lộ Nhâm mím môi đứng lên, đi về phía cửa.
Nếu lần nào cũng bị dắt mũi, chẳng thà cậu tự nổ với Ân Bắc Lâm.
…Dù sao cậu cũng chỉ quan tâm Ân Bắc Lâm nghĩ gì, những người khác… Cậu không quan tâm.
Lộ Nhâm đặt tay lên nắm cửa, định mở ra, nhưng giây tiếp theo, cậu lại do dự.
Thật sự muốn nói chuyện với Ân Bắc Lâm sao?
Nếu Ân Bắc Lâm không tin thì sao…?
Cái gì mà thế giới của anh kỳ thực là một quyển sách, em là người đến từ không gian khác, em không thuộc về thế giới này hay sao đó… Nói ra, Ân Bắc Lâm không nghĩ cậu có vấn đề chứ?
Vậy thì nói bản thân bị mất trí nhớ?
…Nhưng khi cậu đến lần đầu tiên, thực sự định quay một cái DVD màu vàng, còn có những hình ảnh của cậu và Đỗ Hoài mà Ân Bắc Lâm đã tìm ra trước đó, “Em yêu anh mãi mãi”…
Lộ Nhâm càng nghĩ càng thấy mờ mịt, cậu ngồi xổm ở cửa ôm đầu than khóc.
Trời ơi, làm thế nào mà tất cả những thứ này lại đi cùng nhau cơ chứ?
Trong lòng cậu hoảng hốt, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “cạch”.
Cánh cửa mở ra.
…Ân Bắc Lâm, trở về.

Trong lòng Lộ Nhâm vang lên, không khí lạnh lẽo lướt qua, trái tim nhỏ bé của cậu lập tức nguội lạnh.
Hôm qua về muộn như vậy, mà hôm nay trời vừa tối - người này đã quay về!!
Quay về rồi!!
Cậu còn chưa nghĩ xong nên nói thế nào!!
Ân Bắc Lâm đứng ở bên cửa, nhìn thấy Lộ Nhâm đang ngồi xổm dưới đất ngây người nhìn mình, nhướng mày, “Sao thế?”
“Nhớ anh đến vậy sao?”
Mặt Lộ Nhâm đột nhiên nóng lên, “…ờ, ừm.”
Nhớ thì cũng nhớ… nhưng cái đó không quan trọng!!
Lộ Nhâm tim đập loạn xạ, đứng lên, còn đang suy nghĩ không biết nên nói như thế nào đây, khuôn mặt đột nhiên bị nhéo nhéo.
Khi Lộ Nhâm đang ngây ra một lúc, cậu nhìn thấy trong mắt Ân Bắc Lâm nở nụ cười, “Ngoan quá.”
Nụ cười của Ân Bắc Lâm như băng tan ngày xuân này khiến cho ánh mắt Lộ Nhâm lóe lên.
Chưa kịp phản ứng lại mới cảnh đẹp thì cằm của Lộ Nhâm ngoan ngoãn đã bị nhấc lên - tất cả phiền não của Lộ Nhâm bị nghẹn xuống.
Nụ hôn lâu và sâu hơn mọi nụ hôn trước đó, gáy bị xoa nhẹ.
Lộ Nhâm sững sờ vì nụ hôn, đến khi vấp chân, vừa mở mắt ra đã thấy hôn từ cửa vào đến đầu giường.
Lộ Nhâm, “!!”
Mẹ, nhịp này không đúng!
“Anh!” Lộ Nhâm vội vàng đẩy Ân Bắc Lâm ra, “Đợi đã!”
“?” Ân Bắc Lâm khó hiểu nhíu mày, sau đó buông tay.
“Em muốn thay quần áo?”
Lộ Nhâm ”…“ Thay đầu!!
Lộ Nhâm đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, “Không… em có chuyện muốn nói với anh.”
Ân Bắc Lâm dừng một chút, treo chiếc cà vạt vừa cởi ở bên cạnh.
Anh nhướng mày liếc cậu một cái, “Làm sao vậy.”
Lộ Nhâm liếm môi nói: “Anh còn nhớ lần trước Manh Manh đã nhắn gì với em không?”
Ân Bắc Lâm dừng lại, nhướng mày, “Ừm, đã được giải quyết.


…Giải quyết cái đầu ấy!
Lộ Nhâm, “…Chưa, chưa đâu …”
Cậu lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở ra tin nhắn vừa rồi, đưa cho anh.
“Anh à,” Lộ Nhâm lắp bắp làm tim đập thình thịch, “hôm nay có người gửi tin nhắn này cho em.”
Ân Bắc Lâm nhìn một cái, lông mày lập tức nhíu lại.
Khi Lộ Nhâm thấy vậy, lo lắng nuốt nước bọt.
Lộ Nhâm lấy hết can đảm nói: “Những gì em sắp nói tiếp theo nghe có vẻ kỳ quặc - nhưng anh, anh phải nghe em…”
Lộ Nhâm lắp ba lắp bắp, kể cho anh nghe về cuốn sách của Đông Phương Chi Trúc, lại giải thích rõ ràng cách cậu đã xuyên qua đây.
Không ngờ, vẻ mặt của Ân Bắc Lâm vẫn bình tĩnh sau khi nghe thấy lời này.
…Không chỉ bình tĩnh mà còn không có phản ứng gì cả!!
Anh thậm chí còn cụp mắt xuống như có tâm trạng, chậm rãi nhìn vào điện thoại của.
…Rốt cục ý của người này là gì?
Lộ Nhâm thất kinh nói: “Em, em chỉ cùng tên cùng họ với Lộ Nhâm cũ mà thôi.”
“Sau khi em đến thế giới này, thật sự không liên quan gì đến Đỗ Hoài hiện tại, anh có thể đọc WeChat, em cũng chẳng nói với anh ta được mấy câu…"
Ân Bắc Lâm đột nhiên nhướng mày, “Ông công chúa?”
“Em còn không biết WeChat của anh ta là gì…” Lộ Nhâm vẫn đang giải thích trong, phản ứng lại ba chữ Ân Bắc Lâm vừa nói, cậu đột nhiên cứng họng, “…Hả?”
Ân Bắc Lâm nói “ừm”.
Ân Bắc Lâm lật úp điện thoại, chỉ vào ba ký tự lớn trên đầu màn hình là ông công chúa, lười biếng nói: “Cái này có ý gì?”
Lộ Nhâm, “…”
Lộ Nhâm, “…".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play