Đứa trẻ bên kia không nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đó cúi xuống, Lộ Nhâm vò đầu bứt tai, luôn cảm thấy những gì mình vừa nói dường như làm cậu bé khó chịu.
Vốn tưởng rằng học sinh tiểu học thích kiểu này, Lộ Nhâm đổ mồ hôi hột, nhanh chóng nói: “Anh sai rồi, không phải công chúa nhỏ của lâu đài phép thuật, hay là công chúa nhỏ bình thường đúng không?”
“Không phải công chúa.


Vừa nói rằng mình là người của công chúa nhỏ bây giờ lại trở mặt rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia cau mày, lạnh nhạt nói: “Em là Ân Bắc Lâm.”
“Bắc trong hướng Bắc, Lâm trong Lâm Giang.”
Ân Bắc Lâm? Lộ Nhâm sững người trong giây lát.
Thánh thần ơi, đây đúng là tên nam chính của “Hành trình của ảnh đế” mà cậu đang theo dõi rồi!
… Tên của học sinh tiểu học bây giờ chói mắt đến vậy sao? Đặt tên theo nam chính luôn?
Nhưng mà nói, nếu Ân Bắc Lâm trong tiểu thuyết thật sự có khuôn mặt, lúc nhỏ nhìn hẳn cũng tương tự như vậy.
Lộ Nhâm không thể tưởng tượng được còn có ai có thể thanh tú, đẹp trai hơn đứa nhỏ trước mặt.
Tóc đen buộc trên đỉnh đầu, mắt phượng, chiếm gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi dài đen nhánh, riêng đôi mắt thôi đã vô cùng đẹp, sống mũi và vầng trán tạo thành một chữ T xinh đẹp — Cao quý thực sự như một công chúa nhỏ.
Lộ Nhâm không khỏi cảm thán.
Bây giờ đã như thế này rồi, không biết sau này sẽ đến mức nào nữa.
Đứa nhỏ ở đối diện còn đang nhìn cậu, Lộ Nhâm tỉnh táo lại, ngồi xổm người xuống, nhìn đứa nhỏ đối diện.
“Tên em là Bắc Lâm à? Bắc Lâm nghe rất hay.”
“Ba mẹ em ở đâu? Anh đưa em về nhé?”
Lộ Nhâm đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán, “Cả đêm nay em không về nhà, ba mẹ chắc lo lắng lắm.”
Nói xong, khuôn mặt non nớt dường như càng thêm tối.
Gầy bên cạnh đã thay quần áo, vừa quay đầu lại thì nghe thấy câu nói: “Tiểu Giáp, chắc là nó quen cậu, gọi tên cậu rồi nói cậu là anh trai nó.”
“Nó gọi tên tớ?” Lộ Nhâm vô thức nhìn đứa nhỏ, hỏi.
“Ừm.”
Gầy còn muốn nói thêm gì, ngoài cửa đã truyền tới giọng của Mập, “Hà ơi nhanh lên! Muộn rồi!”
Gầy đáp một tiếng vội vàng nói với Lộ Nhâm, “Ba mẹ nó hình như cũng không ở gần đây, hay là cậu gọi điện gọi ba mẹ cậu thử?”
Nói xong liền đi theo tên mập.
Lộ Nhâm ngồi xổm suy nghĩ hai giây.
Gầy không biết rằng cậu đến từ viện phúc lợi côi, nhưng nói như vậy, điều đó nhắc nhở cậu rằng cậu thực sự phải hỏi viện trưởng.
Lộ Nhâm vươn tay bóp khuôn mặt cậu bé, “Em ở chỗ này chờ anh.”
Lộ Nhâm đi tới ban công gọi viện trưởng.
Nhưng kết quả lại khiến Lộ Nhâm có chút bối rối.
Viện chưa từng có đứa trẻ nào tên Ân Bắc Lâm khoảng chín mười tuổi, lại còn khôi ngô như thế.
“Có những đứa trẻ như vậy, chúng đã được nhận nuôi từ lâu rồi,” Viện trưởng Trương nói, “Tiểu Lộ, không phải đứa trẻ nào cũng giống em.”
Sau khi cúp máy, Lộ Nhâm có chút bối rối.
Viện trưởng Trương nói cũng đúng.
Nếu thật sự là ở trong viện, đã được nhận nuôi từ lâu, cũng sẽ không để đến tuổi có thể nhớ được chuyện như vậy.
… Chẳng lẽ đứa trẻ của gia đình nào đó đã bỏ nhà ra đi? Lộ Nhâm hơi sững sờ.
Nhưng làm sao một đứa trẻ xa lạ trốn khỏi nhà lại có thể biết tên mình?
Lộ Nhâm bị làm cho bối rối, quay đầu lại sững sờ.
Đứa trẻ lặng lẽ đứng đằng sau cậu không biết bao lâu, ngẩng mặt lên và nhìn cậu với đôi mắt đen tuyệt đẹp.
Lộ Nhâm sờ sờ sau đầu, cảm thấy có chút áy náy không rõ lý do.
Cậu ho, ngồi xổm xuống và nhìn đứa trẻ.

“Bạn nhỏ, không thể cứ tiếp tục như vậy.”
Lộ Nhâm cố hết sức vẻ mặt hung tợn, “Mau nói cho anh biết ba mẹ em ở đâu, nếu không anh sẽ phải đưa em đến đồn cảnh sát.”
“Đồn cảnh sát đó, em có biết không?” Lộ Nhâm ra hiệu, giả bộ nghiêm túc, “Các chú cảnh sát đó sẽ đánh mông em với cái thước dài như này—”
Ân Bắc Lâm, “…”
Lộ Nhâm chưa nói hết câu, tên nhỏ đối diện cứng ngắc nói: “Em không phải trẻ con.”
Lộ Nhâm suýt chút nữa không nhịn được cười, nếu không phải là đứa trẻ thì là gì?
Là Conan sao?
Nhưng vì sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cậu học sinh tiểu học, Lộ Nhâm không đánh thủng cái mông của cậu, nên chỉ miễn cưỡng gật đầu, “Anh biết ngươi không phải trẻ con.”
….Mà là nhãi con.

Lộ Nhâm tự nghĩ.
Sắc mặt Ân Bắc Lâm nhẹ nhàng hơn một chút.
Một giây tiếp theo, cậu bị véo vào vai.
Lộ Nhâm nhìn anh, sốt sắng nói: “Bây giờ em là ông cụ non, được không?”
Ân Bắc Lâm, “…”
Không biết lời nói của cậu lại khiến công chúa tức giận.
Công chúa nhỏ mặt không cảm xúc nhìn cậu, tuy rằng là bộ xiêm y này, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng lại đáng yêu đến lạ thường.
Lộ Nhâm không kìm được mà bật cười.
Cậu bóp nhẹ khuôn mặt Ân Bắc Lâm, “Vì là ông cụ non, làm chuyện gì cũng phải khiến người ta yên tâm hơn, mau nói cho anh biết…”
“Lộ Nhâm.”
Công chúa nhỏ đột nhiên gọi Lộ Nhâm một tiếng khiến cậu giật mình trong giây lát.
Đôi mắt đen tuyệt đẹp đó nhìn cậu một lúc, “Ba mẹ em không có ở đó, đồn cảnh sát cũng không tìm được.”
“Em chỉ nhớ anh, em cũng chỉ biết anh.”
Vẻ mặt của công chúa nhỏ rất ngầu, nhưng nắm chặt tay, mím môi.
Lộ Nhâm phản ứng trước tiên không phải là cậu bé nói cái gì, mà là tay cậu bé lạnh thật.
Gần tháng bảy rồi, nóng quá, nhưng da lòng bàn tay của công chúa nhỏ này vẫn ấm ấm mát mát… như thể đang sợ hãi.
Không đợi Lộ Nhâm đáp lại, Ân Bắc Lâm hạ mi, mím môi mỏng.
Lộ Nhâm không nhớ anh, anh cũng giống như khi còn bé, cộng thêm hai điều kiện bất lợi, nói anh là nhân vật chính trong sách, hẳn là sẽ không ai tin.
Anh còn đang nghĩ cách thuyết phục Lộ Nhâm hơn nữa thì cơ thể đột nhiên nhẹ đi, toàn thân trống rỗng.
Ân Bắc Lâm vô thức vòng tay qua vai Lộ Nhâm.
Ôm Lộ Nhâm với thân thể như vậy là một trải nghiệm chưa từng có, trước đây anh ôm Lộ Nhâm vào trong tay, nhưng bây giờ có thể vùi vào trong cánh tay Lộ Nhâm, hai tay vừa vặn có thể ôm lấy lưng Lộ Nhâm.
Nhưng cái ôm vẫn ấm áp như vậy.
Người đang ôm cậu dùng đôi mắt đen tròn xoe nhìn cậu, “Ba mẹ em thật sự không có ở đây?”
“Ừm.”
“Anh đi đưa em đến đồn cảnh sát,” Lộ Nhâm cố ý nói làm cho anh sợ hãi, “Trẻ con nói dối sẽ bị chú cảnh sát nhốt lại.”
Nhưng nhãi con gan hơn nhiều so với những đứa trẻ khác, nó dường như không sợ hãi chút nào.
“Vậy nếu đồn cảnh sát không tìm được hồ sơ thì sao,” đứa nhỏ hỏi, “Anh vẫn muốn em đi sao?”
Cậu bé trong vòng tay mềm mại ấm áp, nhìn vào đôi mắt ấy, Lộ Nhâm cảm thấy trái tim mình lập tức tan chảy.
Muốn dính với cậu thì cứ dính đi, ngày mai đến đồn cảnh sát xem có thông báo mất tích nào không…
Hầy, nhưng giọng điệu của đứa trẻ khi nói rằng bố mẹ nó ở đây, Lộ Nhâm tim chùng xuống, cảm giác không phải giả.
Nhưng nếu ba mẹ thực sự ở đây, đứa trẻ này không muốn về nhà như vậy… Cảm giác không có gì tốt đẹp.
Lộ Nhâm trong lòng thở dài.
Mặc dù đau đầu nhưng Lộ Nhâm không muốn cậu bé nhìn thấy.
Cậu đỡ người cậu bé dậy, vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, dỗ dành nhẹ nhàng: “Em nói chỉ biết anh thôi, sao anh dám thả em ra?”
“ Đợi khi em muốn đi với chú cảnh sát anh cũng không buông em ra,” Lộ Nhâm doạ, “Đến khi đó em sẽ biết khóc thôi.”
Nói xong, đứa nhỏ liền cười.

Cậu bé cười như một công chúa nhỏ… hay là một hoàng tử nhỏ.
Thật là xinh xắn, đôi mắt phượng đen và sáng cong thành vầng trăng khuyết, đôi mắt sáng ngời đang nhìn cậu.
Lộ Nhâm cảm thấy trái tim của mình bị mèo con dẫm lên hai lần, mềm đi rất nhiều, không khỏi cười toe toét.
Ăn gì mà trông thật đáng yêu như này?
Chịu thực sự.
Nhưng khi ôm cậu bé, Lộ Nhâm mới nhận ra vạt áo ngắn của cậu bé có một vết bẩn, hình như mông cũng bẩn, còn có một dấu màu đen.
Hôm qua bản thân cũng chưa thay quần áo.
Mũi cậu giật giật, cậu vẫn còn nồng nặc mùi rượu.
Trời ơi, chưa giặt, sau này bị ôi thiu mất.
Lộ Nhâm vội vàng đặt đứa trẻ xuống - vốn định đặt người lên ghế cho ngồi, nhưng chưa kịp cử động thì đứa trẻ đã tự mình xuống, đứng thẳng trên mặt đất.
Lộ Nhâm tự hỏi: “Sao vậy.”
Một giọng nói trẻ con trả lời anh.
“Ghế bẩn quá.”
Lộ Nhâm, “…“ Bé tí mà đã kỹ tính rồi?
Mông còn có vết đen to đùng kia kìa.
Hết cách, Lộ Nhâm đặt cậu trên mặt đất.
Cậu đi xem - nước nóng, ước chừng là Mập để lại cho cậu.
Lộ Nhâm tìm thấy từ quần áo một chiếc quần đùi ngắn sạch sẽ, cầm tay đứa nhỏ và dạy nó cách vặn nước nóng.
Nói xong, Lộ Nhâm lại hỏi: “Còn nhớ không?”
Kỳ thật cậu cũng không hy vọng đứa nhỏ nhớ được, vừa định lặp lại lần nữa, đứa nhỏ liếc mắt nhìn cậu, đọc lại cái cậu nói…
Lộ Nhâm kinh ngạc nhìn cậu bé.
Đứa nhỏ lúc này mới nhịn cười, ôm ngực lại biến thành bộ dạng như ban đầu.
“Em đã nói với anh rằng em không phải trẻ con mà.”
Lộ Nhâm tưởng cậu bé đang muốn nghe lời khen vì thấy cằm cậu bé nhếch lên với vẻ mặt vênh váo.
Cậu cũng giơ ngón tay cái hợp tác phát ra một tràng dài “Ừ! ~”, “Bắc Lâm của chúng ta đúng là người lớn, thật tuyệt vời!”
Ân Bắc Lâm, “…”
Công chúa nhỏ được khen xong, sắc mặt không tốt lên mà còn liếc cậu một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Lộ Nhâm hơi khó hiểu.
Đứa nhỏ này có chuyện gì, sao không thích người ta khen?
Đúng là tính công chúa.
Khóe miệng Lộ Nhâm giật giật.
Ban nãy đòi bám dính lấy cậu còn cười như thiên thần, bây giờ như vậy… qua cầu rút ván sao?
Quên đi, không so đo với trẻ con.
Lộ Nhâm rộng lượng vứt chuyện nhỏ này lại phía sau, đứa nhỏ đi tắm, cậu dọn dẹp lại giường của mình.
Bận xong rồi, đang định ngồi nghỉ ngơi.
Vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Bắc Lâm hiện lên.
Lộ Nhâm thở ra một hơi, lại đứng dậy thu dọn ký túc xá bừa bộn.
… Đứa trẻ vẫn phải sống ở đây, bừa bộn quá thực sự ảnh hưởng không tốt.
Vừa vứt rác xong, lau sạch chỗ bẩn, Lộ Nhâm cũng mở cửa sổ để gió thông thoáng, cũng cất quần áo của Mập và Gầy đi, sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ân Bắc Lâm từ phòng tắm đi ra, thấy ký túc xá sạch sẽ hơn rất nhiều.
Sau khi thông gió, cả ký túc xá mát mẻ hơn rất nhiều, Ân Bắc Lâm dừng lại, nhìn Lộ Nhâm rất dịu dàng.
Tiếc là Lộ Nhâm hoàn toàn không nhận thấy sự dịu dàng của anh.
Nói cách khác, người bình thường không để mắt đến sự dịu dàng của trẻ nhỏ.

Lộ Nhâm lấy mu bàn tay lau trán, đi tới, cúi người trước mặt Ân Bắc Lâm.
“Anh đưa điện thoại cho em.” Lộ Nhâm đưa điện thoại cho anh.

“Anh trai em đi tắm.

Em muốn xem gì?”
“Muốn xem Happy Superman không? Pig Man?” Lộ Nhâm chớp mắt.
“…”
Khóe miệng đứa nhỏ dường như giật giật, “Em không xem.”
Không xem? Lộ Nhâm kinh ngạc nhíu mày, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu lại nhận ra.
Lộ Nhâm nhìn đứa nhỏ một cách âu yếm, xoa xoa cái đầu ướt.
Ân Bắc Lâm nhìn Lộ Nhâm kỳ quái, giây tiếp theo liền nghe Lộ Nhâm nói: “Không biết bính âm thì cứ nói thẳng, anh sẽ không cười nhạo em.”
Ân Bắc Lâm, “…”
"Khẩu thị tâm phi như vậy làm gì? "Lộ Nhâm nhéo nhéo mặt Ân Bắc Lâm, “Ngoan.”
Ân Bắc Lâm, “.”
“…” Đứa nhỏ lạnh lùng mở hai tay ra, “Em biết bính âm.”
“Em chỉ là không muốn.”
Lộ Nhâm gãi gãi đầu.

Không biết có phải do cậu ảo giác không, nhưng cậu luôn cảm thấy như thể nghe thấy tiếng trẻ con nghiến răng nghiến lợi.
Lộ Nhâm đặt chiếc điện thoại đã mở khóa ở bên cạnh, “Dù sao anh cũng đưa điện thoại cho em, muốn chơi thì chơi đi.

Anh đi tắm trước.”
Lộ Nhâm đi tắm.
Ân Bắc Lâm cầm điện thoại của Lộ Nhâm, thản nhiên liếc nhìn.
Màn hình là một chú Samoyed ngớ ngẩn, có đôi mắt đen như hạt đậu và cái đầu đờ đẫn, rất giống chủ nhân của chiếc điện thoại.
Môi của Ân Bắc Lâm khẽ cong lên.
Ngay khi anh định đặt điện thoại của cậu sang một bên, một vài tin nhắn đột nhiên hiện lên trên màn hình.
Lâm Lâm: [Tôi nói chia tay, cậu thực sự không quan tâm đến tôi?]
Ân Bắc Lâm dừng lại, nhướng mày.
Một giây tiếp theo, Ân Bắc Lâm mở WeChat Lộ Nhâm với vẻ mặt bình tĩnh.
WeChat ở đây không có của anh, vẻ mặt của Ân Bắc Lâm lập tức chùng xuống.
Tuy nhiên, người gửi tin nhắn không phải ghim, ghim là một nhóm làm việc.
Ân Bắc Lâm tâm trạng tốt trở lại.
Người đã nói lời chia tay có một avatar mèo dễ thương.
Nhấp vào hộp thoại, người này đã gửi ba tin nhắn liên tiếp.
Lâm Lâm: [Tôi nói chia tay là chia tay thật sao]
Lâm Lâm: [Không phải chỉ là mua quà sao, sao không tìm tôi]
Lâm Lâm: [Ngày mai tôi sẽ đến đoàn phim, chúng ta có thể gặp nhau]
Ba tin nhắn này được gửi đến, Ân Bắc Thâm đọc xong, lập tức nheo mắt lại.
Anh lật lại tin nhắn trò chuyện trước đó của một tuần trước.
Lâm Lâm: [Không mua cho em cốc trà sữa đầu tiên của mùa thu sao?]
Lộ: [Bây giờ không phải là mùa hè sao [nghi ngờ]]
Lâm Lâm: [Không cần nói nữa]
Lâm Lâm: [Làm gì có bạn trai như anh chứ, chia tay đi]
Sau đó cuộc gọi thoại của Lộ Nhâm bị từ chối.
Sau một vài tin nhắn, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện.
Nhìn vào lịch sử trò chuyện trước đó, vẻ mặt Ân Bắc Lâm dần dần sầm xuống.
Anh ta đã xóa sạch ba tin nhắn WeChat này và chặn luôn.
Vừa thực hiện xong thao tác này thì phát ra tiếng “két”, cửa cũng mở ra.
Lộ Nhâm tắm xong.
Ân Bắc Lâm thoát khỏi WeChat mà mặt không thay đổi.
Thuận tay ấn vào một ứng dụng khác rồi đặt bên cạnh.

Phía khác.
Lộ Nhâm vừa lấy khăn lau tóc thì bất ngờ bị gọi.
“Lại đây.”
Lộ Nhâm kinh ngạc quay đầu lại.
Nhóc con vừa mới gọi cậu bằng tên, lúc này bàn tay trắng nõn gầy nhỏ chậm rãi vỗ vào thành giường, cười với cậu với vẻ quyến rũ.
“Em sẽ sấy tóc cho anh.” Lộ Nhâm theo thói quen run rẩy trước khuôn mặt tươi cười này, “…”
Đứa nhỏ cười như thế này có chuyện gì vậy?
Chờ đã, tại sao cậu lại run theo thói quen?
Lộ Nhâm lắc đầu, vừa ngước mắt lên, đứa bé đối diện liền nói “Hửm?”
“Sao không nhúc nhích?” Bàn tay nhỏ bé của anh lại vỗ xuống giường, giọng nói trẻ con lười biếng, “Mau tới đây.” Với
tiếng ậm ừ này, sự quen thuộc kỳ lạ đó lại hiện lên.
Không thể giải thích được, Lộ Nhâm từng bước đi tới, ho khan một tiếng.
Cậu thả người xuống giường và bóp mạnh vào mặt thằng nhóc.
“Đứa nhỏ này không biết lớn nhỏ.” Lộ Nhâm nhéo nhéo mềm mại khuôn mặt của anh, không nhịn được lại nhéo nhéo một cái, “ Hửm với anh cái gì?”
Không biết tại sao lại nói ra câu nói này… Kỳ quái, cậu luôn cảm thấy câu nói này nhịn rất lâu, là sao vậy?
Nhưng cảm giác kỳ quái này cũng không ở trong đầu Lộ Nhâm quá lâu, Lộ Nhâm nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, đắc ý nói: “Không được hửm, em có nghe thấy không?”
“Phải lễ phép, phải nói anh ơi qua đây mới được.”
Nhãi con tựa như cạn lời mà nhìn cậu.
Bị đứa nhỏ nhìn như vậy, Lộ Nhâm đột nhiên phản ứng lại, tên này cho tới bây giờ chưa từng gọi cậu là anh tử tế, cứ Lộ Nhâm Lộ Nhâm…
Lộ Nhâm giật khóe miệng, ""
Công chúa thì công chúa, không trọng già yêu trẻ là không được!
Hôm nay là ngày tốt để cậu dạy học sinh tiểu học!
“Gọi anh, em có nghe không?” Lộ Nhâm đặt lòng bàn tay lên, bóp miệng đứa nhỏ tỏ vẻ buồn cười, “Công chúa cũng nên lễ phép, không ai thích trẻ con không lễ phép, biết không?
”…" Đứa nhỏ liếc cậu một cái, cầm máy sấy tóc lên, “Lại đây sấy tóc.”
Lộ Nhâm, “…?”
Đứa nhỏ này có chút?
Lộ Nhâm vội nói: “Em không nghe thấy anh vừa nói cái gì sao? Trẻ con phải lễ phép.”
“Mau gọi anh Lộ Nhâm.”
Một khoảng im lặng, cậu bé liếc cậu một cái, trên mặt vẫn lộ biểu cảm không hợp với tuổi tác chút nào.
“Nếu không gọi thì sao?”
Đứa nhỏ bình tĩnh khoanh tay nhướng mày, “Hử?”
Đứa nhỏ này khá kiêu ngạo.
“Nếu em không gọi thì sao?” Lộ Nhâm cũng khoanh tay giống Ân Bắc Lâm, hơi nghiêng đầu, “Nếu em không gọi — chính là đây!”
Lộ Nhâm nhảy dựng lên, bắt đầu chọc lét…
Nhưng đột nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, đứa nhỏ mạnh mẽ lật người lại, trực tiếp khống chế cậu.
Đôi mắt đẹp đó sáng ngời nhìn cậu, Lộ Nhâm sững người trong giây lát.
Một giây tiếp theo, khuôn mặt anh đột nhiên đến gần hơn.
Lộ Nhâm trong tiềm thức muốn nhắm mắt lại.
Một giây tiếp theo, cậu đột ngột phản ứng - mắt cậu lại mở to.
Mắt nhắm mắt mở làm cái quái gì vậy!! Lộ Nhâm sắp phát điên, tại sao cậu lại theo thói quen nhắm mắt lại? Bị bệnh à!
Lộ Nhâm phản ứng nhanh, nhanh chóng ngồi dậy.
Đứa nhỏ đối diện khẽ mỉm cười, “Đừng căng thẳng.”
Trên mặt lộ ra nụ cười nửa miệng nhưng không giống nụ cười, vẻ mặt kiêu ngạo thậm chí còn mang theo một chút vui mừng.
“Em thích anh là chuyện bình thường.” Đứa nhỏ bình tĩnh cười, “Bởi vì anh là…”
Ân Bắc Lâm đột nhiên trống không còn chưa kịp phản ứng, liền ôm lấy đầu gối.
Một giây tiếp theo, đôi mắt lục bình của Ân Bắc Lâm mở to không thể tin được!
“Bốp!!”
Có người đánh thật mạnh vào mông anh, vang lên một tiếng giòn tan.
Lộ Nhâm chỉ vào điện thoại di động, đắc ý cảnh cáo, “Nếu tiếp tục học theo video, không chỉ một lần, biết không?”
Ân Bắc Lâm, “…“
Ân Bắc Lâm, ”…".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play