Lâm Bùi mặc dù ngoài miệng rất cứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, liền ôm lấy Chris, không để người khác dùng ánh mắt kì lạ nhìn bọn cậu.
Thật ra Lâm Bùi còn có một câu chưa nói.
Cậu cảm thấy Chu Thành Sâm có lẽ sẽ to hơn Tống Tuần một chút.
Mặc dù chưa có cơ hội nhìn tên ngu ngốc, nhưng Chu Thành Sâm đánh liên tiếp hai hiệp, toàn thân đều là mồ hôi, áo còn có thể thay, nhưng quần thì không thể. //tiểu Bùi thật là hư nha//
Lỗ tai cậu càng ngày càng nóng.
Cũng may, hôm nay trước khi ra cửa đã uống thuốc ức chế.
Mặc dù còn rất lâu cậu mới đến kỳ phát tình, nhưng ở sân vận động nhiều người, lỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt.
Đương nhiên, nếu là Chu Thành Sâm, thì cũng không phải là không thể.
Lâm Bùi không thể rời mắt đi chỗ khác, thầm muốn. . .
Mặc dù Chris không hay nói gì, nhưng cậu ấy có một câu nói rất đúng — không cần biết gương mặt và tính cách có phải gu chồng của mình hay không, chỉ cần đúng gu trên giường là được. . .
"Bang ——! ! !"
Cậu mới nghĩ được một nửa, trên sân bóng truyền đến một âm thanh kinh thiên động địa.
Khán giả dường như bị ấn nút tạm dừng, im lặng như tờ.
Tống Tuần buông tay ra, đáp xuống mặt đất, vành rổ bị anh kéo cong rốt cuộc cũng được thả ra, theo lực đàn hồi trở lại vị trí cũ.
Chu Thành Sâm nửa quỳ, một tay chống xuống nền nhà bóng loáng, âm thanh bóng rổ rơi xuống rất nặng nề, bịch—bịch—bịch, bịch bịch, mất động năng, quả bóng trở nên cực kỳ gấp rút. Giây phút này, ngoài sân trong sân nhịp tim mọi người và quả bóng hợp thành một, đều đặn và đồng bộ.
Chu Thành Sâm không chớp mắt, mồ hôi chảy xuống làm cho đôi mắt cảm thấy chua xót, anh ấy nhìn thấy đôi giày bóng rổ màu trắng đỏ đứng trước mặt mình.
Chu Thành Sâm chậm rãi ngẩng đầu.
Nhìn từ góc độ đó, dáng người số 18 càng trở nên cao lớn hơn.
Anh lẳng lặng đánh giá Chu Thành Sâm, sau một lúc lâu, im lặng xoay người rời đi.
". . ."
Trọng tài lấy lại ý thức, thổi một tiếng còi.
Tỉ số trên bảng, lật qua số 14 màu đỏ, trở thành 16.
Trong sân náo loạn.
Mới qua hai phút đầu hiệp, đội của trường đã ghi được điểm.
Chris và Lâm Bùi hai mặt nhìn nhau, trên mặt còn mang theo ý cười chưa dứt, lơ ngơ, không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Bọn cậu vừa nói mấy câu. . .?
Sao vừa quay đầu đã thấy Chu Thành Sâm quỳ dưới đất rồi?
"OMG. . . Tống Tuần đang chơi thuốc sao?"
Lâm Bùi nghe thấy nhóm alpha trước mặt thảo luận, "Mới có hai phút thôi à? Tao nhớ hiệp trước qua hơn nửa thời gian Trần Siêu mới ghi được điểm, đôi bên giằng co tận năm phút mà? ?"
"Tống Tuần không phải là C sao? Sao còn mạnh hơn cả SF. . ."
"Chu Thành Sâm đang dạo phố à? Hiệp trước không phải chơi rất tốt sao? Hai phần ba điểm của Tây Trung đều là do hắn ném, bây giờ gặp phải Tống Tuần lại như vậy."
"Cũng không thể trách hắn, mày nhìn quả block vừa rồi đi, quả bóng cứ thế bị Tống Tuần đập lại."
"Nếu tao là Chu Thành Sâm cũng sẽ có bóng ma tâm lý."
Trên sân thi đấu, block thành công sẽ gây áp lực cho đối thủ.
Nhưng nếu thất bại, đội mình cũng sẽ bị đả kích tâm lý nghiêm trọng.
Lâm Bùi và Chris ngồi im cả nửa ngày, không nói chuyện.
Trên sân bóng, Tống Tuần một lần nữa chạy lên, dù là người không hiểu bóng rổ cũng có thể nhìn ra, đội hình phòng thủ của Tây Trung có phần cảnh giác và sợ hãi.
Lúc lâu sau.
Chris nhỏ giọng nói: "Xem ra, vẫn là chồng cậu lợi hại."
Lần này, Lâm Bùi không sửa câu nói của Chris.
Nửa sau trận đấu, đội của trường phá vỡ cục diện giằng co, trong hai phút đầu đã ghi được điểm, làm tinh thần cầu thủ tăng lên rất nhiều.
SF mới ra sân không có nhiều kinh nghiệm, cũng chính vì vậy, chơi bóng rất liều lĩnh, cướp bóng rất mạnh mẽ. Đồng thời, Trần Siêu làm PF cũng khá bình tĩnh, đảm đương nhân vật bà vú trong đội, lau mông cho người mới, lấp lỗ thủng cho đồng đội, so với việc đảm đương áp lực của SF, ngược lại vị trí này giúp Trần Siêu có cơ hội phát huy nhiều hơn.
Tống Tuần làm PG thì càng không cần nói.
Động tác giả, chuyền bóng bất ngờ, nhìn hoa cả mắt. Bạn nghĩ rằng anh sẽ truyền cho SF, kết quả anh lại ném ba điểm; bạn cho rằng anh muốn úp rổ, kết quả đó lại là động tác giả, truyền bóng cho SF ở sau lưng.
Đánh cho đội hình Tây Trung hỗn loạn, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Đợi sau hai mươi phút, trọng tài thổi còi kết thúc, điểm số đã chênh lệch đến hai mươi điểm.
Trung bình cứ hai phút vào một quả bóng.
Thế như chẻ tre, không thể chống lại.
Sau khi kết thúc, hai đội bắt tay nhau.
Chu Thành Sâm đổi vị trí với bạn, chủ động hướng tay về phía Tống Tuần.
"Cậu rất giỏi."
Dù cho bị đánh đến không thể phòng thủ, Chu Thành Sâm tâm tình vẫn rất tốt, còn cười hỏi, "Cậu chơi rất giỏi. . . Hiệp đầu không ra sân, là chiến thuật của cậu sao?"
"Không phải."
Tống Tuần chỉ dùng chạm mu bàn tay với Chu Thành Sâm, rất qua loa.
Đồng đội anh ấy thấy thế, có chút tức giận, nhưng Chu Thành Sâm kéo họ trở về, xem ra không hề để ý những việc này.
Alpha ưu tú không tránh khỏi kiêu ngạo.
Anh ấy cũng là alpha, rất hiểu điều này.
"Hi vọng lần tiếp theo còn có thể nhìn thấy cậu."
Chu Thành dừng một chút, vẫn khen anh một câu, "Cậu rất mạnh."
Tống Tuần nói: "Tôi biết."
Sau khi bắt tay, hai đội tản ra chuẩn bị rời sân.
Tống Tuần đang định đi, chợt nhớ tới một việc, gọi Chu Thành Sâm.
Đồng đội Chu Thành Sâm đã đi được mười mấy bước, nghe thấy tiếng gọi, đều cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Tống Tuần.
Trái lại, Chu Thành Sâm không cảm thấy Tống Tuần là người như vậy.
. . . Mặc dù trên sân bóng, Tống Tuần luôn nhắm vào Chu Thành Sâm, thái độ như hận không thể giết chết anh ấy.
Đến tận bây giờ, anh ấy vẫn không biết mình đắc tội gì với Tống Tuần.
Tống Tuần đương nhiên cũng không nói.
Anh chỉ nói: "Đừng để tài năng của cậu lãng phí ở đây."
Chu Thành Sâm hả một tiếng, "Xin lỗi, ý của cậu là. . .?"
"Đội giành hạng nhất có một vạn tiền thưởng ( 1 vạn = 10.000 ), chia đều mỗi người cũng được 2000." Nguyên một trận, mặt Tống Tuần đều rất đen, chỉ có lúc này là hòa hoãn hơn một chút, "Cậu đăng kí thi đấu đi, hạng ba cũng có thể dễ dàng có 3-4000, không phải nhanh hơn sao?"
Chu Thành Sâm giật mình.
Mọi người đều biết gia cảnh anh ấy không tốt.
Nhưng vì tiền thưởng mà đi thi đấu, cũng chỉ có đội của anh ấy biết.
Tống Tuần chỉ điểm xong liền đi.
Quả thật, anh vì Lâm Bùi mà không vừa lòng với Chu Thành Sâm, nhưng việc này không ảnh hưởng tới việc anh thừa nhận Chu Thành Sâm là một alpha ưu tú.
Chỉ là không ưu tú bằng anh thôi.
Tống Tuần trở lại chỗ nghỉ ngơi, Trương Vận bình thường chạy 800 mét đã kêu mệt mỏi bây giờ lại kích động đến đỏ bừng cả mặt, dùng sức đấm đấm Trần Siêu vài cái.
Đương nhiên, chủ yếu là do Trương Vận không dám chọc vào Tống Tuần.
Tống Tuần ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Bùi và chàng thiếu niên kia vẫn chưa đi.
Kết thúc trận đấu, tất cả mọi người đều muốn nhanh chóng ra ngoài, Lâm Bùi không muốn có bất kì tiếp xúc thân thể nào với bọn họ nên cùng Chris ngồi yên tại chỗ, muốn chờ đến khi chỉ còn vài người mới rời sân.
Nhưng sau một lúc, Lâm Bùi có chút hối hận với quyết định của mình.
Đội Tây Trung đã sớm thu dọn xong đồ đạc, thuận lợi rời đi, còn đội của trường thì vẫn lưu lại trên sân cười cười nói nói, xem ra chưa có ý định về phòng nghỉ thay quần áo.
Hơn nữa, Tống Tuần vẫn luôn nhìn cậu.
Lâm Bùi hơi khó chịu.
Lúc trước đều là cậu nhìn Tống Tuần — nhìn trai đẹp không cần trả tiền, bây giờ không nhìn, chẳng lẽ muốn đợi đến khi nào xuống mồ mới nhìn sao?
Ai ngờ phong thủy luân hồi, bây giờ lại đổi thành Tống Tuần nhìn cậu.
Lâm Bùi nhìn Tống Tuần là vì muốn ngủ với anh, nhưng anh. . .
Điều này không chắc chắn.
Đúng lúc này, Tống Tuần lên tiếng, "Xuống đây."
Bọn Trần Siêu không nói gì, ánh mắt dán lên người Lâm Bùi.
Lâm Bùi: ". . ."
Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia, chỉ cần nói một cậu, có lăn cậu cũng phải lăn đến chỗ anh.
Lâm Bùi đi từ cầu thanh xuống, Chris không biết nên đi đâu, nhưng cậu ấy biết nếu ở bên trên một mình sẽ rất buồn chán, liền đi theo Lâm Bùi.
Vừa đánh xong nên cơ thể các cầu thủ toàn là mồ hôi, trộn lẫn trong đó còn có mùi tin tức tố của alpha. Có mùi sầu riêng, có mùi dưa, thậm chí còn có mùi đồ nướng. . .
// có cả mùi sầu riêng luôn ạ, tác giả cho em xin một lạy //
Được lắm.
Đây đúng là một bữa tiệc liên hoan.
Lâm Bùi không thoải nên đứng cách xa một chút.
Tống Tuần nhìn thấy người thiếu niên theo Lâm Bùi đi xuống, cậu ấy có mái tóc vàng, sống mũi cao, con mắt màu xanh xinh đẹp, đôi môi mỏng nhìn như đang cười.
Cậu ấy kéo tay Lâm Bùi, đứng đằng sau Lâm Bùi, ánh mắt hiếu kì, đang đánh giá anh.
Tống Tuần đến gần mới phát hiện, trên người Chris không có mùi tin tức tố, hóa ra là beta.
". . ."
Anh nhìn hai người đang dính sát vào nhau, chậm rãi nhíu mày.
*****
//Chuyện ngoài lề *điều tác giả muốn nói*
Tống Tuần: Sao người ngoại quốc này lại có chút giống con gái