Mặc dù Chris trông rất hướng ngoại, nhưng khi gặp người ngoài sẽ trở nên vô cùng nhút nhát. Lại càng không phải nói Tống Tuần khí thế cường đại, mặc dù cậu ấy là omega, không thể ngửi thấy tin tức tố, nhưng vẫn có thể cảm nhận khí thế cường đại của anh.
Ngay cả Lâm Bùi cũng không quá thoải mái khi ở trước mặt anh.
Tống Tuần vặn nắp bình nước, thu lại ánh mắt đang rơi trên người Chris, lạnh lùng nói: "Lái xe ở bên ngoài, lát nữa tôi đưa cậu về."
Lâm Bùi hơi kinh hãi, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đây chắc là ý của mẹ anh.
Cậu đoán không sai.
Tống Tuần đến trường chưa từng mang theo lái xe, Văn Kiều biết hôm nay anh có trận đấu, cũng biết Lâm Bùi sẽ đến xem, nên cố ý bảo anh tiện đường đưa cậu về nhà.
Một mặt là ý của cô, muốn cho hai người tiếp xúc nhiều hơn, xem có sinh ra tình cảm hay không; Mặt khác cũng là suy nghĩ cho an toàn của cậu, dù sao sân vận động cũng nhiều alpha, có Tống Tuần ở đấy, các phụ huynh cũng sẽ yên tâm hơm.
Cô làm xong, định sẽ hao hết miệng lưỡi thuyết phục anh đến cùng, nhưng lần này cô vừa mở lời, Tống Tuần đã đồng ý.
Thuận lợi đến không ngờ.
Ngay cả Lâm Bùi cũng không nghĩ rằng, người bình thường vì hôn sự mà khiêu chiến với cha, thậm chí còn hất bàn trước mặt cha Tống Tuần, sẽ đồng ý đưa cậu về nhà.
Lúc nãy, cậu đã hẹn Chris cùng đi shopping, xem phim, ăn tối rồi đi KTV hát nhạc thiếu nhi, thả lỏng một chút, nhưng Tống Tuần đã muốn đưa cậu về nhà, còn là ý của người nhà, Lâm Bùi không thể từ chối.
Nhưng cậu cũng không thể để Chris ở sân vận động một mình, ba người dành phải đi cùng một xe.
Cũng may Chris cũng ở cùng khu bọn họ, đi đường mười phút đã đến, cũng là tiện đường.
Lên xe, bầu không khí vô cùng khó xử.
Lâm Bùi và Tống Tuần cũng không thân, không có nhiều chủ đề chung. Chris còn thảm hơn, cậu ấy căn bản không quen biết Tống Tuần, yếu ớt ngồi sát cửa sổ, ôm chặt tay Lâm Bùi, khẩn trương dựa vào người bạn thân cầu an ủi.
Qua mấy phút, trong xe vẫn rất ngột ngạt.
Lâm Bùi thật sự quá xấu hổ, không nhịn được ném ra một chủ đề, "Hôm nay anh chơi rất tốt, nửa trận sau đều là anh ghi điểm. Tôi thấy Chu Thành Sâm cản anh rất nhiều lần nhưng đều không thành công."
Tống Tuần quay đầu, "Cậu quen Chu Thành Sâm?"
"Cũng không tính là quen." Lâm Bùi níu, "Trước kia trong một cuộc thi từng chạm mặt, nhưng cũng không để ý, không ngờ anh ấy biết chơi bóng rổ. . ."
Thời điểm nhìn thấy Chu Thành Sâm trên sân, cậu cũng rất ngạc nhiên.
Tống Tuần lạnh lùng nhìn cậu một cái, không nói chuyện.
Lâm Bùi còn định nói tiếp chủ đề này, nhưng nhìn anh có vẻ không hứng thú, chỉ có thể ngậm miệng, đếm từng giây mong thời gian trôi qua thật nhanh.
Lâm Bùi cảm thấy hơi nóng, đưa tay nhấn, hạ cửa sổ xe xuống.
Gió mang hơi lạnh xuyên qua không khí, xung quanh là mùi lá cây Bạch Dương ven đường, thuận theo khe hở chui vào, giảm bớt không khí căng thẳng trong xe.
Cậu ngửi thấy mùi rễ cây thơm mát.
Là tin tức tố của Tống Tuần.
Nó tỏa ra từ bên trong bộ quần áo chơi bóng rổ, phát tán trong không khí, hương gỗ trầm mang theo mùi đất ẩm ướt, xen lẫn là mùi thuốc lá như có như không.
Lâm Bùi nhắm mắt lại.
Anh hút thuốc, hút không nhiều, nhưng có vẻ rất thích mùi khói cháy trong không khí.
Trưởng thành và chững chạc, nhưng lại mang theo sự hấp dẫn (sexy) khó nói.
99% xứng đôi quả không sai.
Cậu thực sự rất yêu mùi hương tin tức tố của Tống Tuần.
"Ngày mai. . ."
Tống Tuần bỗng nhiên nói, "Cậu biết địa điểm ăn cơm ngày mai chưa?"
Lâm Bùi lấy lại tinh thần, "Rồi, tôi đã nhận được qua wechat, cô chưa gửi cho anh sao?"
Tống Tuần nói: "Không lưu lại."
Mấy ngày trước Văn Kiều đã trao đổi wehat với anh một lần, nhưng lúc đấy anh đang ở kỳ nhạy cảm, tâm trạng không tốt, bảo rằng mình sẽ không đến, cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lâm Bùi, thế là tiện tay xóa.
Lâm Bùi cũng không hỏi nhiều, mở wechat ra phát địa chỉ cho anh, vừa mở ra danh sách bạn bè, động tác liền dừng lại.
Cậu không có wechat của Tống Tuần.
Lúc đầu, Văn Kiều đã từng cho Lâm Bùi wechat của Tống Tuần, nhưng sau khi Tống Tuần biết sự thật thì không muốn thêm, cũng không đồng ý lời mời kết bạn của cậu, cứ như vậy cho tới bây giờ.
Tống Tuần cũng nhận ra, một lúc sau anh mở mã QR của mình, hai người kết bạn trong im lặng, từ đó cho đến lúc xuống xe, không ai nói gì nữa.
*
Lái xe đến thẳng Tống gia, sau khi Tống Tuần đi, Lâm Bùi đưa Chris về nhà. Vừa xuống xe, Chris dùng giọng nói như vừa sống sót sau tai nạn trở về nói với cậu: "OMG, Tống Tuần thật lạnh lùng, vừa rồi trên xe tớ không dám thở mạnh, hai người nói chuyện cũng không dám xen vào. . . Vậy mà cậu còn có thể thích hắn, tớ thật khâm phục."
Lâm Bùi nắm vuốt điện thoại, một lúc lâu sau mới mấp máy môi, cười nhạt nói: "Đúng vậy. Chỉ là, thích. . . Mà thôi."
Chris cười một tràng.
*
Khi Lâm Bùi về đến nhà, hoàng hôn đã buông xuống, ánh sáng chiếu từ bên ngoài chiếu vào tấm kính trong suốt, nhuộm sàn nhà thành một màu vàng óng ả. Cửa sổ trong nhà mở ra, gió thổi vào mang theo hơi lạnh.
Trong sân, dì bảo mẫu đang nhặt rau nhìn thấy cậu về, tranh thủ thời gian đóng cửa sổ lại, dùng tạp dề lau lau tay, hỏi cậu tối nay muốn ăn món gì.
"Món gì cũng được."
Lâm Bùi không nghĩ được gì, "Thanh đạm thì tốt."
Thể chất cậu không tốt, ăn đồ quá dầu mỡ sẽ bị lên mụn. Bình thường thì không sao, nhưng ngày mai là ngày hai gia đình cùng nhau ăn cơm, đối với cậu có ý nghĩa rất lớn, Lâm Bùi không muốn mang khuôn mặt xấu xí đến gặp Tống Tuần và người nhà của anh.
Dì ồ một tiếng, dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, bỗng nhiên bị Lâm Bùi gọi lại.
"Dì Vương." Lời đến miệng, Lâm Bùi chần chừ một chút, chậm rãi hỏi, "Cha cháu có nói hôm nay về lúc nào không?"
"Ông chủ không nói gì. Hay là dì giúp cháu gọi điện hỏi một câu?"
Lâm Bùi trầm mặc một lát rồi lắc đầu, "Không cần. Dì cứ đi làm đồ ăn đi, để nhiều đồ trong tủ lạnh chút. . . Có lẽ hôm nay cha phải tăng ca, đến khi về có thể hâm nóng lại ăn.
Bảo mẫu cười cười, không nói thêm gì.
Trong lòng bảo mẫu thở dài, thầm nghĩ nếu ông chủ thật sự tăng ca thì sẽ ăn bên ngoài, cũng không cần phải về nhà ăn cơm thừa.
Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng vẫn là làm như thường ngày.
Lâm Bùi lên tầng, về phòng của mình.
Phòng của cậu rất sạch sẽ, trên tường trống trơn, không giống như bạn bè đồng trang lứa sẽ dán hình của idol hay áp phích gì đấy; trong phòng cũng không trang trí gì nhiều, ngay cả đồ đạc cũng rất ít. Ngoại trừ tủ quần áo và giường bên ngoài cũng chỉ có một cái bàn để đọc sách và kệ đựng đầy sách.
Cậu mở đèn bàn, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu sáng cả một vùng trời.
Lâm Bùi ngồi im cả nửa ngày, mới mở balo ra, dùng tốc độ rùa bò bắt đầu làm bài tập.
*
Một bên khác, Tống Tuần sau khi về nhà liền bị mẹ hỏi tiến triển của mình với Lâm Bùi.
Nếu là lúc trước Tống Tuần sẽ không nói gì, dù sao thái độ của Tống Tuần với Lâm Bùi cũng đủ rõ ràng, alpha ở tuổi này vốn sẽ từ từ có suy nghĩ riêng của mình, người lớn nói quá nhiều ngược lại sẽ bị phản ngược lại.
Nhưng bây giờ khác rồi, hai ngày nay Tống Tuần dường như đã vượt giới hạn với Lâm Bùi, Tống mẹ cảm thấy hai người có thể có hi vọng, cho nên hỏi được thì sẽ hỏi thêm chút.
Tống Tuần bị chất vấn nhiều lần, không kiên nhẫn trả lời: "Chỉ là xã giao bình thường, con không có ý nghĩ đấy với cậu ấy, mẹ đừng có đoán mò."
"Mẹ nào có suy nghĩ nhiều." Âm thanh Văn Kiều nói càng ngày càng nhỏ, "Rõ ràng là cháu làm chuyện dư thừa. . ."
Nói được một nửa liền im miệng, hỏi lại: "Được rồi. Lâm Bùi xinh đẹp như vậy con cũng không thích, vậy rốt cuộc con thích người như nào?"
Tống Tuần nói: "Cái này không liên quan đến gương mặt. . ."
Văn Kiều lập tức bắt được sơ hở, "Nói cách khác, con cũng cảm thấy tiểu Bùi dung mạo không tồi đúng chứ?"
"Cháu chưa từng nói cậu ấy xấu, chỉ là không thích mà thôi."
"Đây là con nói nha." Văn Kiều đã nghe anh nói đến phiền, "Con thích người như nào, ấm áp hay lạnh lùng, hay là chị gái kiêu ngạo, con có hình mẫu lý tưởng không?"
Tống Tuần há to miệng, sững sờ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra mình muốn nói gì.
Alpha ở tuổi này nói chuyện trên trời dưới bể nhưng cũng không thể rời khỏi omega, Trần Siêu nói thích nữ thần Audrey Hepburn, Trương Vận thì lại là một tên M, thích chị gái kiêu ngạo. Trái lại là anh. . . Hình như chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Giây phút này, Tống Tuần mới nhận ra, anh không có hình mẫu lý tưởng.
*
Ban đêm, kim đồng hồ chậm rãi di chuyển đến số tám, vang lên một tiếng tích tắc.
Tống Tuần tắm xong, dùng khăn tắm xoa tóc, xuyên qua rèm cửa, nhìn thấy đường lớn bên ngoài đã lên đèn.
Trong lòng khẽ động, kéo rèm ra.
Cách một con đường nhỏ, anh nhìn thấy cửa sổ đối diện hiện lên ánh sáng vàng ấm áp.
Lâm Bùi ngồi trước bàn học, không phải tư thế ngồi thẳng tắp thường thấy trên lớp. Cậu ngồi khoanh chân, sống mũi trang trí một cái gọng kính phẳng, mặc một chiếc áo sơ mi mềm mại, trong lúc giơ tay nhấc chân có chút tùy hứng.
Tống Tuần dần hiểu rõ, cậu và người mà anh biết không hề giống nhau chút nào.
Lâm Bùi thật sự rất kỳ lạ.
Bên ngoài cậu mang dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn hiền lành, nhưng bên trong lại rất táo bạo và ngông cuồng. . .
Mỗi lần Tống Tuần nhìn thấy mặt của cậu, bên tai lại truyền đến tiếng tim đập của cậu, dường như có loại cảm giác không thể cắt đứt.
Giờ này phút này, anh nhìn thấy cậu yên lặng làm bài tập, không biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy yên bình hơn.
Anh kéo rèm cửa, căn phòng yên tĩnh trở lại.