Edit: Xíu

Bảy ngày sau người mới trở về, lúc này trời vẫn còn đang mưa phùn rả rích, Đường thị đang ở trong bếp nấu canh cho con gái. Hà Kiều Hạnh ngồi trên ghế mây dưới mái hiên, Đông Cô thì ngồi bên cạnh nàng, tay ôm khay đựng kim chỉ cho nương, ở trong đó có một chút vải rách với bông sợi, nhân lúc thời gian rảnh nên Hà Kiều Hạnh muốn làm đồ chơi nho nhỏ để giết thời gian.

Đông Cô ở ngay bên cạnh nhìn nương bận rộn, một hồi cắt cắt, một hồi may vá thành thạo từng đường kim mũi chỉ……

Nàng làm được một nửa thì đột nhiên lỗ tai giật giật: “Con gái, con có nghe thấy không?”.

Đông Cô tuy còn nhỏ nhưng thính tai hơn cả nương, con bé lúc này nhảy xuống khỏi ghế mây, hai mắt nhìn đường thôn trong cơn mưa phùn mờ mịt, ngoài miệng trả lời nói: “Con nghe được nhị bá đang gọi cha đó”.

“Nhị bá con không kêu cha, mà nhị bá kêu lão tam”.

Đông Cô bĩu môi nhỏ của mình lên: “Không sai mà, lão tam chính là cha con”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play