Sau đó, cô không biết sói trở về hang động thế nào, chỉ biết là hai tay sói chống trên đất di chuyển, chưa từng kêu rên lấy một tiếng, cô muốn gọi sói nghỉ một lúc, chậm một chút, nhưng Đại Hôi vẫn cố chấp bò về.
Sói quá nặng, ban đầu là được hai anh sói đực khuân vào, Khương Bách Linh không nâng nổi sói, cho trên cô quấn lá dừa quanh đùi sói, hy vọng có thể bảo vệ được một phần, nhưng sau lưng sói vẫn là một vết máu uốn lượn đầy đất, ngoằn nghèo như một con rắn.
Trong lòng Đại Hôi như đang đánh cược một lần, sói không muốn hỗ trợ, dù cô có khóc to hơn nữa, sói vẫn không có dấu hiệu dừng lại, một đường dựa vào khuỷu tay dịch vào hang động.
Lúc Khương Bách Linh đỡ sói lên giường, mới nhìn rõ băng vải trên hai chân sói vừa đen vừa đỏ, bắt đầu từ bụng, dính đầy tro bụi cháy ở bên ngoài.
“Đại Hôi…” Cô ngồi cạnh sói, dùng vải ướt lau mặt giúp sói. Sói nằm ngửa không động đậy, chỉ là tay phải vẫn nắm chặt cánh tay cô, ánh mắt nhìn cô một cái thật sâu, lộ ra sự mệt mỏi, giống như hành động vừa rồi đã tiêu phí đi toàn bộ thể lực của sói.
“Bách Linh, Bách Linh.” Sói muốn đưa tay sờ sờ mặt cô, nhưng chưa chạm đến liền dừng lại, sói bỗng nhiên do dự, nhìn tay mình, trên tay dính đầy bụi bặm và máu, bẩn thỉu, so sánh với gò mà sạch sẽ của cô giống như vũng bùn vậy.
“Đại Hôi.” Cô nhìn sói không có hành động gì nữa, chủ động cầm tay sói áp vào gò má mình, sói hơi chần chờ, sau đó nhẹ nhàng vuốt nhẹ: “Cám ơn anh.” Cô nói, cám ơn anh đã tới cứu em, cũng cám ơn anh không buông bỏ em.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT