“Grừ grừ” ‘ Khương Bách Linh cảm giác được động tác của người nằm cạnh, sói từ từ rút cánh tay mình để dưới cổ cô ra, vốn hai chân kẹp cô thật chặt cũng buông ra, cơ thể nóng bỏng tách ra, Khương Bách Linh giật giật mở mắt, liền nhìn thấy Đại Hôi vốn nằm cạnh đang lặng lẽ rời đi.
“Đại Hôi.” Cô khẽ gọi một tiếng, sói quay đầu lại, dưới ánh nắng sớm mai đường cong trên cơ thể mơ hồ, nghe thấy cô gọi sói lại quay về, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ, một bên dùng móng vuốt sờ tóc cô, một bên ghé sát vào người cô ngửi mùi, mái tóc ngắn cọ vào làn da cô ngứa ngứa.
“Nhột lắm.” Cô cười hai tiếng đẩy sói ra, ánh mắt Đại Hôi lấp lánh nhìn cô, hai người ôn tồn chốc lát, sói mới xoay người biến thành sói đi ra ngoài hang động.
Khương Bách Linh đứng ở cửa hang nhìn sói đi xa, bây giờ tiết trời ngày một nóng hơn, chủng tộc lông dày đã không thể di chuyển quá lâu khi mặt trời đã lên cao nữa, nhiều lần Đại Hôi gặp phải mấy con dê bị nóng không đi nổi, sau đó dễ như trở bàn tay kéo con mồi về, dù không cắn chết chỉ vứt xuống đất, con dê kia cũng không động đậy được.
Thời tiết nóng bức mang tới hiện tượng đáng sợ như vậy đấy, cùng lúc đó những cơn mưa cũng ngày càng ít, Khương Bách Linh nhìn thời gian mình ghi chép lại, đã gần hai tuần không có một hạt mưa nào rồi.
Mỗi ngày trôi qua mực nước suối lại giảm xuống, thậm chí mấy ngày gần đây cô thường xuyên nhìn thấy động vật ăn cỏ tới con suối uống nước, phải biết rằng mảnh đất rộng lớn này là lãnh địa của Đại Hôi, vào lãnh địa nồng mùi của mãnh thú uống nước, có lẽ những con vật này đã không còn nơi để đi nữa.
Cô cố ý đi lên thượng du và hạ du, có nhiều nơi đã cạn nước, bây giờ mực nước còn lại không được một nửa. Khương Bách Linh bắt đầu lo lắng về nguồn nước, mỗi ngày cô đều đổ đầy nước vào mấy cái lu gốm, để chúng nó luôn trong trạng thái đầy nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.