Đêm nay dù Khương Bách Linh hay Đại Hôi, có lẽ đây sẽ là cái đêm lạnh nhất trong mùa đông này.
Tuyết rơi nhiều làm sụp nóc nhà của bọn họ, gió lùa qua khe hở bốn góc tường, nơi nơi đều là cành lá tan tác, Khương Bách Linh chỉ cảm thấy có rất nhiều băng tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt mình, so với hai má nóng bỏng như chênh nhau một trăm độ C vậy.
Cô cuộn tròn người lại như quả trứng gà, nằm trên nền đất cứng như sắt, cả người như bị luộc chín. Nhưng mỗi khi cô gần tới cực hạn, trong miệng sẽ được đút ít nước, dễ chịu như mảnh đất khô cằn gặp được cơn mưa rào.
Lúc mơ mơ màng màng, hình như nóc nhà sụp xuống, có cành cây nhỏ rơi xuống cạnh người cô, một ít băng và lá rơi lên mặt cô, nhưng rất nhanh đã bị ai đó phủi đi.
Mí mắt cô nặng nề không mở ra được, nhưng vẫn cảm giác được bên cạnh có người đứng dậy đẩy nóc nhà lên. Sau đó thì không có lá cây rơi xuống nữa, nhưng vẫn có một ít gió thổi vào, cô rụt vào chiếc thảm da thú mỏng manh, lạnh quá đi…
Sau đó bỗng có một cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng, giống như chiếc thuyền đang trôi nổi trên đại dương mênh mông rộng lớn, người hắn có mùi hương và nhiệt độ quen thuộc khiến cô cảm thấy thật an tâm, giống như chỉ cần ở trong lòng của người nọ thì cô sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa.
Cơ thể nóng bỏng, nhưng sợ giá rét, chuyện duy nhất cô có thể làm rúc sâu vào lòng của người bên cạnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.