HÌNH BÓNG EM DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI

CHƯƠNG 5: CA HÁT


1 năm

trướctiếp

Trans: P.Linh
Beta: Star


Vì để bản thân ngừng nghĩ đến những suy nghĩ không đứng đắn kia, Tiêu Dương Phi thay đổi tầm mắt mà nhìn xuống chiếc tai nghe trên tay của Cố Y nhằm thay đổi sự chú ý của bản thân:

 " Cậu đang nghe bài hát nào vậy? Bình thường thì mình rất hiếm khi nghe nhạc, ngay cả hiện tại bài hát nào đang thịnh hành cũng đều không biết " 

Nghe Tiêu Phi Dương nói vậy khiến Cố Y sửng sốt phút chốc, sau đó cậu nở nụ cười: 

" Thú thật đến mình cũng không biết bài hát nào đang thịnh hành nữa, cho nên mỗi ngày đều nghe nhạc được đề xuất sẵn, nếu thấy hay thì lưu lại trong máy thôi "

" Vậy cậu có muốn nghe thử không? " nói rồi Cố Y liền lấy tai nghe của mình đưa cho Tiêu Phi Dương: " Mình cũng không biết cậu có thích nó hay không nữa "

" … Cảm ơn cậu " Tiêu Phi Dương khựng lại một chút, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhận lấy tai nghe từ tay Cố Y rồi trực tiếp đeo lên tai bên trái của mình.
Mà Cố Y thì đeo chiếc tai nghe còn lại. 

Bởi vì tai nghe của Cố Y là tai nghe có dây, hơn nữa dây cũng không quá dài cho nên Cố Y đã chủ động đến ngồi gần Tiêu Phi Dương. Mà hắn thấy Cố Y đột nhiên đưa mặt lại gần mình, cả người hắn không hiểu sao lại có chút căng thẳng thậm chí còn có chút luống cuống. Ngay sau đó Tiêu Phi Dương giả bộ như không có việc gì mà quay mặt đi, không nhìn tới Cố Y mà trực tiếp đứng thẳng lên, động tác của hắn dường như có chút cứng nhắc.

Cũng may là đúng lúc này Cố Y đang cúi đầu mở phần mềm nghe nhạc trong điện thoại nên cũng không hề chú ý tới động tác khác thường của Tiêu Phi Dương. 

Sau đó Tiêu Phi Dương liền nghe được bài hát quen thuộc vang lên bên tai ——《 Người Theo Đuổi Ánh Sáng 》
Tiêu Phi Dương thật sự rất thích bài hát này, thậm chí còn bật đi bật lại nó hơn mười lần. Bài hát này dường như có ma lực vậy, khiến hắn nghe hoài nhưng không hề cảm thấy chán. Có lẽ do bài hát này đụng trúng tới thứ tình cảm sâu đậm đang tồn tại bên trong hắn.

Dựa theo âm thanh phát ra, sự căng thẳng của bản thân hắn dường như dần được xóa bỏ.

Đột nhiên âm thanh Cố Y đang nhẩm theo lời hát vang vọng bên tai hắn:
 " Anh có thể ở phía sau em như cái bóng đuổi theo tia sáng trong mơ, anh có thể đợi em ở ngã tư đường, bất kể em có đi qua hay không… " 

Mặc dù Tiêu Phi Dương không phải chuyên gia về phương diện âm nhạc, nhưng hắn thấy giọng của Cố Y quả thật rất hay. Hắn thật sự rất thích giọng của Cố Y, vừa ấm áp lại vừa ẩn chứa rất nhiều cảm xúc trong đó. Tiêu Phi Dương lại bị Cố Y làm cho kinh ngạc lần nữa, cũng không biết trên người Cố Y còn điều gì có thể khiến người ta kinh ngạc hơn nữa mà Tiêu Phi Dương còn chưa khám phá ra.

" Cố Y, cậu hát rất hay, cậu có thể trở thành ca sỹ luôn rồi đấy. Nhưng tại sao khi ở trường, mình chưa bao giờ nghe thấy cậu hát? "

Tiêu Phi Dương không kìm lòng nổi mà khen ngợi Cố Y.

Được Tiêu Phi Dương khen ngợi như vậy khiến Cố Y cảm thấy có chút ngượng ngùng, cậu sờ sờ cổ mà giải thích:

 " Mình không có giỏi như lời cậu nói đâu, chỉ đơn giản là thích nghe nhạc rồi sau đó tập hát mà thôi, bởi vậy mà ở trường học mình không có hát bao giờ, thêm nữa lại sợ bản thân hát không hay nên không có đủ can đảm đứng trước người khác mà hát… cậu là người đầu tiên nghe thấy mình hát đó… " 

Cố Y cũng không thể hiểu được tại sao bản thân lại có thể thoải mái ca hát, không hề lo ngại gì khi ở bên cạnh Tiêu Phi Dương.

Nghe vậy khiến Tiêu Phi Dương có chút ngoài ý muốn. Một phần là vì hắn lại là người đầu tiên được nghe thấy giọng hát của Cố Y, mặt khác lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về việc Cố Y không dám làm.

Trông ấn tượng của hắn thì Cố Y phải là một người có gan rất lớn, dám làm mọi thứ. Bình thường khi ở trên lớp, cậu ấy thường tích cực trao đổi cùng thầy giáo, cho dù đáp án của bản thân có sai đi nữa nhưng cậu ấy vẫn dám nói ra, không sợ mọi người chê cười.

Sự tương phản như vậy quả thật khiến cho Tiêu Phi Dương ngày càng tò mò hơn về con người thật của Cố Y.
Hắn cảm thấy bản thân dường như đang từng bước, từng bước hiểu hơn về Cố Y.

" Nếu như cậu không dám ở trước mặt mọi người mà hát… vậy cậu có thể suy nghĩ đến việc phát bài hát của cậu lên mạng. Sau này đợi đến khi mà cậu đã dần thả lỏng bản thân được rồi thì khi ấy hãy đứng hát trước mặt mọi người. MÌnh tin rằng sẽ có rất nhiều người yêu thích giọng hát của cậu "

Tiêu Phi Dương chân thành mà đưa ra ý kiến của mình cho Cố Y nghe.
Mặc dù mới đầu bản thân Tiêu Phi Dương cũng mang rất nhiều tâm tư riêng, hắn chỉ muốn Cố Y hát cho mỗi mình hắn nghe mà thôi. Nhưng rốt cuộc thì hắn và Cố Y cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè mà thôi, làm sao Cố Ý có thể chỉ hát cho mình hắn nghe? Nên để nhiều người biết đến tài năng của cậu ấy thì hơn.

Kì thật Cố Y sớm đã nghĩ đến phương diện này, nhưng bản thân cậu lại không có dũng khí để thực hiện nó. Bây giờ việc Tiêu Phi Dương hết mực cổ vũ và khích lệ cậu đã làm cho cậu càng thêm vững tin vào bản thân mình hơn, chưa kể là thiện cảm của cậu đối với Tiêu Phi Dương cũng tăng lên không kém.

Cố Y nhìn Tiêu Phi Dương rồi cười nói: 
" Được, vậy mình sẽ thử xem sao " 

Cậu cảm thấy dường như bất kì câu nói nào của Tiêu Phi Dương cũng có một sức mạnh nào đấy đánh thẳng vào nội tâm của cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu thân cận với Tiêu Phi Dương như vậy. Khi ở cùng với Tiêu Phi Dương, cậu thấy vô cùng thoải mái, có một sự ăn ý không nói lên lời giữa cậu và hắn. 

" Ọc ọc "

Cố Y thật sự rất muốn ở bên Tiêu Phi Dương lâu hơn một chút, nhưng giờ phút này bụng của cậu không hề hợp tác tí nào mad liên tục réo lên chuỗi âm thanh không phù hợp với không khí lúc này.

Mặt Cố Y đỏ bừng lên, cậu cảm thấy có chút xấu hổ. Tiêu Phi Dương nghe thấy thế, lập tức hỏi:

" Cậu vẫn chưa ăn cơm sao? "

 Cố Y ngượng ngùng mà gật đầu: " Ừm " 
Tiêu Phi Dương đột ngột đưa ra lời mời với Cố Y: " Hay là cậu đến nhà mình ăn cơm đi "

" Làm sao có thể chứ… "

Cố Y có chút ngoài ý muốn, đang định từ chối thì Tiêu Phi Dương đã vội vàng đứng bật dậy, sợ hãi nói: 

" Chết rồi, mẹ mình bảo mình đi mua muối, đi đã lâu như vậy mà còn chưa mang muối về, nhất định sẽ lại bị ăn chửi nữa. Cậu nhanh theo mình về nhà đi, có như vậy thì mình mới không bị mẹ mắng nữa. "

Không đợi Cố Y mở miệng, Tiêu Phi Dương ngay tức khắc nắm lấy cổ tay Cố Y mang cậu ấy về nhà cùng.

Cố Y cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay cậu, lại ngước nhìn Tiêu Phi Dương đang chạy phía trước, cậu bất giác bật cười.

Dường như đã có một loại tình cảm nào đấy đang không ngừng ươm mầm lên.  







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp