HÌNH BÓNG EM DƯỚI ÁNH MẶT TRỜI

CHƯƠNG 2: LY HÔN


1 năm

trướctiếp

Trans: P.Linh
Beta: Star

Đó là một buổi tối vào ngày thứ bảy.

Hồi còn học ở cấp ba, Cố Y là một học sinh ở nội trú, thường vào chiều thứ sáu cậu sẽ trở về nhà của mình và đến buổi chiều ngày chủ nhật sẽ quay trở lại trường học. Bởi vì đã là học sinh cuối cấp nên trường học của Cố Y vào thứ sáu vẫn phải lên lớp.

Sau một tuần học tập đầy vất vả, từ trường trở về nhà, hết ngồi xe bus lại ngồi tàu điện ngầm xong lại ngồi xe bus . Cả quá trình đi xe phải mất đến nửa tiếng đồng hồ cho nên mỗi khi Cố Y trở về nhà thì trời đều đã tối rồi.

Thức ăn trên bàn đều đã nguội lạnh, bình thường mỗi khi như vậy chắc hẳn ba mẹ Cố Y đều đã ăn xong rồi. Nhưng hôm nay đồ ăn trên bàn dường như chưa có ai đụng qua.

Vừa về đến nhà, Cố Y đã nhìn thấy sắc mặt của cả hai đều đông cứng lại, tựa như đang đợi cậu về, Cố Y cảm thấy bầu không khí có vẻ nặng nề.

“ Tiểu Y, con về rồi à, để mẹ đi hâm lại đồ ăn cho con, con ăn cơm trước đi, xong rồi ba mẹ có chuyện muốn nói với con ”

Gương mặt chứa đựng đầy sự mệt mỏi của mẹ Cố vất vả lắm mới nặn ra được một nụ cười, làm người trụ cột của gia đình trong suốt mười mấy năm qua đã khiến cho bà có chút chán ghét, sức lực cạn kiệt, nhưng bà đều tận lực kìm nén để Cố Y không phát hiện ra.

Thực ra Cố Y biết rõ mẹ của cậu không hề sống tốt, vậy nên mỗi khi ở nhà cậu đều cố gắng giúp đỡ mẹ làm việc nhà, để mẹ bớt lo lắng cho mình hơn.

Cố Y nhìn mẹ Cố cười rồi nói: “ Mẹ, bây giờ con chưa thấy đói, có việc gì chúng ta nói chuyện trước rồi ăn sau cũng được ”

Không biết có phải do trực giác hay không mà Cố Y cũng mơ hồ đoán được chuyện ba mẹ muốn nói với cậu. Nhưng trong nội tâm lại luôn có một âm thanh phủ định điều đó.
Động tác của mẹ Cố khựng lại một chút, giả vờ coi như không có gì. Họ muốn cùng Cố Y nói chuyện nhưng lại có chút khó mở lời. Thậm chí mẹ Cố còn không dám nhìn thẳng vào mắt của cậu.

“ Tiểu Y, thật ra nói chuyện này vào thời điểm này có lẽ không phải là lúc thích hợp. Bởi vì sợ ảnh hưởng tới việc thi đại học của con, nhưng mẹ và ba đều biết rõ con là một đứa trẻ thông minh, có lẽ sớm muộn gì con cũng sẽ phát hiện ra mà thôi, như vậy ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn nữa. Cho nên ba mẹ vẫn là quyết định cùng con thẳng thắn nói chuyện ....” 

“ Mẹ và ba của con đã quyết định ly hôn rồi...” .Cuối cùng mẹ Cố cũng có thể đem hết mọi việc nói ra.

Cố Y trầm mặc mà nhìn ánh mắt đang cố trốn tránh của mẹ mình, hai tay bất giác đã nắm chặt lúc nào không hay, giây sau liền quay đầu nhìn về người ba từ nãy đến giờ không nói câu nào của cậu.

“ Ba, lời mẹ nói… là sự thật ạ? ” Cố Y đã cố gắng khống chế cảm xúc bản thân, nhưng chính cậu dường như cũng cảm nhận rõ sự run rẩy trong giọng nói của mình. 

Ba Cố vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ gật nhẹ đầu, không biết có phải hay không do áy náy mà đồng thời mẹ Cố cũng không dám nhìn thẳng cậu. 
Rốt cuộc thì ngày này vẫn tới…

Tay của cậu nắm càng ngày càng chặt, mím môi không nói gì, hô hấp ngày càng dồn dập, ẩn chứa đầy sự nhẫn nhịn. Cậu nhìn mẹ rồi nhìn sang ba của mình, nước mắt dường như sắp tràn ra, cảm xúc cứ vậy mà dâng trào lên.
Bất giác không biết từ lúc nào mà ba mẹ đã bắt đầu cãi nhau.

Mẹ Cố oán trách ba Cố suốt ngày chỉ biết đến công việc, hết thảy mọi chuyện trong nhà đều không quản, từ trước tới giờ không hề quan tâm đến tình trạng sức khỏe của bà như thế nào. Ba Cố cũng oán trách mẹ Cố không biết thông cảm cho công việc của ông, ông làm tất cả mọi việc đều không phải vì cái gia đình này sao. Tóm lại, hai người thường vì tình cảm không hòa hợp mà cãi nhau.
Ngay khi nó vừa mới bắt đầu xảy ra, Cố Y đều sẽ đi khuyên can nhưng sau này số lần cãi nhau ngày càng nhiều, cậu cũng cảm thấy phiền thậm chí cũng không để ý tới, thế là chỉ cần hai người không động tay động chân thì Cố Y cũng không ngăn cản làm gì. Chỉ nghĩ rằng hai người cãi nhau cũng tốt, dù sao sau mỗi lần cãi nhau đều tách ra rồi hợp lại. Dường như cậu đã quên mất câu nói: “ Giữa vợ chồng xảy ra cãi vã còn có thể xoay chuyển nhưng một khi không cãi nhau nữa thì cuộc hôn nhân này hoàn toàn xong rồi. ”

Mỗi khi ba Cố và mẹ Cố cãi nhau, Cố Y đều sẽ đội một chiếc mũ trùm lấy đầu , đeo tai nghe để nghe nhạc, trốn tránh khỏi thực tại. Bởi thế mà việc đội mũ không biết từ lúc nào đã thành thói quen của cậu. Ai ngờ, hai người luôn cãi nhau trực tiếp cãi đến mức ly hôn.

Giờ phút này Cố Y thực sự rất hận bản thân mình vì sao thời điểm ba mẹ cãi nhau lại không đứng ra ngăn cản? Nói không chừng cả hai sẽ không đi đến bước này nhưng hiện tại nói gì cũng đều muộn màng rồi.

“ Hai người ăn trước đi, con ra ngoài một chút, tối con sẽ trở về...”

Không biết có phải do chưa thể chấp nhận được sự thật này mà Cố Y không hề gào khóc hay khẩn cầu ba mẹ vãn hồi cuộc hôn nhân, cậu cứ thế trực tiếp xoay người chạy ra khỏi nhà.

Mẹ Cố vội vàng chạy theo phía sau cậu mà hét lên “ Tiểu Y, Tiểu Y...” 

Nhưng cậu không hề có ý định quay đầu lại, tựa hồ như cậu lại nghe thấy được tiếng ba mẹ đang cãi nhau phía sau mình.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp