Chương 106. "Cái gọi là bi kịch, là dốc ra hết thảy những gì có trong tay mà không được đáp lại."

Trâu Nhất Nhụy ở trước mặt Tiểu Viên và Hà Thần Ảnh thì nhẹ nhõm tự nhiên nhiều hơn, không còn căng thẳng như vậy nữa. Hà Thần Ảnh giảng diễn cho cô nàng, giảng giải ra hết sức tỉ mỉ, Tiểu Viên luyện diễn ở chỗ cô nàng mắc kẹt một lần cho cô nàng xem, dần dần tâm trạng của cô nàng thả lỏng nhẹ đi một ít, phát huy được cũng tốt hơn một xíu. Thật ra trước đó cô nàng cũng đã làm không ít tập luyện, gần như cũng có thể tự nhận rằng còn cố gắng hơn rất nhiều so với bất kì một kịch bản nào trước đây, nhưng cô nàng không thể không nhụt chí mà thừa nhận, ở cái đoàn phim này cô nàng quả thật là cái người kém cỏi nhất.

Các tiền bối thì không cần phải nhắc.

Cứ so với nhóm đồng lứa không cách biệt tuổi tác quá nhiều với cô nàng xem.

Chu Ngộ đã từng cầm 'thị đế' một lần.

Quách Chỉ Lộ năm 22 tuổi đã cầm giải người mới tốt nhất của "Kim Tử Kinh".

Hướng Tiểu Viên thì càng không cần phải nói, ngay tác phẩm đầu tay thì đã đi vòng tranh giải chính của Cannes, khởi điểm hết sức cao. Dù tính trong giữa đó cô có mấy năm không có tiếng tăm gì, hiện tại tất cả trên mạng đều đang nói cô là người sinh ra là để đóng phim hiếm có, diễn viên có thiên phú.

Còn có Lục Tĩnh Niên, cô ấy bị cấm sóng không phải bởi vì năng lực nghiệp vụ không ổn, cô ấy cuối cùng rồi sẽ trở lại tầm mắt của đại chúng lần nữa, huống chi diễn xuất của cô ấy trước đấy cũng vẫn luôn được tán thưởng.

Chỉ có cô nàng hàng năm bá chiếm danh hiệu kỹ thuật diễn kém này, ngắt cũng ngắt không xuống được, dù cho hiện tại cô nàng diễn được êm xuôi, đã tới nơi này thì vẫn là một ẩn số chưa biết.

Cho dù tâm trạng Trâu Nhất Nhụy tốt lại rồi, cũng không khỏi càng nghĩ càng héo, trực tiếp bò nhoài trên sofa.

"Ôi," Tiểu Viên ngồi bên cạnh chọc chọc cô nàng: "Làm sao vậy?"

"Sao tôi lại nghĩ không thông mà cứ muốn tới cái đoàn phim này như vậy? Huhuhu......" Trâu Nhất Nhụy vừa nghĩ đã khóc.

"Ở trước mặt chị còn khóc bù lu bù loa?" Hà Thần Ảnh thoáng nhìn cô nàng: "Dồn nước mắt về lại đi."

Giọng điệu của cô ấy từ trước đến nay đều là dịu dàng mềm mỏng, bỗng dưng chợt nghiêm túc thế này, ánh mắt thoáng sắc bén. Trâu Nhất Nhụy sợ tới mức thoáng nghẹn, nước mắt cũng ứ lại: "...... Vâng !"

Tiểu Viên cũng ngây người hơi ngẩn ra, nhìn về phía Hà Thần Ảnh, liền nhìn thấy cô ấy chớp chớp mắt với mình, trong mắt chất chứa ý cười. Tiểu Viên hiểu ngầm, nhịn cười xuống.

Trâu Nhất Nhụy căng thẳng giống như học sinh bị thầy cô trách cứ, lập tức ngồi thẳng, cầm lấy kịch bản, vùi mặt vào đó.

Tiểu Viên nhìn dáng vẻ nghiêm túc 'cố tình giả tạo' này của cô nàng thì nhịn không được đã cười.

"Ey !" Trâu Nhất Nhụy qua túm mặt của cô: "Cô còn cười, cô thật quá đáng ! Cô cái loại học sinh xuất sắc có hiểu được tí ti nào nỗi đau khổ của học sinh kém như tôi này chứ !"

Tiểu Viên vừa trốn vừa cười: "Ôi ôi ôi, chị Nhuỵ à, chị thành danh sớm hơn tôi, kiếm tiền nhiều hơn tôi, độ phổ biến hiện tại cao hơn tôi biết bao? Chị nói học sinh xuất sắc học sinh kém gì chứ?"

"Ai có độ phổ biến cao? Tôi còn cao như cô à? Với cả tiếng tăm của cô cao nữa? Hừ !" Trâu Nhất Nhụy quay qua Hà Thần Ảnh: "Chị Thần Ảnh chị nói xem có phải hay không? Hướng Tiểu Viên này thật là quá làm người ta tức giận mà !"

Ánh mắt Hà Thần Ảnh nhìn các cô dịu dàng, cười khe khẽ không tham dự vào trêu ghẹo lẫn nhau của các cô.

"Tôi làm người ta tức giận? Cô quên rồi à, hồi đó ở đoàn phim 《 Lựa chọn 》 cô oai phong biết bao, còn bắt nạt tôi kia mà." Tiểu Viên ngó Trâu Nhất Nhụy qua khóe mắt, bắt đầu lôi chuyện cũ.

"Ơ?" Khí thế của Trâu Nhất Nhụy chợt xìu một khúc, xích khỏi tầm mắt của cô: "Còn, còn có chuyện này à?"

"Sao mà không có nhể, cô còn kiên quyết muốn đổi nhân vật diễn với tôi ấy nhỉ, cũng không thèm kêu tên của tôi, chỉ kêu tôi ê ê ê, khí thế miễn bàn kiêu ngạo biết bao !"

"A này......" Trâu Nhất Nhụy tiếp tục chột dạ: "Đây đều là chuyện đã lâu rồi mà, lại nói lúc sau là cô không muốn nhận lời Vĩ Gia Bảo, cho nên phần diễn của cô mới sẽ bị cắt bỏ, cái này lại không liên quan đến tôi nha !"

Tiểu Viên giật mình ngẩn ra, trong giây lát nhớ lại rất nhiều chuyện.

Căn phòng thoáng yên lặng.

Trong mắt Hà Thần Ảnh chợt có ánh sáng lóe lên, thật bình tĩnh mà nhìn về phía Tiểu Viên.

"Ôi, lúc ấy có phải cô rất khổ sở hay không?" Trâu Nhất Nhụy nhìn sắc mặt của Tiểu Viên, giọng điệu trở nên cẩn thận hơn chút: "Lúc đó cô đột nhiên liền đi, cũng chẳng chào hỏi ai."

"Khi ấy là tôi thình lình bị đuổi đi, cũng chả kịp tìm để chào hỏi. Hồi ấy không phải còn ở biệt thự vùng ngoại ô sao, cũng không có xe cộ đưa tôi đi," Chiếc hộp trong trí nhớ bật tung, chấn động rớt ra xuống không ít hình ảnh.

Đó mới là nơi cô và Vĩ Trang lần đầu tiên đụng mặt trực tiếp, bánh xe lao vun vút qua mang theo những bọt nước tới, cùng với sườn mặt duyên dáng nhìn thoáng qua kia.

"Tôi và anh Thái Quyển đi ra thật lâu mới gọi xe được......"

"Lúc sau cô đã diễn phim truyền hình nhỉ?"

"Ừ, chụp được một phần ba thì đã bị thay thế."

"Ôi, sau đó cũng chỉ có thể......"

"Ừ, đã đóng mấy bộ phim chiếu mạng."

Trâu Nhất Nhụy càng nói giọng càng nhỏ, nét mặt càng thêm không đành lòng. Ngược lại giọng điệu của Tiểu Viên vô cùng hời hợt bâng quơ, nói ra thật nhẹ nhàng, trong ánh mắt của Hà Thần Ảnh nhảy ra vài phần cảm xúc đau lòng.

"Ôi, cô làm sao đấy, tuy rằng khi đó không có thù lao đóng phim gì, nhưng tôi rất nghiêm túc ở chỗ quay phim được chứ? Điều kiện thì hơi cực, nhưng khi tôi quay thì tâm trạng khá tốt mà, không dám nói rằng diễn được tốt hết cả, nhưng nói như thế nào thì......"

Tiểu Viên dừng một chút, ngón tay đỡ lấy môi trong nỗ lực trình bày cảm giác kia: "Tôi cảm giác tuy rằng thật vất vả, nhưng tôi thấy vui vẻ."

Trâu Nhất Nhụy nghiêng đầu khó hiểu nhìn cô, một dáng bộ cố gắng thông suốt.

Không có tiền, lại vất vả, kịch bản cũng không đủ tốt, nếu không phải Tiểu Viên sau đấy nổi lại kéo theo những tác phẩm này, thì có thể chúng nó phủ bụi bao nhiêu năm cũng chẳng biết liệu có người nhìn đến hay không. Cho dù nhìn đến, hiện tại cũng có người cho rằng đó là lịch sử đen của Hướng Tiểu Viên. Nhưng vì sao khi đó tâm trạng của cô lại tốt? Vui vẻ lắm sao?

"Diễn gấu bông nè, diễn cương thi, đạo cô, diễn người chuyển giới, có thể nghe thấy các nhân vật này thì có chút hiếu kỳ. Ngay từ đầu có thể tôi có hơi không tiếp thu được chuyện đóng phim chiếu mạng, nhưng điều chỉnh tâm trí xong, chân chính nhập tâm vào được trong biểu diễn thì tôi lại rất vui vẻ."

"Đó là một loại quên mình, thuần túy, nhiệt tình lại rất cô độc bất lực." Tiểu Viên nói mãi, nói tới đôi mắt cũng tỏa sáng lấp lánh, chói sáng như ngôi sao đáp xuống: "Có lẽ cả đời người chỉ có thể lĩnh hội qua cảm giác kia một lần, cái gọi là bi kịch, là dốc ra hết thảy những gì có trong tay mà lại không được đáp lại, cô hiểu chứ?"

"......" Trâu Nhất Nhụy nghền nghệt nhìn cô, chậm rãi dần dần nhăn mặt lại, quay mặt qua chỗ khác, từ từ cầm kịch bản lên ngăn chặn tầm mắt của Tiểu Viên.

Hoàn toàn nghe không hiểu, chẳng biết đang nói gì.

Đây là thế giới của kẻ học giỏi sao? Quả thực là triết lý ! (*)

(*) Ở đây nguyên gốc là 玄学, tức huyền học, là trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia. (theo tudienso)

Tiểu Viên nói hết nửa ngày cùng Trâu Nhất Nhụy với một lòng nhiệt tình, kết quả chẳng được cho tí phản hồi nào. Cô ngẩn ngơ, một đôi mắt trong veo vẻo nhấp nháy nhấp nháy, giây tiếp theo cứ thế nghiêng đầu qua một cách tự nhiên mà đối diện với đôi mắt của Hà Thần Ảnh.

Trong mắt của cô là sự rạng rỡ mang vui vẻ, nhìn cô ấy thật sâu, ánh mắt kiểu không cần ngôn ngữ mà vẫn hiểu được hoàn toàn, cô ấy giơ tay sờ sờ đầu Tiểu Viên.

Tiểu Viên ngược lại có chút ngượng ngùng.

Phòng của Hà Thần Ảnh là phòng kiểu căn hộ, cũng phải lớn hơn rất nhiều so với chỗ các cô ở. Cô ấy mở tủ lạnh ra, hỏi Tiểu Viên: "Uống cái gì? Chỉ là nơi này của chị chỉ có nước trái cây và nước."

"Em uống nước được rồi."

Tiểu Viên cầm cái chai mà không có mở ra, nhìn nhìn cô ấy, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy? Có phải có ý kiến gì đối với diễn tập dượt hay không?" Hà Thần Ảnh nhìn cô, vặn nắp chai ra. Sau khi uống một ngụm nước rồi, tỏ ý cô yên tâm mà nói

"Vâng......" Tiểu Viên gãi gãi đầu: "Em cảm thấy cảnh diễn của em và ngài đừng dựng trước, chủ yếu là vấn đề do em, khi em đóng cảnh tình cảm, em khá là ăn theo 'cảm giác đầu tiên'......"

"Sợ rằng sau khi dựng rồi thì mất tự nhiên đúng không?" Hà Thần Ảnh hiểu rõ.

Tiểu Viên gật gật đầu.

"Được, chị cũng đang có ý này."

Không bàn mà trùng ý, thật quá tốt rồi. Tiểu Viên thở phào nhẹ nhõm, cười cười với Hà Thần Ảnh.

"Chị cũng có một câu hỏi," Hà Thần Ảnh thoáng ngừng lại, rồi nói: "Chỉ là tò mò hỏi một chút, nếu em không tiện trả lời, thì có thể không đáp với chị."

Tiểu Viên: "Ngài hỏi đi."

"Sau đó vụ việc Vĩ Gia Bảo kia giải quyết như thế nào?" Thật ra Hà Thần Ảnh không phải người ưa hóng hớt, cái giới này có quá nhiều chuyện điên đảo hỗn loạn, cô ấy cũng thấy được quá nhiều rồi, đã mất đi hứng thú từ lâu, cũng chẳng hề quan tâm.

Nhưng không biết thế nào, giờ phút này cô ấy lại có lòng hiếu kỳ tìm hiểu.

"Ừm, thật ra biên kịch Thương Hải Nhất Túc của 《 Túy tiêu dao 》, chính là anh Thi Hải, là quý nhân của em, là anh ấy khăng khăng muốn em diễn nữ hai."

Tiểu Viên cứ nói rồi nói, trái tim thoáng chốc khẽ nhảy dựng. Không đúng, cái này không phải là tất cả. Thi Hải là quý nhân của cô thì không sai, nhưng nếu không có thỏa thuận giữa Vĩ Trang và cô, thì liệu chăng hiện tại cô còn đang đóng phim chiếu mạng, hay là đã sớm rời khỏi cái ngành này rồi?

Bản thân cô cảm thấy chẳng có chỗ nào không thể phơi bày, nhưng nếu nói ra bằng miệng, nghe vào tai khác, thì có thể chuyện không chỉ như thế nữa.

Hiện tại cô thích Vĩ Trang, ở trong lòng cô, càng muốn giữa các cô càng thuần túy càng tốt, nhưng tình cảm này cũng không hẳn là dễ mà có thể nói ra hết với người khác. Chỉ sợ nói ra, người khác không thấu hiểu, còn sẽ dè bỉu coi thường, còn sẽ vu khống hãm hại các cô.

Nụ cười trên mặt Tiểu Viên phai nhạt đi đôi chút, tâm trạng cũng trở nên nặng nề. Cho dù đối mặt với thần tượng cô thích, cô vẫn không dám mạo hiểm.

Hà Thần Ảnh nhìn vẻ mặt của cô bé trước mặt bỗng nhiên u ám xuống, hơi khẽ chau mày, mặt hiện vẻ không nỡ, cho rằng cô có nỗi niềm khó nói, cũng không đành lòng lại hỏi tới cùng nữa, vì thế tìm một chủ đề để rẽ ra.

Sau đó Tiểu Viên quay về tới phòng mình, nụ cười của cô sụp xuống, thân thể cũng không còn sức lực để ngồi được mà lại ở trên sàn, ngửa đầu hướng về trần nhà, ánh mắt trống rỗng.

Hóa ra thích một người, thì cũng sẽ muốn nói về người ấy với người khác khi có thể đúng lý hợp tình, muốn đường hoàng biểu đạt sự yêu thích với người ấy như lẽ dĩ nhiên. Thế nhưng hiện tại cô không thể, mà loại tâm tình này cô cũng không thể bộc lộ ra với người mình yêu mến, điều này khiến cho cô vô cùng ủ rũ.

Trong biểu diễn cô còn niềm tin cùng dũng khí dốc ra hết thảy mà không cần nhận về lại, nhưng trong tình yêu thì......

Tiểu Viên không dám nghĩ xuống tiếp nữa.

-----------------------------------------------------------------

Chương 107. Em muốn nói với người rằng em nhớ người.

Tiểu Viên đã khổ sở thật lâu, ngủ cũng ngủ không được.

Phi Dực định vị cho cô là diễn viên, bản thân cô cũng vậy, không phải cần thiết làm ngôi sao tươi đẹp rạng rỡ ở trước màn. Cô chỉ muốn diễn phim mình thích, dựa vào thực lực chính mình để đạt được giải thưởng và bất kể cái gì nên có là được.

Trước nay cô cũng không phải là thần tượng lưu lượng, nói yêu đương cũng không có vấn đề to tát, đến bây giờ cũng không có tai tiếng gì.

Tiểu Viên đều luôn cảm thấy cuộc sống cá nhân của cô là thuộc về chính cô, cũng không cần phải công bố với bên ngoài, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có xúc động muốn chia sẻ cùng bạn bè.

Tiểu Viên trở mình trên giường, thật ra còn có chuyện càng làm cô khổ sở hơn, chính là cô hoàn toàn không biết Vĩ Trang nghĩ thế nào, cũng không đoán ra hiểu được tâm tư của người ấy.

Có lúc cảm thấy người ấy rất gần, hồi sinh nhật, người ấy đã đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô.

Có lúc cảm thấy người ấy rất xa, khi gửi WeChat nói rằng mình nhớ người ấy, thì người ấy lại không đáp.

Tiểu Viên muốn dời đi sự chú ý, bèn đi lướt lướt Weibo Douban gì đó. Cô lên Weibo đã lâu không đăng nhập của mình, là Điền Điền vẫn luôn xử lý thay cô, tần suất đăng Weibo rất thấp, rất khiêm tốn.

Khi vào đoàn 《 Hoắc 3 》, cô đã kín đáo chụp một chút cảnh tuyết của thành phố Tân.

Khi đóng máy cũng đã lặng lẽ đăng một cái.

Kế tiếp chính là mấy ngày trước hồi lúc cô ăn sinh nhật, đã đăng một dòng: "Lại lớn thêm một tuổi rồi, hy vọng đêm nay có thu hoạch mới." Cả một tấm tự sướng cũng không có.

Số fan Weibo của cô bởi vì sức nóng khi chiếu 《 Túy tiêu dao 》 mà đã tăng hơn mấy trăm vạn fan, nhưng Phi Dực chẳng mua fan ảo cho cô, đi cũng không phải con đường hướng lưu lượng. Trải qua mấy tháng "làm ăn hờ hững", phần lớn bình luận ở Weibo của cô đều là "người làm vườn" thật tình yêu thích cô.

Tại thời điểm đêm khuya không có ai để kể ra tâm sự này, cô cảm thấy vô cùng cô độc, bỗng dưng rất muốn hò hét, hò hét ra bên ngoài một câu gì đó, không thể nói thẳng thừng, có thể âm thầm biểu đạt cũng được, bằng không cô thật sự sắp nghẹn mất thôi.

Cô nghĩ nghĩ, thế là đã đăng một cái: "Nửa đêm ngủ không được, đang xem bộ phim 《  Frances  Ha》, thật thích. #ZZ"

Đem cái từ đơn Frances này phía trước và sau đều đánh khoảng cách, thình lình lộ ra một cách cố ý vô tình, ở phía sau lại bỏ thêm cái #, đánh hai chữ cái đầu ghép vần của Trang Trang, cô dám cam đoan không ai nhìn ra tới được hahaha.

Tiểu Viên đã nhìn tới lui câu văn hơn vài lượt, hài lòng với tâm tư bé mọn ngầm của mình, nhấn gửi đăng.

Rời giường nhanh chóng lại đi tắm rửa một cái, lau mặt qua rồi liền vội vàng xem bình luận ít ỏi:

"Bộ phim văn nghệ không dành cho số đông, tôi cũng thích bộ này."

"Không có không dành cho số đông nữa đâu, Douban chấm 8.4 điểm, gần bốn vạn người cho điểm."

"Gu yêu thích của tôi và Tiểu Viên thật gần giống nha, ôi tôi cũng thích Noah Baumbach và Greta Gerwig, cặp đôi đạo diễn và diễn viên này."

"Viên Viên còn chưa ngủ à, ôi khi nào tôi có thể nhìn thấy ảnh tự sướng của Viên Viên đây !"

"Ngủ ngon Viên Viên ^"

Bình luận vẫn rất náo nhiệt, đương nhiên cũng chẳng ai chú ý tới cô đăng Frances, cùng tag #ZZ.

Có người đáp lại cô, Tiểu Viên vẫn cảm thấy rốt cuộc được an ủi một ít, thì ra vẫn còn nhiều 'người làm vườn' lặng lẽ quan tâm cô như vậy.

Một lúc xúc động thì liền tìm tòi mấy chữ 'người làm vườn' ở Weibo, lục một hồi, bỗng nhiên chú ý tới một cái ID "vườn hoa bí mật của nhóc 0", lượng fan mới mấy trăm người. Lúc đầu Tiểu Viên còn tưởng rằng là blogger liên quan tới nghề làm vườn gì đó hay kiểu đấy, thuận tay nhấn vào thoáng nhìn.

"Bài Weibo này vào đêm nay xác định mười phần là nhóc Viên tự mình đăng, nhưng mà, chỗ kỳ quái có hai điểm. Không biết các bạn có nhìn ra tới hay chưa nào? ( mặt cún )"

Tiểu Viên lật lật cái Weibo này, cho tới nay mới chỉ đăng ba bài Weibo.

Bài thứ nhất: "Nhóc 0 thật đáng yêu !". Đây là cái gửi hồi tháng 11 năm trước.

Bài thứ hai: "Hy vọng bé nhóc 0 sớm ngày cầm 'ảnh hậu', yêu đương kết hôn, đi lên đỉnh cao cuộc đời !"

Bài thứ ba chính là đã đăng lúc đêm nay.

Ngay từ đầu Tiểu Viên còn không dám xác định nhóc 0 này chính là cô, nhưng nhìn đối ứng, nghề nghiệp là diễn viên, đêm nay cô đăng xong không được bao lâu thì Weibo này liền cập nhật, quả thật cũng theo dõi cô.

Nhưng vì sao gọi cô là "Nhóc số không"?

Sau khi suy nghĩ một chút, cô bừng tỉnh vỡ lẽ, không phải con số 0, là Viên (圆), đồng âm với Viên (园) của cô. (*)

(*) Giải thích thêm ở chỗ này: chữ Viên (圆: hình tròn) đọc đồng âm với 园 trong tên của Tiểu Viên.

Hóa ra là thế này, cô cho là đã tìm ra lời giải, nhìn dáng vẻ cũng là một tài khoản phụ của vị fan hâm mộ khá cẩn thận đây, lượng fan cũng không mấy ai, phía dưới cũng không có ai bình luận cô nàng. Tiểu Viên híp mắt khẽ cười, nhấn theo dõi lặng lẽ, trái lại cô muốn xem thử người này nhìn ra hai điểm kỳ quái nào.

Đợi một chốc cũng không có đoạn sau.

Tiểu Viên nhoài người trên giường, cẳng chân trắng toát không tì vết hướng lên trời thoáng lắc lắc, rớt xuống dừng trên chăn, rồi lặp lại động tác, ngơ ngẩn xuất thần, lại làm sao dời sự chú ý đi. Cô vẫn muốn sự khuyên giải an ủi của cái người thứ bậc đặc biệt kia, cho dù chỉ nghe một chút âm thanh của người ấy cũng được cả.

Cô ở chỗ này khổ sở, cái đồ tồi kia thì đang ngủ ! Dù cho không bắt máy lên, thì cô cũng muốn quấy người ấy.

Tiểu Viên vốn bực mình lại khổ sở, nhưng thời điểm khi tiếng chuông trò chuyện âm thanh của WeChat vang lên, cô liền chợt hoảng.

Thoáng nhìn thời gian, sắp 12 giờ rồi, Vĩ Trang luôn luôn tự có kỉ luật, lúc này hẳn là người ấy ngủ rồi, sẽ ảnh hưởng giấc ngủ của người ấy, người ấy lại bận rộn như vậy......

Không nghĩ tới Vĩ Trang sẽ bắt máy lên.

Bên tai nghe được tiếng nói của người ấy, vốn dĩ người ấy cũng là giọng siêu trầm, có thể vẫn thật đúng là đang ngủ, có vài phần ủ rũ mơ màng trước đây cũng chưa từng nghe được.

"Ừm?"

Tiểu Viên bị một âm đơn đơn giản giản này của người ấy làm tan chảy đi mất hơn nửa tâm trí, còn chưa kịp nói cái gì, lại nghe được Vĩ Trang hỏi một câu: "Mấy giờ rồi?"

Không phải hỏi vặn lại, cũng không có ý chất vấn, phảng phất như người đang ngủ ngay bên cạnh, mơ màng, mềm yếu mà hỏi một câu không chút phòng bị.

"...... 12 giờ hơn rồi đi?" Gương mặt Tiểu Viên nóng lên, siết chặt di động.

Thật muốn nhìn thấy bộ dáng nửa tỉnh nửa ngủ hiện tại của người ấy mà !!!

Vĩ Trang im lặng, một chút động tĩnh truyền đến từ microphone bên kia, có thể là người ấy đã ngồi dậy, cũng có thể là tiếng vang của người ấy rời giường đi lại.

Tiểu Viên lẳng lặng mà nghe, trong lòng dần dần lắng xuống lại.

"Cô mất ngủ?" Vĩ Trang mở miệng hỏi cô, trong giọng nói đã thêm sự rõ ràng thanh tỉnh, bớt đi sự ủ rũ mơ màng.

"À...... ừm......" Tiểu Viên ấp a ấp úng.

"Bắt đầu đóng phim rồi sao?" Vĩ Trang lại hỏi.

Ngược lại cũng không phải nguyên nhân này, hoặc là cái này không phải nguyên nhân chủ yếu.

"Ừm, ngày mai bắt đầu."

"Căng thẳng?"

"Vẫn tốt, chỉ có một chút xíu."

"Khách sạn ở không quen sao?"

"Sẽ không ở không quen, trợ lý cũng ở đây cả."

Muốn tán gẫu chút gì đó, tùy tiện nói năng chút gì cũng được, cũng đều là dấu vết của sự tồn tại.

Tiểu Viên nhớ tới khi khuôn mặt của Vĩ Trang tiến lại gần hôn cô, hàng mi dài như cánh bướm, hơi hơi chớp vỗ, hạ xuống gió lốc nơi trái tim cô một lần rồi lại một lần.

"Em nhớ người, đêm nay nhớ vô cùng." Tiểu Viên rũ mắt, mỗi một chữ nói ra thì cảm giác trong lòng cứ như đất bằng dậy sóng: "Em cảm thấy hiện tại mà không nói với người rằng em nhớ người, thì ngày mai cũng không cách nào đóng phim tốt đẹp."

Sau khi Tiểu Viên nói xong trái tim còn đang đập mạnh thình thịch, mà hô hấp của Vĩ Trang dường như đột nhiên thoáng dừng, tiếp theo liền rơi vào một màn yên lặng.

Mỗi lần giữa các cô thoáng yên lặng, thì bầu không khí liền trở nên vi diệu.

Người ấy sẽ trả lời thế nào đây?

Người ấy sẽ trả lời chứ?

Người ấy...... lúc này có vẻ mặt gì? Là tâm trạng gì?

Giữa sự trầm lặng vi diệu nơi đây, trái tim của Tiểu Viên đập càng lúc càng nhanh, chờ mong Vĩ Trang nói cái gì đó, người ấy không thể cứ mãi lặng im nữa đi?

Cô cũng không biết đã đợi bao lâu, có thể cũng chẳng qua được vài giây, Tiểu Viên cảm thấy trái tim cô sắp không gồng chịu nổi nữa rồi. Khi đang muốn cúp điện thoại, thì Vĩ Trang lại nhẹ nhàng gọi tên cô:

"Tiểu Viên......"

Tiếng nói hơi lạnh, lại có một ít mềm mại không cách nào chối bỏ.

Cô thật sự rất thích Vĩ Trang gọi tên cô, chỉ là người ấy rất ít khi gọi cô. Khi gọi tên cô, cảm xúc của Vĩ Trang cũng sẽ muốn sâu nặng nồng hậu đến nhiều hơn so với thường ngày.

Khuôn mặt của Tiểu Viên trong nháy mắt như thể bị lửa thiêu, ra giường trong tay cũng bị nắm nhăn nhíu hết. Bên kia yên tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến mức Tiểu Viên chỉ có thể nghe được hô hấp cùng nhịp tim của chính mình.

Rõ ràng mới rời đi chẳng được mấy ngày, nói những lời này thật sự là thẹn thùng quá rồi.

"Em ngủ." Tiểu Viên lập tức liền hoảng, ấn cúp tiếng trước. Cô bưng kín lấy mặt, ngã về trên giường, thở dài thật sâu.

Vô dụng, quá vô dụng rồi.

Cô ngây ngốc cười vài tiếng, tâm trạng lập tức đã liền nhẹ nhàng.

Ngày mai phải bắt đầu quay rồi, cô bây giờ cần phải đi ngủ. Xốc chăn lên nằm vào, nhắm hai mắt lại, lúc này màn hình di động đặt ở tủ đầu giường sáng lên, Tiểu Viên mau chóng vớt qua, cõi lòng đầy chờ mong mà mở WeChat ra.

"Giữa tháng tôi tìm một thời gian đi thành phố Tây."

Khóe môi cô vểnh lên, đậy kín chăn cười hí hí.

Tới thành phố Tây, có nghĩa là nói có thể gặp mặt rồi.

-

Trời thật tối.

Vĩ Trang sau khi tỉnh lại thì có hơi ngủ không được.

Cô ấy đi đến cửa sổ sát đất, bên ngoài một màn tối đen yên tĩnh.

Chụp đèn thủy tinh rọi xuống một chút ánh sáng ấm áp lên đỉnh đầu, giống một vầng trăng non khẽ cong hơi toát ra chút ánh sáng, như là nét cười từ cái mũi nhẹ nhàng nhăn lên của Tiểu Viên.

—— "Em cảm thấy hiện tại mà không nói với người rằng em nhớ người, thì ngày mai cũng không cách nào đóng phim tốt đẹp."

Như cơn gió nhẹ nhàng phất qua, tờ giấy trắng lật bay từng chút từng chút, ý cười nơi đáy mắt của cô ấy cũng dần dần tích tụ lại. Nơi đây không một ai hay biết, thậm chí trong nhịp tim rộn ràng mà tự bản thân cũng chưa phát giác ra, Vĩ Trang thoáng cười khe khẽ.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play