Chương 104. Họp lại cùng đọc kịch bản, thật ra là làm lễ chào sân.

Sau khi xem xong kịch bản, Tiểu Viên nhịn không được, gửi WeChat cho Vĩ Trang: "Nhân vật lần này em diễn thật sự rất kích thích á !"

Gửi xong rồi cô mới nhớ, Đồng Hoa cũng có đầu tư 《 Cung đình thâm sâu 》, vậy Vĩ Trang có nhìn đến kịch bản phiên bản cuối cùng chứ?

Người ấy bận rộn như vậy, sẽ chú ý tới hạng mục này sao? Hay là người ấy sẽ bởi vì cô mà đích thân để ý hạng mục này chăng?

Cô cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên bật cười ngây ngốc.

A, làm sao bây giờ, mới rời đi có mấy ngày, Tiểu Viên phát hiện bản thân đã nhớ người ấy rồi.

Không được không được, phải chuyên tâm làm việc, Lương Tịch nhân vật này rất có tính khiêu chiến, cô không thể phân tâm, không thể lại nhớ đến cái đêm cô đón sinh nhật đó nữa.

—— Làn da trắng lạnh kia của Vĩ Trang lộ ra từng tí từ dưới chiếc áo sơ mi của người ấy. Tuy rằng thời gian không dài, nhưng khi khí chất cấm dục như thế của người ấy cứ thế mà bày ra từng chút một, chấn động mang đến là vang trời, cô nhìn đến mặt đỏ tim đập, bây giờ nhớ tới lại cũng như thế.

Dáng người Vĩ Trang còn tốt hơn cô tưởng tượng, làn da non mịn của người ấy trông mà giống như em bé......

Nghĩ nữa thì lại muốn nghĩ đến càng nhiều chi tiết hơn, nghĩ về như vậy trông thật giống như có hơi hơi lưu manh, mặt cô đã đỏ lên rồi.

Tiểu Viên càng thích các cô lấy cách thức gần gũi da thịt như vậy để thân mật, càng có thể cảm nhận được đối phương. Tuy rằng bản thân cô ít nhiều có hơi mượn danh nghĩa hôm đó là sinh nhật của mình mà nhiều lần đề ra yêu cầu, nhưng cô không ngờ Vĩ Trang lại năm lần bảy lượt nhượng bộ, làm theo từng cái một.

Người ấy cũng rất muốn thân mật với cô chăng? Có lẽ người ấy cũng rất thích cô nhỉ?

Trước đây Tiểu Viên cho rằng Vĩ Trang không quá thích sự đụng chạm từ người khác, nhưng đêm đó cô phát hiện, thật ra Vĩ Trang cũng không phải bài xích hoàn toàn, ít nhất thì không bài xích cô.

Khi cô vuốt ve người ấy, phản ứng của Vĩ Trang có hơi vi diệu. Trong đêm tối, cô không nhìn thấy nét mặt của Vĩ Trang, nhưng lại có thể nghe thấy hô hấp muốn gấp gáp rối loạn hơn so với bình thường của người ấy.

Động tác sau đó của người ấy đối với cô cũng muốn vội vàng hơn khi trước, hơn nữa còn mạnh mẽ lấn át, không có chỗ cho cô cự tuyệt. Thế nhưng, Tiểu Viên nhận ra cô cũng chẳng sợ hãi khi người ấy đối với mình như vậy chút nào, thậm chí...... thậm chí còn rất thích......

Tiểu Viên đang đỏ bừng khắp cả mặt, thì di động thoáng rung lên, Vĩ Trang đã đáp trên WeChat: "Là một nhân vật hay, diễn cho tốt."

Tiểu Viên không khỏi vui vẻ thành tiếng, quả nhiên người ấy biết Lương Tịch nhân vật này, lập tức đánh chữ lại: "Em sẽ !" Rồi kèm theo một gương mặt cười to tướng.

Tiểu Viên khẽ mím lại ý cười bên khóe môi, nhưng niềm vui trong mắt phảng phất như bông hoa tươi tắn đẹp đẽ rực rỡ không che giấu được. Cô thoáng bụm khuôn mặt hơi nóng, đầu ngón tay nhảy nhót gửi WeChat cho người ấy: "Em nhớ người rồi."

Gửi qua rồi cô nhìn màn hình di động chờ người ấy đáp lại. Cô mới vừa gửi WeChat qua liền, di động hẳn là sẽ không thể rời khỏi người nhanh như vậy.

Một lát sau, người ấy vẫn không đáp.

Tiểu Viên thoáng gãi môi mình, cô đoán Vĩ Trang cũng sẽ không đáp lại WeChat như vậy, cho nên trái lại cũng không có thất vọng. Đôi mắt của cô khẽ cong, chọc chọc vào ảnh đại diện của Vĩ Trang.

Cô không nóng vội.

Cuối cùng rồi sẽ chờ được cái ngày đồ tồi này nói nhớ cô !

-

Huấn luyện xong cũng chính thức tiến vào tháng sáu, kế tiếp chính là buổi họp lại đọc kịch bản và lễ khởi quay. Lễ khởi quay gần kề, các diễn viên chính của đoàn phim cũng lục tục vào ở khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Ba thế hệ lão - trung - thanh niên của đoàn phim này toàn bộ đều là người xuất sắc nổi bật, còn chưa bắt đầu quay mà đã hình thành nên một bầu không khí kiểu áp lực tập trung cao độ.

Tới hôm họp lại đọc kịch bản đó, Tiểu Viên không dám chậm trễ, lí lịch của cô ở đoàn phim được xem như non trẻ, cho nên đã đến trước từ sớm thật sớm.

Vừa đi vào là thấy Lục Tĩnh Niên tới còn sớm hơn cô, cô cất tiếng chào hỏi: "Cô sớm thật nha."

Lục Tĩnh Niên vẫy tay cười nói: "Tôi cũng vừa đến." Tiểu Viên đi qua hướng cô ấy, tính ngồi bên cạnh cô ấy. Chỗ cửa lóe lên bóng dáng Trâu Nhất Nhụy vào tới, vỗ vỗ ngực, oa một tiếng: "Còn tốt còn tốt, tôi tới không tính là muộn."

"Tiểu Viên, cô và tôi cùng ngồi chung đi." Khóe mắt cô nàng nghía thấy các cô, liền nhanh chóng đi qua.

"Tôi với cô lại không có bao nhiêu cảnh đóng cùng," Tiểu Viên ngồi xuống bên cạnh Lục Tĩnh Niên, Trâu Nhất Nhụy khẽ bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh khác của Tiểu Viên.

Nhân viên công tác rót đồ uống, đem lên cho các cô. Quách Chỉ Lộ cũng đã tới, cô ta cười nói: "Ây dà, em đến chậm rồi."

"Chị Tiểu Viên, chị Tĩnh Niên, chị Nhất Nhụy, các chị thật sớm."

Thái độ của Quách Chỉ Lộ đối với các cô nhiệt tình hơn so với lúc thử vai nhiều, có thể bởi vì đã vào đoàn, dù gì cũng muốn tạo quan hệ tốt. Mấy vị ở đây đều không phải người mới, đã là người có chút tiếng tăm rồi, cô tới tôi lui, đều hiểu được phải duy trì sự hài hòa mặt ngoài.

Có một điểm nữa là, ở đoàn phim này các cô thuộc một lứa trẻ nhất, còn đều là con gái. Dù cho trước đó không quen thuộc hay là có quan hệ cạnh tranh, thì giờ phút này dẫu nhiều hoặc ít cũng đều có một chút tâm lý gần gũi "ở chung cho tốt".

"Mau tới đây ngồi đi."

"Ăn sáng chưa?"

"Chúng tôi cũng là vừa đến."

Ba người mỗi người một câu, Quách Chỉ Lộ nhất thời không biết nên trả lời ai trước: "Được, ăn rồi, may mà không đến trễ."

Tiếng nói vừa dứt, bốn cô gái trẻ không hẹn mà cùng cười rộ lên, lần này thật đúng là gần gũi hơn một chút rồi.

"Ha ha, em tới ngồi cạnh chị Tĩnh Niên nhé." Quách Chỉ Lộ cười chạy qua tới, Lục Tĩnh Niên kéo ghế tựa ra thay cô ta.

Thế là bốn người các cô ngồi thành một hàng, Lục Tĩnh Niên và Hướng Tiểu Viên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Tiểu Viên là Trâu Nhất Nhụy, bên cạnh Lục Tĩnh Niên là Quách Chỉ Lộ.

Vốn dĩ chỉ có Hướng, Lục, Trâu ba người thì có thể còn tốt một chút, chờ khi Quách cũng ngồi bên cạnh các cô, thì liền có hơi tẻ ngắt. Mấy người này, người thì uống nước, người thì chơi di động, người thì ngẩn ngơ, trong một thời gian ngắn cũng chả ai nói gì.

Lục Tĩnh Niên nhìn cái ly nước uống xong, chậm rãi thở ra một hơi, thoáng nhìn Tiểu Viên một cái, nhỏ giọng hỏi cô: "Cô căng thẳng sao?"

"Căng thẳng chứ......"

"Tôi cho rằng cô đã chuẩn bị tốt cả rồi."

"Không có, sao có thể......"

Trâu Nhất Nhụy vểnh tai nghe được các cô đang nói chuyện, bèn vội vàng sáp lên trước: "Mấy cô đang nói gì đấy? A, căng thẳng chớ, tôi cũng căng thẳng nè ! Siêu cấp căng thẳng í !"

Quách Chỉ Lộ cũng thò qua tới: "Các chị cũng căng thẳng sao? Em cũng sắp bị hù chết rồi !"

"Hơ, cô, cái người đã cầm 'Kim tử kinh' còn sẽ căng thẳng à?" Trâu Nhất Nhụy liếc xéo, chế nhạo.

"Chị Nhất Nhụy à, ôi," Quách Chỉ Lộ ôi một tiếng: "Em ở chỗ này nào đâu có tính là cái gì nha, chỉ là cầm được cái giải người mới nho nhỏ thôi, ở trước mặt cô Hà Thần Ảnh và cô Trịnh Hoàn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới."

Ánh mắt Quách Chỉ Lộ chợt sáng lên: "Đúng rồi, chị Nhất Nhụy, chị và cô Hà Thần Ảnh là người cùng công ty, có thể dẫn em làm quen với cô Hà một chút không, em rất thích chị ấy !"

"......" Khóe môi Trâu Nhất Nhụy hơi hơi co rút: "Có thể thì có thể đấy !"

"Cảm ơn chị Nhất Nhụy !" Đôi mắt Quách Chỉ Lộ càng sáng hơn, nụ cười cũng càng rực hơn: "Ôi, thật hâm mộ chị, chị có thể ở trong cùng một công ty với chị Thần Ảnh, chắc chắn chị cũng học hỏi được thật nhiều thứ từ chị Thần Ảnh rồi !"

Giọng điệu thì khéo léo, nhưng nét mặt của Quách Chỉ Lộ trông qua có vẻ hết sức chân thành tha thiết.

Diễn xuất của Trâu Nhất Nhụy mấy năm gần đây có tăng lên phần nào, nhưng cũng thường xuyên nằm trong vài cái tên đầu của danh sách bị chế giễu, trong một lúc, không biết lời này của Quách là vô tâm hay thật sự đang ám chỉ cô nàng.

Trâu Nhất Nhụy: "......"

Lục Tĩnh Niên và Hướng Tiểu Viên thoáng liếc nhìn nhau, muốn cười cũng không tiện cười ra ngoài.

Bầu không khí giữa bốn vị nữ diễn viên trẻ đang ở khoảng giữa hài hòa cùng không hài hòa, ngồi thành một hàng, mặt mộc và trang điểm đầy đủ đều đẹp đẽ, trong từng cử chỉ đều là mùi hương thơm ngát.

Chu Ngộ là người thứ năm đến, tới cửa liền nghe được tiếng cười nói trong trẻo êm dịu của các cô gái trẻ, khi tiến vào trước mặt thì chính là cảnh đẹp vui tai vui mắt.

Mấy cô gái trẻ thấy được anh ta thì sôi nổi đứng dậy: "Chào thầy Chu."

"Ôi ôi ôi, đừng khách khí." Chu Ngộ ra mắt nhiều năm như vậy, trước đó toàn ở trong các đoàn phim phần nhiều là phái nam, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều diễn viên nữ như vậy, còn đều là những cô gái xinh đẹp. Anh ta cong khóe mắt, cười: "Ngồi đi ngồi đi."

Anh ta ngồi vào đối diện các cô, làm quen lẫn nhau một chút.

Chu Ngộ cũng là người chẳng làm giá, rất khiêm tốn: "Tuy rằng tôi vào ngành sớm hơn các cô mấy năm, chẳng qua cũng vẫn còn đang học tập. Thật không dám giấu, tôi căng thẳng vô cùng !"

Mấy vị nữ diễn viên trẻ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phì cười thành tiếng.

"Ây dà, tụi em vừa rồi cũng đang căng thẳng đây."

"Có nhiều tiền bối như vậy trong đoàn phim."

"Chẳng ngờ Thái tử ca ca cũng như vậy, ha ha ha !" Quách Chỉ Lộ vỗ tay, cười rộ lên.

Trâu Nhất Nhụy âm thầm bĩu môi, không cam lòng tụt lại sau: "Thái tử ca ca đáng được chăm sóc hơn chúng ta nhiều."

Chu Ngộ được nhiều cô gái trẻ vây quanh mà nói mỗi người một câu như vậy, thì cũng hơi ứng phó không kịp: "Ha ha được, muội là Sùng An," Anh ta cười, chuyển hướng qua Quách Chỉ Lộ: "Muội là Sùng Bình đi?"

"Đúng ! Thái tử ca ca, ngài chính là thân ca ca (anh trai ruột) của ta !" Trâu Nhất Nhụy chớp chớp mắt với anh ta.

"Thái tử ca ca cũng là ca ca ta, ngài cũng không thể bất công nha !" Quách Chỉ Lộ nâng má hướng về phía anh ta.

Hai người này cũng đem lời thoại của kịch bản nói ra cả rồi, Tiểu Viên cảm khái.

"Nô tỳ là Tố Hà." Lục Tĩnh Niên cũng rất phối hợp, đứng lên hơi hơi khom người.

"Nô Lương Tịch." Tiểu Viên hơi hơi cúi đầu.

Chu Ngộ kỳ thật đều biết nhân vật của các cô, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy tò mò với Hướng Tiểu Viên thế vai, diễn cận thị (người hầu) của anh ta. Nghe thấy cô nói chuyện, bèn không khỏi hơi nhìn cô nhiều hơn. Khuôn mặt mộc chỉ vẽ lông mày, làn da thiên trắng, lông mày thì chắc hẳn là được chuyên viên trang điểm điều chỉnh hình dáng lại lần nữa cho cô —— hơi dài, vẽ rõ đỉnh mày lên, ngoài màu đen nhánh ra thì càng hơi có nét nghiêng về khí khái.

Mà những chỗ không có trang điểm khác của cô —— đôi mắt to, trong trẻo sinh động, nhưng đằng trước sự lưu chuyển lại có một chút gợn nước lấp lánh theo dòng chảy.

Chu Ngộ bỗng hiểu được nguyên nhân Từ Mộc Dịch kiên trì chọn cô. Mặt mộc cũng đẹp như vậy, ở giữa các vị diễn viên nữ có ngoại hình nổi bật như thế, mà ánh mắt người khác đầu tiên nhìn đến vẫn là cô với khuôn mặt mộc.

Chọn cô quá hợp lý.

Chu Ngộ cầm cái ly lên uống một ngụm nước, anh ta đã chờ mong được đóng phim cùng Hướng Tiểu Viên rồi. Anh ta vừa nghĩ tới Từ Mộc Dịch, thì giây tiếp theo Từ Mộc Dịch liền đã đến.

Cậu cười ha ha đi vào: "Ây dô, mọi người đều tới rồi, ngồi đi, không cần quá khách khí với tôi đâu."

Nhân duyên của đạo diễn tiểu Từ thì chính là tốt, cười hì hì chào hỏi với nhóm diễn viên nữ, miệng không ngừng gọi chị, quay đầu qua với Chu Ngộ: "Anh Chu à, tôi qua với anh, một mình anh ngồi cô đơn là lạ."

Mọi người đều bị cậu chọc cười, bầu không khí cũng đã trở nên thoải mái.

Những người tới tiếp theo là Hà Thần Ảnh và Trịnh Hoàn, nghe nói là hai người gặp được ở ngoài cửa, hàn huyên vài câu rồi mới tiến vào.

Một vị ba giải ảnh hậu, một vị hai lần thị hậu, với địa vị cùng đẳng cấp này thì mọi người có mặt ở đây đều đã đứng lên, một người rồi lại nối tiếp một người đi qua chào hỏi.

Hà Thần Ảnh chỉ trang điểm nhàn nhạt, mặc một bộ đồ tây rộng rãi màu xanh bạc hà, cả người trông thoải mái lại rất có hương vị phụ nữ.

Trịnh Hoàn nhỏ hơn hai tuổi so với Hà Thần Ảnh, cô ấy là người đẹp kiểu lộng lẫy mặn mà, cũng trang điểm nhẹ với một chiếc váy đơn giản, mà đã tỏa ánh sáng rực rỡ ra xung quanh.

"Chị Thần Ảnh, chào chị, em Lục Tĩnh Niên. Chị Hoàn, chào chị......"

"Chị Hoàn, chào chị, em tên gọi Trâu Nhất Nhụy......"

"Chị Hoàn Hoàn, chào ngài, em Quách Chỉ Lộ, em diễn Sùng Bình."

"......"

Nhóm diễn viên nữ bắt tay, ôm lấy, hàn huyên với nhau. Cảnh tượng thật náo nhiệt.

Tiểu Viên không quen thuộc với Trịnh Hoàn, gọi tên, bắt tay một cách quy quy củ củ. Đối phương trông rất ôn hòa, quan sát cô vài lần, ánh mắt đầy hứng thú.

Chờ khi nhìn thấy Hà Thần Ảnh thì Tiểu Viên thả lỏng trong lòng, nhẹ nhàng khẽ ôm lấy cô ấy, gọi chị Thần Ảnh.

Hà Thần Ảnh hơi ôm cô cười khanh khách: "Đã một thời gian không gặp, nhìn thấy thì lại xinh đẹp lên không ít."

Tiểu Viên ngượng ngùng mà cười: "Cuối cùng lại hợp tác cùng chị Thần Ảnh rồi."

Chờ khi các cô lần lượt chào hỏi xong, thời gian đã trôi qua không ít, mọi người một lần nữa ngồi xuống.

Trịnh Hoàn và Hà Thần Ảnh ngồi cùng nhau, ngồi phía bên này của Chu Ngộ. Người vừa đông hơn, liền không có tẻ ngắt nữa, đề tài dẫn tới chỗ Chu Ngạc Hoa lúc nào không hay.

"Đạo diễn tiểu Từ này, cô Chu thật sự tới diễn Thái hậu sao?" Quách Chỉ Lộ chủ động hỏi ra nỗi hiếu kỳ trong lòng mọi người.

"Thật nha, này còn giả à?" Từ Mộc Dịch chớp chớp mắt.

"Quao." Cho dù đã sớm biết được tin tức này, đám nhỏ vai dưới vẫn thật kinh ngạc.

"Thật không dám giấu, tôi chính là biết cô Chu tới nên tôi mới chủ động gọi điện thoại cho bên sản xuất......" Trịnh Hoàn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Thần Ảnh.

Hà Thần Ảnh gật gật đầu, cười: "Tôi cũng thế."

"Thật quá mong đợi."

"Phải nha, tôi cũng cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội học tập từ cô Chu."

Hai vị tiền bối trong giới cũng khiêm tốn như vậy, những người trẻ tuổi ở đây áp lực dâng cao, cũng càng căng thẳng hơn. Chu Ngộ cảm giác mình đổ mồ hôi khắp cả ra rồi, anh ta giơ tay xoa thái dương theo bản năng. Nhóm các cô gái trẻ ở đối diện nhìn thấy động tác của anh ta, bên cạnh căng thẳng thì cũng không nhịn được cười.

Trâu Nhất Nhụy bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, trực tiếp hỏi thẳng ra: "Đạo diễn tiểu Từ này, vậy cô Chu sẽ đến tham gia buổi họp lại đọc kịch bản chứ?"

Từ Mộc Dịch thốt ra 'lời không làm người kinh động thì chết không yên' (*): "Sẽ chớ, bố tôi đi tiếp bà rồi."

(*) Nguyên gốc là 语不惊人死不休 (Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu), là một câu thơ từ Đỗ Phủ, một nhà thơ thời Đường.

......

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Từ Thù Dân và Chu Ngạc Hoa, tin đồn năm xưa này vẫn còn đang tiếp diễn ư?

Chu Ngạc Hoa, nhân vật huyền thoại bậc này thế mà vẫn sẽ đến buổi họp lại đọc kịch bản?

Mọi người nhất thời không biết nên sốc với cái tin tức nhận được nào trước, chỉ có nuốt xuống toàn bộ, yên lặng âm thầm tiêu hóa.

Nhưng vào lúc này, giữa sự yên lặng nơi đây, bỗng nghe được một câu: "Bọn nhỏ đều tới cả rồi à?"

Chu Ngạc Hoa nhàn nhã thong dong đi vào, mái tóc đen nhánh dày đặc, nếp nhăn nơi đuôi mày khóe mắt đều là sự phong tình đang hiển hiện, khóe môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Giữa sự lay động sóng sánh của ánh mắt, đã thoáng lướt qua tất cả mọi người một lần.

Sau khi hoảng hốt qua đi.

Ghế tựa trong phòng vang lạch cạch rào rạt, mọi người toàn bộ đều đã đứng lên.

Hai mắt Quách Chỉ Lộ sáng bừng: Boss lớn (trùm cuối) rốt cuộc đã xuất hiện, mau chóng làm lễ chào sân đi !

Trâu Nhất Nhụy âm thầm buông một câu khổ sở: Ghế tựa còn chưa ngồi được nóng......

------------------------------------------------------------

Chương 105. Nhóm vai trên tự đánh lẻ riêng mình, đám vai dưới trông đáng thương đến tội.

Đây là một cái bàn hình chữ nhật rất rộng rất dài.

Ngồi ở vị trí chủ trì của bàn là Chu Ngạc Hoa.

Bên tay trái của bà là Từ Thù Dân ngồi.

Phía bên phải bàn, một hàng theo thứ tự là Trâu Nhất Nhụy, Hướng Tiểu Viên, Lục Tĩnh Niên, Quách Chỉ Lộ.

Phía bên trái bàn, một hàng theo thứ tự là Trịnh Hoàn, Hà Thần Ảnh, Chu Ngộ, Từ Mộc Dịch.

Sau khi Chu Ngạc Hoa và Từ Thù Dân ngồi xuống, ghế tựa của Trâu Nhất Nhụy liền chậm rãi lén lút nhích về phía bên kia Hướng Tiểu Viên. Tiểu Viên bất đắc dĩ cũng đẩy đẩy xuống, Lục Tĩnh Niên cũng đẩy về hướng Quách Chỉ Lộ bên kia, kết quả chính là khoảng giữa Trâu Nhất Nhụy và Từ Thù Dân trống ra tới một khúc lớn.

Giám chế Trần Vân Tú, phó đạo diễn cùng nhà sản xuất chính vừa tiến vào, mọi người nên ngồi dậy thì ngồi dậy, nên chào hỏi thì chào hỏi. Sau khi chào hỏi hỏi han mấy câu thì mấy vị này ngồi xuống sau bàn.

Tằng Lý, sắm vai Nguyên Khánh đế là người đến cuối cùng, khi tiến vào thì xin lỗi một cách ngượng ngùng xen lẫn trong giữa sự chào hỏi của đám nhỏ vai dưới với ông.

"A, xin lỗi xin lỗi, đã trì hoãn trên đường đi......"

"Thầy Tằng......"

"Chào thầy Tằng......"

Giữa những lời chào hỏi vang lên không ngừng ở đây, Tằng Lý nhìn thấy Chu Ngạc Hoa, hơi hơi khom lưng vừa muốn chào hỏi, thì người sau đã hơi nghiêng người, cười cười với ông ấy: "Được được, tiểu Tằng ngồi xuống đi."

Tằng Lý khẽ cười, nhìn lướt qua cái bàn, liền ngồi xuống bên tay phải của bà.

Tâm lý của Tiểu Viên đối với Chu Ngạc Hoa là rất phức tạp. Một mặt cảm thấy vị này chính là bậc lão làng huyền thoại hẳn là phải cúng bái. Một mặt khác thì lại có vài phần không thoải mái với bà.

Ban đầu là đêm đó ở tứ hợp viện, bà nói chuyện với anh trai thật sự là có chút chút mập mờ, tuy rằng anh trai nói cô đã nghĩ nhiều, sau đó cũng chứng minh là như thế. Vừa rồi thấy giọng điệu của Chu Ngạc Hoa khi nói chuyện với Tằng Lý cũng y như thế, đây chắc hẳn chính là giọng điệu nói chuyện trước sau không đổi của bà chăng? Dù cho là với nam hay với nữ.

Giọng điệu sâu kín, nhàn nhạt, giống một đầm nước hơi hơi dập dờn. Nói thật thì, vô cùng có sức quyến rũ.

Trên đời này, phụ nữ qua 60 tuổi, vai vế của bà trong trật tự thứ bậc xã hội có thể là bà nội, bà bà (*), bà ngoại. Bà là sự quyến rũ bất kể giới tính sẵn có.

(*) Bà bà: Tên gọi chung dùng để chỉ những người phụ nữ lớn tuổi, bao gồm mẹ của chồng, bà nội/bà ngoại, bà cố. (theo baidu)

Mà trên người Chu Ngạc Hoa, hoàn toàn đã phá bỏ sự hạn chế của tuổi tác. Ở nơi bà, bạn sẽ cảm khái rằng, hóa ra thật sự có người có thể đẹp cả đời. Tức là có nếp nhăn, tức là không hề trẻ tuổi, sự quyến rũ của bà chính là tự phát ra từ trong xương cốt.

Vừa rồi mỗi một người đều xông lên lôi kéo làm quen với bà, trong mắt mỗi một người đều có ánh sáng của sự ngưỡng mộ một cách hưng phấn. Tiểu Viên nghĩ, năm đó khi anh trai mang cô đi tứ hợp viện thành phố Bội gặp mặt bà, có thể cô cũng có nét mặt tương đồng.

Mà hiện tại cô chỉ quy củ xếp hàng đằng sau mọi người, chờ khoảng hở thì đi lên chào hỏi lễ phép.

Không biết có phải ảo giác của Tiểu Viên hay không, luôn cảm thấy ánh mắt Chu Ngạc Hoa nhìn cô cũng quái quái, cứ cảm thấy có thâm ý gì đó.

Tiểu Viên cũng quyết định rồi, cô chỉ là hậu bối, lễ phép với bà là được, cũng không cần cố tình đi lấy lòng bà, cũng không cần phải để lộ ra thông điệp rằng có quen biết với bà cho người khác. Kính nể bà, sùng bái bà, cũng không cần nhất định phải thích bà. 

Tiểu Viên đưa ánh mắt hướng về phía Hà Thần Ảnh. Vẫn là chị Thần Ảnh tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình dịu dàng ấm áp, còn là một người mẹ tốt, đây mới là thần tượng mà cô thích.

Dường như Hà Thần Ảnh cảm giác được mà ngẩng đầu, đúng chóc hướng Tiểu Viên nhìn qua, khẽ cong mắt với cô. Tiểu Viên bị tóm tại trận, cũng ngượng ngùng cười cười.

Sau khi tất cả mọi người đều làm quen một lần, buổi họp lại đọc kịch bản chính thức bắt đầu, do Từ Thù Dân chủ trì.

Dựa theo kịch bản, tập một chính là hôn sự của công chúa.

Võ Định hầu vì con thứ mà đã cầu Nguyên Khánh đế tứ hôn. Hai vị công chúa —— Sùng An và Sùng Bình, đều đã tới độ tuổi kết hôn. Sùng An là trưởng, do Hoàng hậu sinh ra. Sùng Bình chỉ nhỏ hơn một tuổi, do Trịnh Quý phi sinh ra.

Trong nhà Võ Định hầu, tổ phụ (ông nội) là đại tướng khai triều của vương triều Đại Sùng, "Võ Định hầu" là tước vị cha truyền con nối, hiện tại đã tới đời thứ ba, mà vẫn nắm trong tay quyền lực lớn một phương, trước mắt đang đóng giữ tại Bắc cương (biên giới phía Bắc).

Theo đạo lý mà nói, gia tộc như vậy không đến mức không người làm mối, chẳng qua cái này có nội tình. Võ Định hầu có hai người con trai, trưởng tử đã cưới con gái nhà danh môn thế gia, sinh được một trai một gái, mà con thứ chậm chạp không thành gia thất là bởi vì đần độn trời sinh.

Võ Định hầu vẫn chưa nói rõ ông ta muốn cầu cưới công chúa nào, nhưng dáng điệu của ông ta chính là cần phải có một vị công chúa gả vào nhà ông ta.

Quốc sự triều chính vương triều Đại Sùng còn an ổn, nhưng cũng có không ít tai họa ngầm. Sự uy hiếp từ ba bộ tộc Mông Cổ nơi ranh giới Bắc cương chính là một trong số đó, cho nên Nguyên Khánh đế đã đáp ứng thỉnh cầu của ông ta.

Kế tiếp chính là phải gả vị công chúa nào.

Nguyên Khánh đế là cái người sợ phiền toái, cũng là cái người 'không thích xáo động, một lòng an ổn'. Ý định của ông ta là gả thấp công chúa Sùng An do Hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu cũng có ý lôi kéo Võ Định hầu, muốn gầy dựng cơ sở vững chắc cho Thái Tử kế vị. Nhưng đành chịu, công chúa Sùng An không muốn, làm ầm ĩ với Hoàng hậu không có kết quả, bèn chạy tới trước mặt Thái tử khóc lóc sướt mướt, lại ồn ào kéo tới trước mặt Thái hậu, nhốn nháo đến Thái hậu không vui.

Trịnh Quý phi âm thầm thuyết phục được Sùng Bình, thế là Sùng Bình đến trước mặt Nguyên Khánh đế tự tiến cử, nguyện ý thay Sùng An gả thấp, đã hung hăng đánh vào thể diện của Hoàng hậu cùng Thái tử ở trước mặt Hoàng đế cùng Thái hậu.

Hoàng hậu bị trách mắng, Sùng An bị nhốt trong cung suy ngẫm lỗi lầm, làm liên lụy Thái tử cũng đã chịu phải quở trách.

Họp lại đọc kịch bản một đoạn này, thật ra thì không có cảnh diễn của Lục Tĩnh Niên và Tiểu Viên. Hai người chỉ là đang tham dự vào, nhưng áp lực lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Trâu Nhất Nhụy diễn Sùng An và Quách Chỉ Lộ diễn Sùng Bình.

Trước đó Thái hậu do Chu Ngạc Hoa diễn, Hoàng đế do Tằng Lý diễn và Hoàng hậu do Hà Thần Ảnh diễn, ba người quả thực là thần tiên so chiêu, nhẹ nhàng bâng quơ, lại có thể giải thích nên sự đối đầu đầy gợn sóng ngầm cùng uyên thâm của ba nhân vật này mà không mất tí hơi sức nào.

Chu Ngộ diễn Thái tử, cho dù có chút căng thẳng, có không ít vấp váp, nhưng cũng có thể nghe ra kiến thức cơ bản vững chắc.

Cũng không biết Quách Chỉ Lộ có biết là có người càng kém hơn so với mình hay không, hay là thật sự phản ứng lanh lợi tại chỗ, đọc xuống thuận lợi suôn sẻ.

Thảm vẫn là Trâu Nhất Nhụy thảm.

Đây cứ ví như một học sinh đạt tiêu chuẩn bình thường thi cử môn toán qua loa đại khái, đi quan hệ vào được lớp Olympic Toán học, thì phát hiện rằng trừ cô nàng ra, những người khác nếu không phải là quán quân Olympic Toán, thì chính là chuyên Olympic Toán, thậm chí còn có chuyên của chuyên.

Áp lực này quả thực chính là đem cô nàng mắc lên bếp lò nướng BBQ ngay tại chỗ vậy.

Một đoạn này còn đều là lời thoại của cô nàng.

Trâu Nhất Nhụy không ngừng lấp vấp khi đọc, xin lỗi, tới cuối cùng thiếu điều sụp đổ tại trận rồi.

Tiểu Viên ở kế bên cũng nhìn không đành lòng, nhưng cô cũng trợ giúp cô nàng không được, bởi vì đoạn cốt truyện này cô chỉ có một hai câu lời thoại. Vẫn là Hà Thần Ảnh kịp thời mở miệng giải vây được, đạo diễn tiểu Từ cũng nhanh chóng mở miệng nói giúp, xuôi tiếp theo cốt truyện.

Trâu Nhất Nhụy chôn đầu, nửa trận sau cũng chẳng dám ngẩng mặt lên.

Nét mặt của nhóm tiền bối từng người một bình thường, phảng phất như quen quá hóa thường, dáng vẻ không để ý chút nào, nhưng nhóm diễn viên vai dưới nhỏ ở đây đều xúc động trong lòng, gây đến động tĩnh cũng bé đi.

Chu Ngộ không nhịn được âm thầm hít thở sâu. Vào ngành bảy tám năm, hôm nay là khó chống đỡ nhất.

Buổi tối về tới khách sạn, Tiểu Viên ăn xong, trên đường về phòng thì đã bị Trâu Nhất Nhụy chặn lại. Hai mắt cô nàng dại ra mà lại sưng đỏ, cả người nhìn thê thê thảm thảm, ôm chặt kịch bản: "Giang hồ cứu cấp ! A, không, cứu mạng á !"

"Hả?"

"Cô luyện diễn với tôi đi, xin cô đấy !" Trâu Nhất Nhụy nhìn cô, đáng thương vô cùng.

"Nhưng tôi và cô không có bao nhiêu cảnh chung nha?" Tiểu Viên gãi gãi đầu.

"Không sao, cô cùng với tôi nhé, cô diễn những người khác đối đáp một chút với tôi, xin nhờ cô đấy ! Cốt truyện này chỉ có cô là bạn tôi !" Trâu Nhất Nhụy rũ mày, dẩu môi, hai mắt phiếm nước, đã vận dụng hết kỹ năng diễn xuất cả đời vào.

Tiểu Viên bị cô nàng kích thích làm nổi da gà cả người: "Không phải tôi không muốn giúp cô đâu, tôi cũng phải trở về luyện tập mà, bài tập của chính tôi còn rất nhiều......"

"Cầu cô đấy, chị Viên à, hãy nhìn vào tình cảm xưa kia của chúng ta ! Huhuhuhu ! Chị Viên hỡi !" Nước mắt của Trâu Nhất Nhụy còn chảy ra thật, túm chặt tay Tiểu Viên, cọ luôn nước mắt hướng lên người cô. Tiểu Viên ớn lạnh một phát, thật sự chịu không nổi: "Được được được, ôi trời ơi, cô lau chùi nước mũi trước đi !"

"Cảm ơn cô, con người cô thật tốt !" Trâu Nhất Nhụy khóc lớn: "Huhuhuhu, tôi quá thảm rồi, sớm biết vậy thì tôi đã không tới, huhuhu, hôm nay suýt nữa tôi đi đời tại chỗ rồi !"

Tiểu Viên thấy cô nàng như vậy, vừa buồn cười, lại đồng tình với cô nàng, còn có chút đồng cảm lây như đặt vào chính mình: "Được rồi được rồi, đi thôi, đến phòng của tôi."

Trâu Nhất Nhụy nắm tay áo cô, vừa đi còn vừa khóc thút thít đáng thương tội nghiệp: "Tôi quá thảm rồi, quá thảm rồi......"

Tiểu Viên bị cô nàng kêu gào đến áp lực cũng dâng cao: "Được rồi mà, tôi cũng áp lực rất lớn, tôi cũng sợ hãi......"

"A, đúng rồi, trời ạ, cô còn phải hôn hít với Chu Ngộ, còn phải đi quyến rũ chị Thần Ảnh, còn phải đấm chân cho cô Chu. Trời ạ, cô cũng khó khăn quá rồi đi?"

Trâu Nhất Nhụy cũng đọc đi đọc lại làm quen với những người trong kịch bản mấy lượt, vừa so sánh phần diễn. Cô nàng không những không dễ chịu, còn khóc đến to tiếng hơn nữa, cảm xúc của Tiểu Viên cũng bị cô nàng lôi kéo đi xuống theo: "......"

"Tôi không tin chỉ có hai người chúng ta khó khăn như vậy !" Trâu Nhất Nhụy mở nhóm WeChat ra, cái đã thêm mấy người trẻ tuổi bọn cô.

Bên trong đã có người đang trò chuyện, Lục Tĩnh Niên nhắc tới các cô, đính @ từng người một, cổ vũ các cô.

Chu Ngộ đang nói: "Tôi chuẩn bị đợi lát nữa đi tìm thầy Tằng Lý nghiên cứu thảo luận một chút......"

Quách Chỉ Lộ nói: "Em cũng vậy, lấy hết can đảm, đi tìm phía cô Trịnh Hoàn......"

Trâu Nhất Nhụy chớp chớp đôi mắt chưa khô vết nước: "Ể?"

Tiểu Viên nhìn nhìn, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hay là cô đi tìm chị Thần Ảnh xem, cô và chị ấy đều thuộc Đồng Hoa, với lại con người chị Thần Ảnh rất tốt, nói không chừng......"

"Đúng !" Trâu Nhất Nhụy móc khăn giấy ra lau mặt, hơi xì nước mũi, vứt ra, phấn chấn lên lại: "Sao tôi không nghĩ tới nhỉ !"

Tiểu Viên gật đầu, khi vừa định đi thì lại bị cô nàng túm lấy. Trâu Nhất Nhụy lại hướng về cô với mắt trông mong: "Cùng đi nha, có mặt cô tôi tương đối an tâm."

Tiểu Viên vừa định từ chối.

Trâu Nhất Nhụy vội vàng bổ sung: "Vừa lúc cô có thể cùng chị Thần Ảnh tập luyện tình tiết quyến rũ chị ấy một chút !"

Tiểu Viên: "......"

Tuy là có tình tiết lệch lạc này, đem ra nói sao mà nghe thấy rất kì kì?

Cô không lay chuyển được Trâu Nhất Nhụy, hai người đành phải đi đến hướng phòng Hà Thần Ảnh. Ấn chuông cửa, qua một lát sau, Hà Thần Ảnh tới mở cửa, lướt qua từ khuôn mặt khóc loang lổ của Trâu Nhất Nhụy tới khuôn mặt mang vẻ bất đắc dĩ của Tiểu Viên. Cô ấy mỉm cười, đã ngầm hiểu trong lòng: "Vào đi."

Lại nói tiếp, ba người các cô cũng coi như là có duyên, lần thứ hai ba người cùng nhau hợp tác. Càng là lần thứ hai Hà Thần Ảnh diễn mẹ của Trâu Nhất Nhụy.

Trâu Nhất Nhụy vừa kích động liền nhào qua hướng vào lòng ngực của cô ấy: "Chị à, chị chính là mẹ ruột của em !"

Hà Thần Ảnh bị cô nàng ôm cái ngay chóc, nghe thấy lời này thì hơi hơi lúng túng một chút, thoáng nhìn về đằng trước, bốn mắt nhìn nhau với Tiểu Viên. Tiểu Viên bưng kín mặt mình, vẻ mặt "mắt không thấy".

Hà Thần Ảnh ngược lại bị động tác nhỏ của Tiểu Viên chọc cười.

Một bên khác, vất vả lắm Quách Chỉ Lộ mới tích đủ dũng khí, đi gõ cửa chỗ Trịnh Hoàn, lại bị trợ lý của cô ấy báo rằng, cô Trịnh đã đi ngủ đúng giấc để giữ gìn sức khỏe rồi.

Quách Chỉ Lộ trợn mắt há mồm: "Hở? Còn chưa 9 giờ?"

Chu Ngộ cũng vồ cái hụt, trợ lý thầy Tằng nói với anh ta một cách khách khách khí khí:"Thầy Tằng ra cửa tản bộ xách lồng chim đi rồi."

Chu Ngộ: "......"

Nguyên Khánh đế không yêu sắc đẹp, không thích chính sự, không giỏi viết văn, cô độc một mình ưa nuôi chim trồng hoa. Trong giới đều nói thầy Tằng hễ vào đoàn phim thì liền sẽ đem bản thân biến thành nhân vật diễn, quả nhiên danh bất hư truyền.

---------

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad (link: https://www.wattpad.com/story/293242574)

Nếu các bạn đọc được những dòng này ở nơi khác ngoài wattpad, tức là chương mà các bạn đang đọc chưa được rà soát sửa lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play