Xuân Phương cảm thấy đau đớn và mệt mỏi tưởng chừng hết giới hạn chịu đựng, cả thân xác đều rã rời như không còn thuộc về cô nữa, phần linh hồn cũng nhẹ bẫng, cô thích cảm giác lơ lửng này, nhưng trong suốt quá trình linh hồn gần như muốn tách rời khỏi thể xác, cô lại có một giấc mơ dài.
Trong mơ cô thấy Quốc Trung đang khóc, không thể nghe thấy anh nói gì, nhưng linh hồn cô lại biết rằng tại vì cô mà anh mới khóc. Sau đó giấc mơ chuyển cảnh, cô thấy anh không chịu đi ngủ, cô đứng đó khuyên anh đi ngủ sớm đi nhưng hình như anh không chịu nghe, cứ trơ mắt nhìn tấm hình của cô. Xuân Phương nôn nóng, bình thường anh như một bác sĩ lắm lời, lo cho cô từng chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, bây giờ chính anh lại hành hạ bản thân như vậy, trái tim cô thấy nhói lên một nhịp. Thân xác Xuân Phương ở trên giường bệnh vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, trên máy đo, điện tâm đồ đi xuống một đường rất dài, khóe mắt Xuân Phương chảy ra một dòng nước mắt đau khổ, xót xa, kì lạ là khi Quốc Trung đưa tay lau thì cô càng khóc dữ hơn, mà mẹ anh lau nước mắt cho cô thì chẳng còn dòng nước mắt nào chảy ra nữa. Giấc mơ lại chuyển tới cảnh ngày hôm ấy cô bị Ngọc Lệ nhấn chìm dưới sông, cô chìm xuống rồi lại ngoi lên, ngụp lặn vài lần, cô không ngoi lên mặt nước nữa, Xuân Phương bơi sâu xuống lòng sông luôn, chợt! Cái áo trắng hở vai màu trắng cùng chiếc quần ống rộng trên người cô chớp một cái đổi lại thành một bộ váy cưới màu trắng xòe trông rất đẹp, chẳng hiểu sao cô lại rất thích nó, còn mỉm cười trông mong một điều gì đó phía trước. Ở trong lòng sông, Xuân Phương lại nhìn thấy được Quốc Trung, anh đang buồn một điều gì đó, lúc cô ở trước mặt anh với bộ váy cưới, anh đã ôm cô thật chặt, thật lâu.
.
.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT