Lúc xem phim, Lưu Văn Anh lấy mấy túi snack tôm trong cặp, đưa một túi cho Mạc Lị Lị, một túi khác cho cho Ân Ân.
Ân Ân lắc đầu: “Cảm ơn, không cần.”
Cô nhớ lần đầu tiên mình và Cận Bạch Trạch đi xem phim, trong túi xách chứa đầy đồ ăn vặt. Kết quả, còn chưa lấy ra thì đã thấy Cận Bạch Trạch nhíu mày nhìn đồ ăn vặt đôi phía trước.
Có lẽ… Cậu cảm thấy xem phim nghệ thuật thì không thích hợp ăn đồ ăn vặt.
Ân Ân không thể lấy ra đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước đó, thầm cảm thấy may mắn, may là mình chậm tay.
Lưu Văn Anh biết suy nghĩ của cô.
Trước kia cô và anh xem phim, hai người cướp ăn đồ ăn vặt của đối phương. Bây giờ bỗng trở nên cẩn thận, chắc chắn bởi vì người đàn ông bên cạnh.
Anh không miễn cưỡng, vẫn mở túi tôm đầu ra, tâm trạng càng khó chịu.
Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Ân Ân nói “cảm ơn” với anh.
Khách sáo và xa lạ như vậy.
Nhưng không ngờ là Cận Bạch Trạch lại đưa tay gõ vào Lưu Văn Anh phía trước, nhỏ giọng xin anh một túi snack.
Mặc dù Lưu Văn Anh không thích, cũng không muốn lộ vẻ hẹp hòi nên cho cậu.
Cậu mở túi ra, đưa tới trước mặt Ân Ân: “Ăn đi.”
“Hả?”
“Không có gì, ăn đi, lúc xem phim thì phải muốn ăn đồ ăn vặt mới thú vị.”
“Nhưng không phải Tiểu Bạch… ghét nhất ăn đồ ăn vặt lúc xem phim sao?”
Mạc Lị Lị luôn chú ý tình huống phía sau, nói khẽ với Lưu Văn Anh: “Xem ra đối thủ của cậu mạnh hơn chúng ta nghĩ.”
Lưu Văn Anh đương nhiên biết Cận Bạch Trạch không phải là người bình thường, suy nghĩ không đơn giản.
Với thủ đoạn của cậu, muốn giành được trái tim của Ân Ân, tuyệt đối không phải là việc khó.
Mà… mà bây giờ còn là cận thủy lâu đài [*].
[*] Cận thủy lâu đài: xuất phát từ câu thơ “Cận thủy lâu đài tiên đắc nhật” (Lâu đài bên bờ nước được trăng chiếu soi trước” thuộc “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo. “Cận thủy lâu đài” thường được dùng để ví việc ở gần thì được ưu tiên. Ngữ cảnh này đang là suy nghĩ của Lưu Văn Anh, anh cảm thấy khiến Ân Ân thích Cận Bạch Trạch không khó, thậm chí bây giờ hai người họ còn đang hẹn hò nữa nên càng dễ dàng hơn.
Lưu Văn Anh bỗng nhiên hơi nhụt chí.
Mạc Lị Lị nhỏ tiếng an ủi: “Đừng sợ, lúc này mới bắt đầu, phải có thủ đoạn.”
Lưu Văn Anh nhìn về phía cô ấy: “Cậu có thủ đoạn gì?”
“Ôm tôi đi.”
“Hả?”
“Nhanh lên, ôm tôi.”
Lưu Văn Anh không tình nguyện vươn tay ra, không ôm vai cô ấy, chỉ đặt cánh tay lên ghế phía sau cô ấy, ôm không khó…
Một lát sau, Mạc Lị Lị lại nói: “Cậu có suy nghĩ thoáng không?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Hôn tôi.”
“…”
“Tuyệt đối không thể nào.”
Cô ấy nhìn vẻ mặt cứng nhắc của chàng trai, bỗng nhiên cười: “Đùa cậu thôi, đồ ngốc.”
Mạc Lị Lị và Lưu Văn Anh chia sẻ lấy đồ ăn vặt, Ân Ân cũng không xem phim, hai người bọn họ còn đẹp mắt hơn phim nhiều.
Hai người ăn đồ ăn vặt, lúc lại cúi đầu thì thầm, cô nhìn thấy Mạc Lị Lị còn muốn hôn Lưu Văn Anh, nhưng Lưu Văn Anh tránh đi.
Quan hệ của hai người này tốt đến mức đó luôn sao!
Không thể tưởng tượng được.
Cận Bạch Trạch liếc nhìn Ân Ân một chút, phát hiện sức chú ý của cô đều đặt ở trên người hai “diễn viên” phía trước.
Cậu không chút do dự vươn tay ôm vai Ân Ân, kéo cô vào lòng mình.
Ân Ân giật mình.
Mặc dù ở chung thời gian dài như vậy, nhưng Cận Bạch Trạch là người khiêm tốn, hai người còn chưa nắm tay.
Đột nhiên tiếp xúc thân mật như thế, Ân Ân căng thẳng đến mức trái tim đập nhanh.
“Ân Ân, anh là lần đầu tiên yêu đương.” Cậu nhỏ giọng nói bên tai cô: “Có một số chuyện phải học những cặp đôi khác, anh sợ đột ngột, nếu như em cảm thấy không thoải mái thì nói với anh.”
Ân Ân căng thẳng đến nỗi giọng nói thay đổi: “Ừm.”
Cô không khỏi nhìn về phía Lưu Văn Anh.
Lưu Văn Anh cũng ần đầu tiên yêu đương, sao anh lại như vậy chứ!
…
Cuối cùng thì bộ phim kéo dài hai tiếng rưỡi cũng kết thúc, các sinh viên thảo luận về kịch bản, vẫn chưa thỏa mãn mà đứng dậy rời đi.
Lưu Văn Anh giả vờ duỗi người, quay đầu nhìn về phía Ân Ân.
Anh thấy Cận Bạch Trạch ôm vai cô, dùng tư thế chiếm hữu ôm lấy cô.
Chuyện này kích thích… làm cho lòng Lưu Văn Anh dâng lên chua xót rồi lan ra khắp cả người.
Người anh thích đang ở trong lòng chàng trai khác.
Có trời mới biết lúc anh không nhìn thấy, bọn họ còn làm những chuyện gì.
Không thể nghĩ nữa… Trái tim anh muốn nổ tung rồi.
Khi còn bé, ba dạy anh tập võ, bồi dưỡng anh mạnh mẽ chí khí, nói đàn ông không dễ dàng rơi lệ, không cho phép khóc, cho dù đau đớn… cũng phải cắn răng mà đứng lên.
Cho nên Lưu Văn Anh chưa từng khóc.
Nhưng anh nhìn hình ảnh này, cảm giác chua xót… lập tức trào dâng lên hai đôi anh.
Anh đi ra ngoài hội trường, gió mát thổi lất phất, làm lung lay trái tim sắp sụp đổ của anh.
Bỗng nhiên… mọi thứ chẳng còn gì thú vị nữa.
Ân Ân và Mạc Lị Lị còn đang bàn bạc đi ăn khuya ở đâu, Lưu Văn Anh lại cất bước rời đi.
Mạc Lị Lị gọi anh ——
“Lưu Văn Anh, anh đi đâu!”
“Lưu Văn Anh! Anh đứng lại đó cho em!”
Anh không trả lời, cứ vậy mà đi vào trong bóng đêm…
Anh không có dũng khí đối mặt với hạnh phúc của người mình yêu, anh càng để ý hơn anh nghĩ, cho nên mới cực kỳ đau khổ…
Mạc Lị Lị vội vàng tạm biệt Ân Ân, đuổi kịp Lưu Văn Anh đến cửa trường học: “Lưu Văn Anh, đồ hèn nhát! Chỉ có vậy mà đã không chịu nổi rồi sao!”
Lưu Văn Anh không nói một lời, đi về phía cửa hàng tiện lợi bên kia đường.
Anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ muốn chạy đi, yên tĩnh một mình.
Anh đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá, run rẩy châm lửa.
“Lưu Văn Anh, nếu cậu thích cậu ấy thì phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cướp lại cậu ấy, chứ không phải giống như con trùng đáng thương lặng lẽ hút thuốc ở đây.”
Mạc Lị Lị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn anh: “Không ngờ cậu từ bỏ nhanh như vậy, đáng đời không theo đuổi được bạn gái!”
Lưu Văn Anh bỗng nhiên ném bật lửa trong tay: “Cô ấy không yêu tôi, tôi ở bên cạnh cô ấy nhiều năm như vậy, cô ấy cũng không yêu tôi.”
Lòng Mạc Lị Lị hơi lung lay.
Trong thời gian đại học chỉ nói thích, yêu đương cũng chỉ là chơi đùa, vậy mà Lưu Văn Anh đã… đã yêu cô rất lâu rồi.
“Cậu có chắc cậu ấy không yêu cậu không?” Mạc Lị Lị khẽ nói: “Vậy cũng chưa chắc.”
Hai mắt chàng trai đầy tia máu, rõ ràng là không tin: “Cậu còn hiểu rõ hơn người trong cuộc đó.”
Mạc Lị Lị nhặt bật lửa, thuần thục châm điếu thuốc cho mình, nhìn về phía anh cười: “Đêm đó, cậu không lập tức bình luận chương mới trong truyện tranh của cậu ấy, cậu có biết cậu ấy mất ngủ đến đêm khuya không?”
“…”
“Cậu ấy chưa từng mất ngủ vì Cận Bạch Trạch.”
Buổi tối, Ân Ân vẫn không ngủ.
Cô mặc váy ngủ màu trắng họa tiết bong bóng ngồi ở trên giường, gửi tin nhắn cho Mạc Lị Lị vẫn chưa về phòng ngủ.
Mạc Lị Lị: “Bé cưng, tối nay tớ không về nhé.”
Ân Ân:?
Mạc Lị Lị: “[cười xấu xa]”
Ân Ân:: “??”
Mạc Lị Lị: “Giống như cậu nghĩ, được rồi không nói nữa, anh ấy tắm rửa xong rồi, tạm biệt nhé.”
Ân Ân đặt điện thoại di động xuống, cả người sửng sốt.
Cô lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Lưu Văn Anh, không cho phép hành động thiếu suy nghĩ, không cho phép làm gì với bạn tốt của cô…
Nhưng nghĩ lại người ta là người yêu, người ta có cuộc sống yêu đương của người ta, cho dù là như thế… thì cũng rất bình thường.
Liên quan gì đến cô!
Ân Ân nằm trên giường, trong lòng lo lắng, trong đầu nhanh chóng hiện ra nhiều hình ảnh… vô cùng hỗn loạn.
Hôm nay cô biết Mạc Lị Lị và Lưu Văn Anh hẹn hò thì vô cùng kinh ngạc, bây giờ Mạc Lị Lị lại không trở về ký túc xá, thật sự… rất khó tin.
Cởi mở như thế sao?
Nhanh như vậy sao?
Sinh viên đều như vậy sao?
Ân Ân không biết, chẳng qua là cảm thấy mình và Lưu Văn Anh cùng lớn lên, hiểu rõ Lưu Văn Anh như vậy, anh như đã biến thành một người khác rồi.
Một người mà cô hoàn toàn không hiểu rõ.
Bạn cùng phòng đã tắt đèn, bóng tối bao quanh, Ân Ân vùi đầu vào gối, ép mình đi ngủ.
Nhưng đầu óc vô cùng hỗn loạn, suy nghĩ lung tung, trong đầu đều là những hình ảnh kỳ lạ, ký ức cô và Lưu Văn Anh ở bên nhau lúc trước, tất cả đều là… anh đối xử tốt với cô.
Anh đưa cả hộp kẹp tóc xinh đẹp cho cô, anh cho cô nhiều váy nhỏ xinh đẹp lúc trước anh từng mặc, vì cô nên anh đánh mấy bé trai bắt nạt cô, còn suýt nữa bị đuổi học…
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác chua xót xông lên đầu.
Ân Ân lặng lẽ khóc nức nở.
Vì không muốn bạn cùng phòng phát hiện, cô dùng sức cắn chăn mền.
Cô cũng không biết đêm đó mình ngủ thế nào, ngày hôm sau có tiết học, cả người giống như chứa đầy chì, không dậy nổi.
Trưởng phòng ngủ cưỡng ép kéo dậy, Ân Ân đứng trước gương, nhìn đôi mắt quầng thâm tiều tụy của mình trong gương thì giật mình.
Cô sắp không biết mình là ai nữa rồi.
Cô lập tức rửa mặt, bôi mấy lớp phấn lót, che giấu đi vẻ tiều tụy, sau đó cô và bạn cùng phòng đi học bình thường.
Tiết học đầu tiên, Mạc Lị Lị đến, rõ ràng cũng có vẻ mất ngủ, cả người mềm nhũn.
Sau khi tan học, Ân Ân tìm được cô ấy, hỏi thăm chuyện tối hôm qua: “Tối hôm qua… Cậu và Lưu Văn Anh ở bên nhau sao?”
“Đúng vậy, nếu không thì sao?”
“Hai người… hai người mới quen biết chưa được bao lâu mà.”
“Vậy thì sao, cảm giác đúng là được.”
“Nhưng…” Ân Ân không phản bác được, chỉ có thể cắn răng nói: “Cậu hiểu rõ anh ấy sao?”
Cô vừa nói xong, Mạc Lị Lị không vui vẻ: “Ân Ân, cậu sao vậy, cậu đã có bạn trai, sao thế, tớ và Lưu Văn Anh hẹn hò nên cậu không vui sao?”
“Tớ không có ý này, tớ muốn nói có phải hai người quá nhanh rồi hay không.”
“Nhanh hay không thì liên quan gì đến cậu, cậu rất để ý sao?”
Diêu Lệ Linh ước gì hai người này cãi nhau, vì vậy đổ dầu vào lửa, nói: “Này, Mạc Lị Lị, cậu không biết tối hôm qua Ân Ân còn khóc đến nửa đêm nữa.”
“Đừng nói dối, tớ nghe thấy cậu dùng giấy xì mũi.”
“Tớ không có, tớ chỉ… bị viêm mũi!” Ân Ân sợ hãi, không lựa lời nói: “Tớ không có! Mạc Lị Lị, cậu đừng hiểu lầm!”
“Ân Ân, không ngờ cậu còn có bí mật này, ăn trong nồi ngồi trông hướng à? Cậu nắm được nam thần, có thể buông tha cho Lưu Văn Anh không?”
“Tớ thật sự không có.” Hai mắt Ân Ân đỏ lên.
“Không quan trọng.” Mạc Lị Lị nhún vai: “Tớ cũng không quan tâm.”
Cô ấy nói xong thì quay về chỗ mình, không tiếp tục để ý đến Ân Ân sụp đổ phía sau.
Sau khi tan học, Mạc Lị Lị đi vào phòng học của Lưu Văn Anh.
Lưu Văn Anh cũng không ngủ, tối hôm qua một mình bình tĩnh trong công viên giống như ma quỷ đến nửa đêm, sau đó lén về nhà ngủ hai tiếng, buổi sáng suýt nữa để ba phát hiện, lập tức quay về trường học.
Tinh thần của anh không tốt lắm, nhìn thấy Mạc Lị Lị, miễn cưỡng lên tiếng chào.
Mạc Lị Lị đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tối hôm qua tôi cũng không trở về, Ân Ân nghĩ chúng ta đã ngủ với nhau.”
“…”
Lưu Văn Anh suýt nữa đâm vào cô ấy: “Cái gì?!”
“Đã làm thì phải làm cho trót, mấy trò đùa trẻ con không có ý nghĩa gì cả.”
Trái tim Lưu Văn Anh đập nhanh, gương mặt đỏ lên: “Cậu điên rồi sao!”
“Thế nào, cậu sợ sao?”
Anh cũng không để ý nữa, cất bước rời đi.
Mạc Lị Lị biết anh muốn đi tìm Ân Ân giải thích, nói với anh: “Cậu đoán cậu ấy có phản ứng gì, cậu ấy không phản ứng gì cả, còn nói chúc mừng, dặn tôi chú ý bảo vệ bản thân.”
Lưu Văn Anh bỗng dừng bước, quay đầu nhìn về phía Mạc Lị Lị: “Cậu nói cái gì…”
“Lưu Văn Anh, tôi nhìn ra được Ân Ân không thích cậu.”
Trái tim của anh giống như bị xé rách, trên mặt vẫn nhẹ như mây gió, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Cậu ấy không có biểu cảm nào sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng rất kinh ngạc.” Mạc Lị Lị nhún vai: “Chẳng qua, nghĩ lại thì cậu ấy đã có bạn trai, nói không chừng đã sớm trải qua với bạn trai, trước kia cậu ấy cũng thường xuyên không về ký túc xá, cũng không quá kỳ lạ.”
“Cô ấy về nhà ở.”
“Thật sao, tôi nghe nói cậu ấy và Cận Bạch Trạch ra ngoài.”
“Không thể nào.”
Mạc Lị Lị nhìn ánh mắt gần như sụp đổ của Lưu Văn Anh, biết mình cũng sắp thành công, cô ấy cười cười, nói: “Cậu đó, cậu đừng ngốc nữa, người ta yêu nhau, cậu có thể quản được sao, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Lưu Văn Anh không muốn nói thêm gì nữa, xoay người, suy sụp tinh thần rời đi.
Cô làm cho trái tim anh ngạt thở, không muốn suy nghĩ nhiều, không dám suy nghĩ nhiều…
Tất cả truyện cổ tích chỉ là ảo giác, hoàn toàn tan vỡ, trước mặt anh chỉ còn lại đau đớn.
Là hoàn toàn sụp đổ…
Anh đi vào phòng luyện quyền anh, điên cuồng phát tiết nỗi buồn trong lòng vào bao cát đến tận trưa.
Vẫn không có cách nào khác, cho dù cơ thể kiệt sức cũng không thoát khỏi cảm giác đau đớn trong lòng…
Lưu Văn Anh sắp phát điên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT