Buổi sáng hôm sau, Ân Ân dẫn Mạc Lị Lị đến trung tâm thương nghiệp CBD [*] ở Nam Thị.
[*] CBD là từ viết tắt của Central Building District, là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.
Ở office building phồn hoa nhất, cả tầng ba đều là mặt tiền cửa tiệm của Y-SUI.
Toàn bộ là cửa sổ sát đất, ánh sáng đầy đủ sáng lóa. Trong tiệm thì trai xinh gái đẹp như mây, mặc đồng phục thống nhất, các khu khác nhau thì phục vụ khác nhau, như chăm sóc da, làm móng, làm tóc, trang điểm...
Ngày thường trong tiệm rất đông khách, hôm nay là cuối tuần, tiệm gần như kín hết chỗ, có rất nhiều khách ở khu cà phê xem tạp chí, xếp hàng chờ đợi.
Những cửa hàng như vậy, ở mấy khu thương nghiệp tại Nam Thị này đều có.
Không chỉ Nam Thị, thậm chí vài tỉnh thành cũng có chi nhánh của Y-SUI.
Đây là điểm mà bản kế hoạch Ân Lưu Tô để lại cho Lưu Tuệ Hoa đã từng nhắc tới, nhất định phải đưa Y-SUI trở thành thương hiệu, phát triển hệ thống nhượng quyền và để Y-SUI bén rễ trên toàn quốc.
Mấy năm nay, dưới sự trợ giúp của mấy CEO kinh nghiệm phong phú mà Ân Cẩn Du phái tới, Lưu Tuệ Hoa đưa hoạt động của Y-SUI đi vào quỹ đạo, nhãn hiệu càng làm càng lớn.
Đứng ở cổng Y-SUI, Ân Ân chợt như mơ, nhớ lại lần đầu tiên mẹ dẫn cô đến tiệm cắt tóc Tuệ Hoa.
Đâu có nghĩ mười mấy năm sau, tiệm cắt tóc Tuệ Hoa năm đó đã biến thành Y- SUI của hôm nay.
Chị Tuệ Hoa với mái tóc kẹp đầy lọn uốn tóc năm đó, bây giờ đã trở thành nữ tổng giám đốc của Y-SUI với giá trị con người hơn trăm triệu.
Nếu mẹ còn ở đây, nhìn thấy tất cả những điều này, không biết sẽ vui biết bao nhỉ.
Mạc Lị Lị kéo góc áo Ân Ân, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng, chúng ta thật sự sẽ đi vào à?”
“Ừ, đương nhiên rồi.”
“Không, tớ chỉ cảm thấy...” Vẻ mặt cô ấy hiện lên sự cẩn thận: “Y-SUI là cửa hàng cần thẻ hội viên, chỉ có hội viên mới có thể vào đây hưởng thụ phục vụ được, hai chúng ta không có thẻ hội viên, nhỡ bị đuổi ra thì sao?”
Ân Ân khẽ cười mà nói: “Cậu nghĩ nhiều quá, Y-SUI đặt phục vụ lên hàng đầu, tuyệt đối sẽ không có chuyện đuổi khách hàng ra khỏi cửa đâu.”
“Biết thế nhưng... Bọn họ cũng chỉ phục vụ khách hàng nào chịu tiêu tiền thôi, chúng ta đây... Chúng ta đây là đến quỵt tiền.”
“Từ nhỏ đến lớn, tớ quỵt tiền không biết bao nhiêu lần.” “Không lần nào bị tóm á?”
“Ai mà tóm được tớ chứ.’’
“Cậu đúng là siêu thật!”
Ân Ân kéo Mạc Lị Lị đi vào cửa, anh trai đón khách ở cửa thấy người đến là Ân Ân, vội vàng giơ tay mời cô vào ——
“Xin mời đi theo tôi, tổng giám đốc Lưu đang ở bên trong chờ cô đấy.”
Diêu Lệ Linh đang ngồi ở quán cà phê xếp hàng chờ nhìn thấy hai người thì vội vàng gấp tạp chí lại, đứng phắt dậy.
Cô ta cho rằng Ân Ân chỉ nói đùa, lại không nghĩ là cô lại thật sự dẫn Mạc Lị Lị tới Y-SUI.
Hơn nữa, hai người rõ ràng đến muộn hơn cô ta, thế mà lại không cần phải đợi, trực tiếp đi vào luôn.
Cô ta khó chịu đi vào cửa hàng, đến quầy phục vụ chất vấn: “Cửa tiệm các cô có phải là cần có thẻ hội viên mới được hưởng thụ phục vụ đúng không?”
“Đúng vậy thưa cô.” Nhân viên ở quầy phục vụ lễ phép mà trả lời nói: “Y-SUI yêu cầu tư cách hội viên.”
“Thế người quen của nhân viên cũng không được miễn phí hoàn toàn đúng không?”
“Người quen nhân viên chỉ được giảm giá ưu đãi, nhưng sẽ không được miễn phí.”
“Tôi muốn khiếu nại!” Diêu Lệ Linh kích động mà nói: “Hai người vừa vào kia kìa, họ là người quen của nhân viên, không chỉ không xếp hàng mà còn nghe nói họ được miễn phí!”
“Người cô nói là...”
Diêu Lệ Linh nhìn bốn phía xung quanh, thấy Ân Ân cùng Mạc Lị Lị đang đứng ở khu vực chăm sóc da làm đẹp đối diện: “Chính là bọn họ, kia, thấy chưa! Hai bọn họ lợi dụng quan hệ đi vào đây, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Nhân viên quầy phục vụ nhìn theo hướng ngón tay cô ta chỉ, trên mặt hiện lên một nụ cười hiểu rõ: “Hóa ra là cô nói Ân Ân sao?”
“Sao cô lại biết cậu ta được?”
Diêu Lệ Linh nói thầm trong lòng, tự hỏi là chẳng lẽ người này là thân thích của Ân Ân chắc.
Cô ta lại nghe thấy nhân viên lễ tân nói: “Tiểu thư Ân Ân không phải là thân thích của nhân viên ở đây.”
“Thế cậu ta...”
“Cô ấy là con gái nuôi của tổng giám đốc của chúng tôi.” “Hả???”
Diêu Lệ Linh méo cả miệng: “Làm sao có thể vậy được!”
“Tuy nói là con gái nuôi, nhưng mà còn thân hơn cả con gái ruột, tổng giám đốc Lưu của chúng tôi rất bận, không hay đến tiệm, nhưng lần nào Ân Ân đến thì tổng giám đốc Lưu cũng đều đích thân chăm sóc da cho cô ấy.”
Diêu Lệ Linh thực sự không thể tin vào lỗ tai của mình: “Cô nói tổng giám đốc Lưu, chẳng lẽ là tổng giám đốc Lưu đã sáng lập ra Y-SUI sao?”
“Đúng vậy thưa cô.” “...”
Diêu Lệ Linh tức muốn hộc máu mà đi ra cửa tiệm, ngay cả móng tay cũng không còn hứng thú làm nữa.
...
Hiển nhiên Lưu Tuệ Hoa vừa xong việc xong, mặc áo vest với một cái chân váy, rất ra dáng một người phụ nữ vì sự nghiệp, không còn mặc váy hoa nhí với bộ đầu đầy lô uốn tóc như trước nữa.
Thấy Ân Ân đi vào, cô ấy ôm Ân Ân: “Ôi bảo bối của chị, lên đại học xong lâu lắm mới tới đây, quên cả chị Tuệ Hoa rồi chứ gì.”
“Quên sao được ạ, học quân sự nghiêm quá, chỉ cuối tuần bọn em mới có thời gian thôi.”
“Để chị xem nào, có đen đi không, nhìn em đi, chắc lại không chống nắng cho hẳn hoi chứ gì, còn có cả tàn nhang đây này.”
“Thế nên hôm nay mới đến đây để dì Tuệ Hoa giúp em xử lý đấy thôi.”
Lưu Tuệ Hoa chống nạnh: “Sao lại gọi là dì hả, cảm thấy chị đây già rồi đúng không?”
“Ôi.” Ân Ân vội vàng nói: “Em nói sai mất, chị Tuệ Hoa lúc nào cũng trẻ đẹp hết.”
“Rồi, rồi, đến đây, chị dưỡng ẩm mặt cho em trước đã.”
“Đúng rồi.” Ân Ân nhanh chóng kéo Mạc Lị Lị đến: “Chị Tuệ Hoa, đây là bạn cùng phòng của em —— Mạc Lị Lị.”
Mạc Lị Lị lễ phép mà nói: “Em chào chị ạ.”
“Được rồi, Lị Lị cũng nằm xuống đi, để chị gọi Lâm Lộ Toa ra chăm sóc da cho.”
Nói xong, Lưu Tuệ Hoa đi ra ngoài gọi cô ấy.
Mạc Lị Lị thấy cô ấy rời đi, kéo mạnh góc áo Ân Ân: “Ôi trời, Ân Ân, chị ấy là Lưu Tuệ Hoa! Người sáng lập Y-SUI! Sao cậu lại biết chị ấy vậy!”
“Chị ấy là chị của tớ đấy.” Ân Ân nhỏ giọng nói: “Thật ra là dì cơ, chị ấy với mẹ tớ mới là chị em, nhưng chị ấy không thích gọi là dì, già quá.”
“Mẹ cậu lợi hại thế!”
“Mẹ tớ...” Nụ cười trên mặt Ân Ân cũng dần tan đi một chút: “Mẹ là người phụ nữ lợi hại nhất trên thế giới này.”
Năm phút sau, Lâm Lộ Toa đi đến, Ân Ân lễ phép mà chào hỏi: “Chị Lộ Toa.”
“Chị còn bảo là ai mà phải để cho tổng quản lý chị đây phải đến chăm sóc da cho, hóa ra là Ân Ân về.”
Sau mười mấy năm, Lâm Lộ Toa và Đào Tử cũng đã kết hôn, hai người còn có một đứa con.
Dù như vậy nhưng thời gian trôi đi vẫn không lưu lại dấu vết gì trên mặt cô ấy, vẫn xinh đẹp như năm đó vậy.
Bây giờ cô ấy là tổng quản lý phân nhánh công việc chăm sóc da, vẻ ngoài “giữ vững thanh xuân” của cô ấy cũng thành thương hiệu hút khách của Y-SUI.
“Gần đây anh Đào Tử có khỏe không ạ?”
“Anh ấy khỏe lắm ấy chứ, ngày nào cũng luôn miệng bảo chờ anh em về thì phải đi nhậu một bữa, chị bảo là bây giờ anh trai em là người bận rộn rồi, làm gì có thời gian, anh ấy lại chẳng thèm tin.”
“Chờ bao giờ anh em về thì em sẽ bảo anh ấy đi gặp anh Đào Tử.”
“Được, đến lúc đấy thì ghé nhà chị chơi, chị bảo Đào Tử nấu thịt kho tàu mà em thích nhất cho.”
“Vâng ạ, em cũng muốn chơi với em gái nữa.”
Lưu Tuệ Hoa bảo Lâm Lộ Toa làm cho hai người combo dưỡng ẩm da đắt nhất.
Ân Ân nằm ở ghế massage, cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, thoải mái cực kỳ, học quân sự phơi da dưới nắng mấy ngày nay đã được thư giãn trong một khắc.
Lúc này, Ân Ân nhìn thấy chú xăm tay đang đứng ở chỗ cửa kính sát đất, đang lén lút nhìn vào bên trong.
Chú ấy là cửa hàng trưởng của Y-SUI ở quảng trường Thời Đại, tất nhiên là mặc một bộ vest đi giày da, che kín hình xăm rồng đen ở cánh tay.
Dáng người rắn rỏi khiến cho cả bộ vest trên người căng phồng lên, nhìn thân hình rất to lớn cường tráng, lại vô cùng thành thục, so với bộ dạng cà lơ phất phơ năm nào... thì đã trở nên đẹp trai hơn rất nhiều.
Chú ấy cứ đi tới đi lui không dám đi vào, tất nhiên cũng không phải là vì Ân Ân.
Ân Ân liếc mắt một cái đã phát hiện ra cái chú ấy nhìn thấy Lưu Tuệ Hoa nên mới ngượng ngùng, thẹn thùng đấy chứ.
“Chú Hoa Tí!” Cô hô to về phía ngoài cửa: “Đấy là cửa kính sát đất mà, chú trốn làm cái gì!”
Chú xăm tay đành phải ngượng ngùng mà đi đến, gãi đầu: “Ân Ân về rồi à.”
Lưu Tuệ Hoa liếc nhìn chú ấy, tức giận nói: “Đã là cửa hàng trưởng rồi mà vẫn ngu ngốc.’’
“Chú Hoa Tí, chú ngồi đây đi.” Ân Ân vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, cố ý để cho chú xăm tay ngồi cạnh Lưu Tuệ Hoa.
Chú xăm tay cứ chần chần chờ chờ, mặt đỏ hết cả lên, nhưng cuối cùng vẫn do dự ngồi ở cái ghế khác.
Ân Ân bất đắc dĩ mà bĩu môi, trong lòng âm thầm nói, chú ấy đúng là độc thân bằng thực lực.
Ở bên cạnh chị ấy đã mười mấy năm rồi mà gặp mặt vẫn cứ thẹn thùng đỏ mặt, cũng thật là.
“Chị Tuệ Hoa, nghe nói gần đây có rất nhiều người theo đuổi chị nhỉ? Hẹn hò cũng không ngừng được đâu nhỉ.”
“Không phải em đi học đại học cơ à, sao mà cập nhật tin tức nhanh thế.”
Ân Ân không nói cho chị ấy biết rằng, thật ra những nhân viên làm ở Y-SUI lúc đầu có lập một group chat để chia sẻ đủ chuyện để hóng hớt, Ân Ân cũng ở trong đó.
Chuyện gì cũng biết.
Mọi người đều biết chú xăm tay yêu thầm Lưu Tuệ Hoa nhiều năm rồi, cũng bày mưu tính kế giúp chú ấy. Nhưng mà chú xăm tay nhát quá, giúp thế nào cũng không có tiến triển gì, mọi người cũng không có cách nào khác.
“Chị Tuệ Hoa đi xem mắt hẹn hò nhiều thế rồi, chọn được người nào thích hợp để kết hôn chưa ạ?”
“Em mới tí tuổi đầu giục kết hôn cái gì.” Lưu Tuệ Hoa tức giận mà nói: “Chị đây không muốn kết hôn.”
“Tại sao chứ?”
“Chẳng tại sao gì cả, không thích kết hôn thôi.” Chị ấy nhún vai: “Cái thời đại này đàn ông tốt sắp tuyệt chủng hết đến nơi rồi.”
“Đúng đấy, em cũng cảm thấy cuộc đời này đâu nhất định một hai phải kết hôn.” Ân Ân gật đầu, lại liếc nhìn chú xăm tay một cái: “Nhưng đàn ông tốt... Cũng không phải không có đâu chị, ví dụ như...”
“Ví dụ như anh trai em ấy.” Ân Ân nhìn chú ấy với ánh mắt mang hàm ý “cháu hiểu rồi”, cười nói: “Anh trai em chẳng phải là người đàn ông tốt nhất trên đời này hay sao.”
“Anh trai em không phải là người đàn ông tốt nhất trên đời này, mà là người đàn ông oán phu nhất trên thế giới này.”
“Ha ha ha ha, cũng đúng nhỉ.” Ân Ân nở nụ cười: “Chị Tuệ Hoa này, em đọc một bài thơ cho chị nhé.”
“Được chứ.”
“Năm tháng chớp mắt đời hữu hạn,
Thói thường ly biệt lòng khổ đau
Tiệc rượu ca vui nào còn có.
Non sông dài rộng nhìn ngút mắt
Gió mưa hoa rụng tiếc xuân tàn...”
Cô nhìn Lưu Tuệ Hoa, lại nhìn chú xăm tay đỏ mặt thẹn thùng đang ngồi bên cạnh, đầy ẩn ý mà nói: “Chi bằng kết thân người trước mặt.”
Khóe miệng Lưu Tuệ Hoa mím lại, kéo cái mặt nạ trên mặt Ân Ân xuống, massage cho cô đầy thuần thục... Không trả lời lại.
Ân Ân cũng chỉ nói đúng mực, không nhiều lời nữa.
Chú xăm tay đánh vỡ sự trầm mặc: “Ân Ân, lát chú đổi cho cháu kiểu tóc khác đi, dù gì cũng đến đây rồi.”
“Vâng ạ, nhưng bọn cháu đang học quân sự, không được làm xoăn hay nhuộm tóc.”
“Chắc không nhuộm đâu, chú làm cho cháu kiểu tóc ngang vai, bây giờ mấy bạn nữ cũng hay làm kiểu này lắm.”
“Vâng!”
“Thế bạn cháu thì sao, có muốn cắt tóc không?”
Ân Ân nhìn phía Mạc Lị Lị, Mạc Lị Lị vội vàng nói: “Cháu không cắt đâu ạ, sấy một chút là được rồi ạ.”
“Được.”
Sau khi chăm sóc da xong, chú xăm tay thành thạo cắt tóc cho Ân Ân, kỹ thuật cắt của chú ấy càng ngày càng tốt, làm kiểu tóc ngang vai cho Ân Ân bung xõa đầy tự nhiên, càng khiến cho cảm giác dịu dàng hiện lên rõ hơn hẳn.
Chú xăm tay thấy Lưu Tuệ Hoa đi đón khách, nói khẽ với Ân Ân: “Cháu không cần làm vậy, chú không cần cháu giúp đâu, lòng chú hiểu rõ mà.”
“Chú Hoa Tí, lòng chú hiểu rõ cũng đã ẩn giấu mười năm rồi, cháu sợ chú mà còn cứ như thế này thì chị Tuệ Hoa sớm hay muộn gì cũng yêu người khác.”
“Nếu cô ấy có thể tìm được người nào yêu thương cô ấy thì chú cũng vui.” “Ai có thể yêu thương chị ấy hơn chú chứ.”
Chú xăm tay lắc đầu, nỗi tự ti vẫn in hằn trong xương cốt: “Đừng nói nữa, cứ như bây giờ là tốt rồi.”
Ân Ân đã từng chứng kiến anh trai mình đau đớn như thế nào khi mất đi, cho nên không đành lòng nhìn cảnh chú xăm tay và chị Tuệ Hoa như vậy, cô nói nhỏ: “Thật ra, bài thơ hồi nãy là cháu đọc cho chú nghe đấy.
”
“...”
Chú xăm tay dừng một chút, yên lặng gật đầu: “Lòng chú... hiểu rõ.”...
Làm tóc xong, Ân Ân và Mạc Lị Lị ra khỏi Y-SUI, Mạc Lị Lị hâm mộ mà nói với cô: “Ân Ân, cậu thật là hạnh phúc, bọn họ giống như người nhà của cậu vậy, đối xử với cậu rất tốt luôn.”
Ân Ân gật đầu: “Bọn họ chính là người nhà của tớ.”
Non sông dài rộng
nhìn ngút mắt, chi bằng kết thân người trước mặt. Đừng có mà cuối cùng lại
biến thành oán phu giống anh trai cháu.
Nhờ bọn họ mà cô mới kết thúc được cuộc sống lưu lạc phiêu bạt, cho cô một ngôi nhà chân chính, tuy rằng ngôi nhà này cuối cùng lại thiếu đi một góc quan trọng nhất.
Nếu mẹ cũng ở đây, cô sẽ có thể nói một câu mà không hề tiếc nuối gì: Ân Ân là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Rốt cuộc mẹ ở đâu?
Trong lòng Ân Ân đột nhiên cảm thấy khổ sở.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
Mở điện thoại, thấy là Lưu Văn Anh gửi cho cô một video.
Bối cảnh video là phòng luyện quyền anh, giữa màn ảnh là người con gái đang luyện quyền.
Cô ấy vẫn buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, đeo bao tay quyền anh, đang đấm bao cát, động tác dứt khoát lưu loát, vô cùng hiên ngang.
Ánh mắt của cô ấy đầy kiên nghị, đầy mạnh mẽ, khiến Ân Ân nhớ tới mẹ ngay lập tức.
Là ánh mắt này! Chỉ có mẹ cô mới có ánh mắt như vậy! Ân Ân: “!!!”
Lưu Văn Anh phát định vị cho cô: “Chị ấy đang ở phòng tập quyền anh, nhìn có vẻ luyện rất mệt rồi, em mau đến đi.”
Ân Ân túm Mạc Lị Lị chạy nhanh, đến giao lộ quảng trường gọi taxi, sau khi lên xe thì lại thở hồng hộc mà gửi voice chat cho Lưu Văn Anh ——
“Văn Anh! Anh nhất định phải nghĩ cách nào để giữ chị ấy lại, tuyệt đối đừng để chị ấy đi! Anh phải làm sao cho chị ấy ở yên đó! Em yêu anh một vạn năm!!!”
Lưu Văn Anh nghe voice chat xong, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Không cần yêu anh một vạn năm.”
Một chút đã thỏa mãn rồi.
Anh đứng dậy từ ghế nghỉ không chút do dự đi đến trước mặt Ân Lưu Tô, ôm lấy bao cát quyền anh của cô.
Ân Lưu Tô dùng khăn lông lau mồ hôi, hếch cằm, liếc anh một cái: “Có việc gì sao?”
“Đàn chị, nghe danh đã lâu, em muốn học hỏi lẫn nhau một chút.” “Học hỏi lẫn nhau?”
“Em học quyền anh mười năm rồi.” Lưu Văn Anh chuẩn bị tư thế: “Luyện một chút được không?”
Còn chưa nói xong, Ân Lưu Tô đã vung tay vọt đến. “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT