Hoàng hôn buông xuống, trên mặt cỏ xanh biếc của sân thể dục.
Ân Ân ôm đầu hối hận, đấm ngực dậm chân, hận không thể đào một cái hố để chui vào.
“Mất mặt thật đấy.” Lưu Văn Anh ngậm một cọng cỏ trong miệng, không chút để ý lải nhải: “Trước mặt người mình yêu thầm lâu như vậy, khóc lóc nói người ta giống mẹ của em, quá mất mặt rồi, anh cũng xấu hổ thay em.”
“Đừng nói nữa!” Ân Ân lấy tay che lại khuôn mặt đỏ ửng: “Em biết rất xấu hổ rồi, nhưng em không khống chế được mà.”
Lưu Văn Anh lắc lắc đầu: “Khó trách độc thân nhiều năm như vậy, ngốc thật...”
Ân Ân khó chịu liếc mắt nhìn Lưu Văn Anh một cái: “Em làm cẩu độc thân còn không phải bởi vì anh sao, từ nhỏ đi học từ cấp hai đến cấp ba, anh cứ lúc ẩn lúc hiện bên cạnh em, con trai còn ai dám theo đuổi em chứ.”
“Thì ra vẫn là anh làm chậm trễ hạnh phúc chung thân của em đúng không?”
“Hừ, còn phải nói sao!”
Cũng có thể xem Lưu Văn Anh như là thanh mai trúc mã cùng Ân Ân lớn lên từ nhỏ, hai người học cùng tiểu học, mỗi ngày đến trường về nhà cũng quen đi cùng nhau, hoạt động trường học tổ chức cũng cùng nhau tham gia.
Ở trường trung học số 1 Nam Thị khi ấy, Cận Bạch Trạch vừa tốt nghiệp đã thi đại học, Lưu Văn Anh lại tiếp nhận vị trí của cậu, trở thành NO.1 hấp dẫn ánh mắt người khác nhất khóa, thành tích tốt, lại còn đẹp trai.
Đương nhiên, anh hoàn toàn khác với phong cách ôn nhuận như ngọc của Cận Bạch Trạch.
Từ nhỏ anh đã đi theo cảnh sát Tiểu Lưu học vật lộn và quyền thuật, luyện ra một thân cơ bắp, dáng người quả thật là không cần phải nói, hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh đẹp khi giả thành con gái lúc nhỏ.
Lúc này Lưu Văn Anh chính là hormone giống đực di động, rất gợi cảm, cũng cực kỳ hoang dã.
Đặc biệt là mấy năm trung học kia, phản nghịch đến cực điểm, mang theo một chút khí chất lưu manh.
Anh và Ân Ân thi đại học cùng năm, lấy thân phận Trạng Nguyên tỉnh thi vào chuyên ngành trâu bò nhất đại học Nam Thị – khoa Tâm lý học tội phạm Học viện Chính trị và Pháp luật.
Có một người bạn tốt mỗi ngày lắc lư ở bên cạnh như vậy, Ân Ân cảm thấy không có cậu bạn nào có đủ tự tin... dám tới theo đuổi cô.
“Dù sao thì hoa đào của em đều là do anh huỷ hoại.”
Lưu Văn Anh chống hai tay lên mặt cỏ, nhìn hoàng hôn nơi xa, nhàn nhạt nói: “Nếu không ai theo đuổi em, còn có anh.”
“Có cái đầu anh á.”
“Anh đây còn không phải là chưa có bạn gái sao.”
Ân Ân vỗ vỗ vai anh: “Anh không có bạn gái là bởi vì chú Lưu không cho anh yêu sớm, cẩn thận kẻo bị đánh gãy chân.”
Lưu Văn Anh không để bụng: “Em thật sự cho rằng ông ấy quản được anh sao?”
Bởi vì cảnh sát Tiểu Lưu bận công tác, ít khi giao lưu với con, lại thêm chuyện của chị, Lưu Văn Anh vẫn còn khúc mắc.
Tóm lại là trình độ phản nghịch mười sao.
Lúc học trung học anh còn làm loạn với tên côn đồ trong trường học một thời gian, khiến chú Lưu tức đến mức nổi trận lôi đình.
Cũng may vị này cuối cùng vẫn bị Ân Ân bẻ trở lại.
Cấp ba năm ấy, sau khi tan học, Ân Ân đích thân đến tiệm net túm Lưu Văn Anh ra, lời lẽ chính đáng cảnh cáo anh: “Nếu anh vẫn không học giỏi, hút thuốc chơi điện tử, quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt như vậy.”
“Ai cần.”
Lưu Văn Anh kẹp điếu thuốc bên tai, vẻ mặt bất cần đời, không thèm để ý.
Ân Ân tức giận đánh anh vài quyền, anh cũng chỉ cố ngăn cản, trong miệng còn mắng: “Đừng tưởng rằng ông đây không dám động vào em, đánh tiếp đi, em đánh tiếp đi!”
Cuối cùng, tên nhóc “đánh toàn khóa không có địch thủ” này đã bị Ân Ân đánh đến ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu kêu gào: “Tổ tông ơi!”
Chiến tranh lạnh mấy ngày, Lưu Văn Anh tự mình đi đến tìm cô, tặng quà nhận sai.
Con gái đều là lỗ tai mềm, không cần dỗ bao nhiêu thì đã hòa hảo trở lại.
Nhưng mỗi ngày cô vẫn túm lấy Lưu Văn Anh, không cho anh đến tiệm net, thậm chí cuối tuần cũng phải vác cặp sách đến nhà chú Lưu, cùng Lưu Văn Anh làm bài tập.
Cấp ba năm ấy, Lưu Văn Anh hỏi cô muốn thi vào trường nào, Ân Ân thuận miệng nói đại học Nam Thị.
Bởi vì cô từng nghe nói Cận Bạch Trạch cũng thi đậu trường đại học này.
Ân Ân bảo Lưu Văn Anh cũng cùng cô ghi danh vào đại học Nam Thị, vào đại học còn có thể làm bạn bè tốt.
Lưu Văn Anh lập tức từ chối, nói không muốn lại ngốc bên cạnh cô, nhiều năm như vậy đã sớm chán rồi, anh muốn làm quen với bạn bè mới.
Tuy rằng trong lòng Ân Ân có chút khổ sở, nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của anh.
Đúng là nhiều năm như vậy, hai người hình như cũng không có bạn bè gì, chỉ làm bạn với nhau.
Lại không nghĩ rằng, sau khi có giấy báo trúng tuyển đại học, tên nhóc Lưu Văn Anh này... lại ghi danh vào đại học Nam Thị.
Hơn nữa chỉ thiếu chút nữa, thiếu chút nữa đã làm Ân Ân bị trượt.
Nếu không phải khoa Nghệ thuật của Ân Ân kéo thêm điểm, được đặc cách trúng tuyển, thật sự cô cũng khó lòng mà đỗ vào ngôi trường tốt như vậy.
...
Ân Ân nhìn Lưu Văn Anh ngồi ở trên cỏ nhai nhánh cỏ: “Không phải anh nói muốn làm quen bạn bè mới, không ghi danh vào đại học Nam Thị sao?”
Lưu Văn Anh không để ý nói: “Mẹ anh không cho anh rời khỏi Nam Thị.”
“Không phải chứ? Lần trước còn nghe dì nói, hy vọng anh cút đi đọc đại học sớm một chút, dì cũng sớm ngày được giải phóng, gia nhập đoàn du lịch Hoàng Hôn mà.”
“...”
Ân Ân nở nụ cười, dùng khuỷu tay chọc chọc cơ ngực cứng rắn của anh: “Anh sợ đi học đại học không có bạn bè đúng không, luyến tiếc bạn bè tốt như em đúng không?”
“Tự mình đa tình.”
Lưu Văn Anh trợn trắng mắt, không tiếp tục đề tài này, lại hỏi: “Cho nên vì theo đuổi nam thần, em muốn bắt đầu mỗi ngày giao cơm hộp?”
“Sao phải vì anh ấy chứ.” Ân Ân thở dài, lấy tấm danh thiếp bạn cùng trường kiếm giúp ra: “Này, anh xem đi.”
Lưu Văn Anh cầm lấy danh thiếp, thấy ba chữ “Ân Lưu Tô” được in đậm bên trên, kinh ngạc hỏi: “Có tin tức của mẹ em rồi à?”
“Không phải, Ân Lưu Tô này là đàn chị của em, có khi là trùng tên trùng họ.” “Tên họ này không thường thấy.”
“Thế giới rộng lớn, tên không thường thấy cũng có mà.”
Lưu Văn Anh nói: “Nếu em biết là trùng tên trùng họ, cô ấy cũng không thể là mẹ em, sao còn phải lãng phí thời gian gia nhập nhóm shipper của bọn họ, em cũng đâu có thiếu tiền.”
“Anh không hiểu đâu.” Ân Ân cũng không biết nên nói thế nào, trầm ngâm một lát, thần bí nhìn về phía anh: “Em có trực giác, nhất định cô ấy có liên quan đến mẹ em, em cần phải biết rõ ràng.”
Lưu Văn Anh biết, mẹ cô rời đi... đã trở thành ký ức bi thương nhất thời thơ ấu của Ân Ân.
Mấy năm nay Tạ Văn Thanh vẫn luôn tìm người ấy, ngoài miệng Ân Ân nói chán ghét mẹ, muốn quên mẹ, nhưng Lưu Văn Anh biết rõ, trong lòng cô... thật ra rất nhớ, rất nhớ mẹ.
Đó là mẹ, là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Nhưng Lưu Văn Anh vẫn có chút lo lắng: “Em vừa khai giảng đã đi đưa cơm hộp, không tập trung học tập, nếu anh em biết chắc chắn sẽ đánh gãy chân của em.”
“Anh phải giúp em giấu anh ấy!” Ân Ân tựa như anh em ôm lấy Lưu Văn Anh: “Nhất định không thể để anh ấy biết!”
“Miễn phí giao cơm hộp đến dưới lầu cho anh, lúc anh cần sẽ gọi.”
“Lưu Văn Anh!” Cô chọc ghẹo anh: “Anh quá đáng thật! Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Lưu Văn Anh và cô cùng nhau lăn trên cỏ, giả vờ tức giận: “Em đến đây, anh không tha cho em đâu.”
Ân Ân ngồi lên trên người anh, bóp cổ anh: “Xem anh không tha cho em cách nào?”
“Em tránh ra cho anh.” Lưu Văn Anh cảm thấy tư thế này thật sự không ổn, mặt cũng đỏ bừng.
“Có phục hay không?” “Em tránh ra rồi nói.”
Ân Ân tính tình bướng bỉnh, bắt lấy cổ áo anh: “Anh nói trước đi, anh có phục hay không?”
“Phục rồi! Tổ tông.” Lưu Văn Anh đỏ mặt, đẩy cô ra: “Em có phải nữ sinh hay không đấy!”
“Anh nói xem?”
Lưu Văn Anh quét tầm mắt qua vòng eo của Ân Ân, cười nói: “Anh cảm thấy không phải, em quá phẳng, ngực của anh còn lớn hơn của em.”
Ân Ân đứng lên, nhấc chân muốn đá về phía ngực anh.
Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng chuông xe đạp thanh thúy.
Ân Ân quay đầu lại, nhìn thấy Cận Bạch Trạch không biết từ khi nào đã đứng dưới tàng cây bên cạnh sân thể dục.
Cậu mặc sơ mi trắng sạch sẽ, đẩy xe đạp, mặt không biểu cảm nhìn cô.
Ân Ân xấu hổ đến không biết nên làm thế nào cho phải, vội vã rút chân về, hung hăng trừng mắt liếc Lưu Văn Anh một cái.
Lưu Văn Anh quả thực rất vô tội, buông tay tỏ vẻ: chuyện đâu có liên quan gì tới anh.
“Buổi tối có việc, đi cùng không?” Cận Bạch Trạch mở miệng hỏi. “A, đi!”
Cận Bạch Trạch lập tức đẩy xe đạp rời đi, Ân Ân vội vã đuổi theo, quay đầu lại thè lưỡi với Lưu Văn Anh.
Lưu Văn Anh đứng lên, xa xa nhìn theo thiếu nữ đứng bên cạnh Cận Bạch Trạch, nháy mắt biến thành dáng vẻ thục nữ, không còn vẻ đanh đá khi đối mặt với anh vừa rồi.
Hoàng hôn chiếu lên bóng lưng của cô, dịu dàng vô cùng.
Lưu Văn Anh thu tầm mắt lại, đá văng viên đá vụn dưới chân.
...
“Anh Bạch, sao anh không gọi điện thoại cho em?”
“Chuẩn bị gọi, lấy di động ra thì nhìn thấy em.” Cận Bạch Trạch lãnh đạm nói: “Mặt khác, tôi họ Cận.”
“Em biết rồi, anh Bạch.” “...”
Nhìn cô gái nói cười oanh oanh yến yến tựa hồ đang rất vui vẻ, Cận Bạch Trạch lại hỏi: “Vừa rồi là bạn trai của em sao?”
“Lưu Văn Anh à, không phải, anh ấy là bạn của em, chúng em quen biết từ nhỏ.”
“À.”
“Sao vậy anh Bạch?”
“Không có việc gì.” Cận Bạch Trạch ngồi lên xe đạp, dứt khoát nói với Ân Ân: “Lên xe.”
“Hả?”
Ân Ân nhìn về phía ghế sau xe đạp của Cận Bạch Trạch, ngây ra.
Không phải chứ!
Tích góp diễm phúc mấy đời, cô sắp được ngồi ghế sau xe của nam thần rồi ư?
Thấy cô gái do dự, Cận Bạch Trạch hờ hững hỏi: “Không phải em cho rằng chúng ta sẽ đẩy xe đạp đi giao cơm hộp chứ?”
“Không, không phải như vậy, em... em không ngốc mà.”
Ân Ân chần chừ đi qua, hai chân sắp sửa bước lên ghế sau xe của Cận Bạch Trạch.
Cận Bạch Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn cô một chút: “Không phải nữ sinh đều ngồi nghiêng sao?”
“...”
Trước kia khi Tạ Văn Thanh lái xe chở Ân Ân, cô đều quen tách ra ngồi, vừa rồi cũng chưa phản ứng lại, nghe Cận Bạch Trạch nói như vậy, gương mặt đỏ bừng không thôi, vội lên tiếng biện giải: “Em phải ngồi nghiêng chứ! Sao em có thể
không ngồi nghiêng! Em... em chỉ là... đo xem ghế sau của anh lớn nhỏ như thế nào mà thôi!”
Cận Bạch Trạch hiếm có khi bị cô chọc cười, khóe miệng hơi nhếch lên, lập tức nhịn lại: “Nhanh lên.”
Ân Ân đỏ mặt ngồi ghé vào, túm lấy bên hông áo sơ mi của cậu. Cận Bạch Trạch thoải mái đạp xe đạp ra ngoài.
Ân Ân nhìn bóng dáng đĩnh bạt, còn có mồ hôi thấm ướt áo sơ mi của cậu, lộ ra một chút màu da.
Nhìn ra được, quần áo của cậu đã rất cũ.
Trước nay cô luôn không nghĩ tới, thiếu niên khí phách hăng hái năm đó cũng sẽ có khi vất vả nghèo túng như vậy.
Ân Ân còn nhớ rõ hình ảnh cậu diễn thuyết dưới quốc kỳ năm đó, hào quang vạn trượng như vậy.
“Anh Bạch.”
“Gì?”
“Anh là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho anh.”
“...”
Cận Bạch Trạch quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái một cái: “Em là nữ sinh đầu tiên phát thẻ người tốt cho tôi.”
“Nói như vậy hình như không quá thích hợp.” Ân Ân nghe ra ý của cậu, nở nụ cười như ánh mặt trời sáng rọi: “Nữ sinh theo đuổi anh rất nhiều, em biết mà.”
“Trước kia rất nhiều, bây giờ đã không có.”
“Hả? Vì sao?”
“Em sẽ theo đuổi một nam sinh có gia đình mắc một khoản nợ kếch xù sao?”
Ân Ân lập tức á khẩu không trả lời được.
Mà Cận Bạch Trạch nói xong câu đó thì lập tức hối hận, cậu không nên cái gì cũng nói với cô.
Rõ ràng chỉ mới quen biết gần hai ngày, không biết vì sao, khi Cận Bạch Trạch đối mặt với Ân Ân thì luôn rất thả lỏng.
Có lẽ là bởi vì cô đơn thuần không có tâm cơ, lại có lẽ cậu thật sự đã bị áp lực dồn nén lâu lắm rồi.
Ân Ân nắm góc áo của cậu thật chặt.
Sau một lúc lâu xấu hổ trầm mặc, Ân Ân chợt lóe linh quang, an ủi nói: “Anh Bạch, em nói cho anh một bí mật.”
“Hửm?”
“Em vừa sinh ra đã bị đưa vào cô nhi viện, sau đó thật vất vả mới tìm được ba mẹ ruột, kết quả là ba ngã gãy chân, mẹ không cần em, lúc em bảy tuổi còn suýt nữa bị bọn buôn người lừa bán, hiện giờ em đang cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau. Anh trai em... Bây giờ còn phải dựa vào việc bán sắc đẹp kiếm sống, nuôi em ăn học đại học.”
Cận Bạch Trạch nhíu mày: “Sao em lại thảm như vậy?” “Cho nên anh có cảm thấy được an ủi hơn chút nào không?” “Ừ, an ủi hơn được một chút.”
“Vậy là tốt rồi, khi nào anh cảm thấy không vui có thể tâm sự với em, em có rất nhiều chuyện xưa đó.”
“Được.”
Đón hoàng hôn, cơn gió khẽ thổi bên tai tựa hồ cũng trở nên dịu dàng vô ngần. Khóe miệng Cận Bạch Trạch hơi mím lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT