Ân Lưu Tô về nhà, ánh đèn ấm áp trong nhà giúp cho trái tim xao động kia của cô cũng trở nên an bình hơn.
Ân Ân đang ngồi trên bàn học làm bài tập, thấy Ân Lưu Tô về nhà, cô bé quay đầu lại nói: “Hôm nay mẹ tan làm sớm thế ạ.”
“Hôm nay tiệm không quá nhiều việc, mẹ có thể về nhà sớm hơn chút.” “Trong lò vi sóng có đồ ăn hấp nóng sẵn rồi đấy ạ, mẹ mau mau ăn đi.”
Ân Lưu Tô đến phòng bếp, mở lò vi sóng ra, trong đó có một phần cơm chiên trứng, trong ngăn tủ còn có một đĩa ngồng tỏi xào.
Cô đã từng nghĩ rằng, có lẽ cả cuộc đời này phải sống lẻ loi một mình.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả, cô cố gắng kiếm nhiều tiền, theo đuổi sự nghiệp thành công, cũng coi như là mở ra một cuộc đời mới.
Nhưng mà bây giờ, cô lại tìm thấy tình thân và tình yêu nơi phòng bếp.
Chỉ khi bên cạnh có người yêu minh, thì những nỗ lực dồn vào sự nghiệp mới có ý nghĩa.
Ân Lưu Tô bưng bát cơm chiên trứng thơm ngào ngạt kia lên, còn chưa ăn mà hốc mắt đã ươn ướt.
Ân Ân rón ra rón rén mà đi tới cửa phòng bếp, thấy Ân Lưu Tô hình như đang lau nước mắt, vì thế đi đến gần, nhẹ nhàng kéo gấu áo của cô: “Mẹ ơi, mẹ sao thế, mẹ nhớ Oa Oa à?”
Ân Lưu Tô ổn định cảm xúc, ngồi xổm xuống, xoa nhẹ khuôn mặt của Ân Ân: “Mẹ không sao cả, mẹ chỉ cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho con, chỉ lo
lao đầu vào sự nghiệp, thường thường không có thời gian nấu cơm cho con, hay bảo con đi ăn nhờ ở nhà chị Tuệ Hoa với dì Xuân Hoa, mẹ đúng là một người mẹ tồi.”
Ân Ân lắc đầu thật mạnh: “Không phải đâu ạ, mẹ nỗ lực kiếm tiền cũng là để cho cuộc sống của con trở nên tốt hơn mà, không có mẹ thì con không thể vào học tại một ngôi trường tiểu học tốt như trường Gia Văn, cho nên con không trách gì mẹ đâu ạ.”
Nói tới đây, Ân Ân vẫn thở dài một hơi: “Nhưng mà lúc trước Oa Oa ở nhà chăm sóc hai mẹ con mình, nói thật là rất tốt ấy ạ, giờ thì Oa Oa cũng bận mất rồi.”
Ân Lưu Tô nắm tay Ân Ân đi ra phòng khách: “Ân Ân, con hy vọng anh ở nhà hay ra ngoài kiếm tiền?”
“Ừm... Nếu nói lời thật lòng thì đương nhiên là con hy vọng Oa Oa có thể ở nhà ạ, anh ấy nấu cơm siêu ngon, hơn nữa có anh ấy ở nhà thì mẹ cũng sẽ vui vẻ rất nhiều, sẽ không sống tịch mịch như vậy.”
Ân Lưu Tô nhéo khuôn mặt béo núng nính của Ân Ân: “Cậu ấy không có nhà thì mẹ cũng không cô đơn gì hết, mẹ còn có con mà.”
“Con làm sao có thể thay thế Oa Oa ạ!”
“Nếu Ân Ân hy vọng anh ở nhà thì chúng ta gọi cậu ấy về được không?” Ân Lưu Tô thử hỏi: “Chúng ta không cần cậu ấy phải trở thành siêu sao.”
Ân Ân lại lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu ạ!”
“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ đã từng nói rồi, mỗi người chúng ta đều là thân thể độc lập, có cuộc sống của chính mình, dù cho có là người nhà đi chăng nữa thì vẫn phải tôn trọng sự lựa chọn của họ, không thể vì bản thân mình mà đi khống chế người khác được.’
Ân Lưu Tô nghe Ân Ân nói vậy, trái tim run rẩy từng cơn...
Đúng vậy, sao cô lại có thể ích kỷ như vậy, vì cuộc sống của chính mình mà làm cho hai anh em phiêu bạt trôi nổi cùng cô.
“Ân Ân, con thích cuộc sống hiện tại không?”
“Thích chứ ạ! Con cảm thấy bây giờ mình vô cùng hạnh phúc. Bên cạnh con có rất nhiều người yêu con, có chị Tuệ Hoa, chú Hoa Tí, có dì Xuân Hoa, còn có Lưu Văn Anh, anh ấy là bạn tốt nhất của con nữa...”
“Mẹ biết rồi.” Ân Lưu Tô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô bé: “Mẹ nhất định sẽ dồn toàn sức lực để bảo vệ hạnh phúc của con.”
...
Buổi tối, Ân Lưu Tô với Ân Ân cùng nhau tắm nước ấm một trận đã đời thoải mái, hai người chơi đại chiến bọt biển trong nhà tắm một lúc lâu.
Ân Ân cười nhiều đến nỗi các cơ mặt đều cứng đờ, đã rất lâu rồi mới được dịp vui vẻ đến vậy.
Nhưng điểm không trọn vẹn duy nhất chính là Tạ Văn Thanh không có nhà.
Hây da, trước kia cô bé khuyên anh trai tham gia vocal show, là sợ cậu cứ ở nhà làm một ông bố lo bếp núc chăm con mãi, không có tiền đồ thì Ân Lưu Tô sẽ ghét bỏ, xung quanh mẹ cô bé có không ít chú có sự nghiệp thành công đâu.
Bây giờ Tạ Văn Thanh đã thành siêu sao thật rồi, đi diễn khắp nơi, tham gia chương trình truyền hình, nhận làm đại diện sản phẩm, mở tivi ra là có thể nhìn thấy cậu, Ân Ân lại cảm thấy hơi mất mát một xíu.
Chỉ sợ cuối cùng không quay trở về thời gian sớm chiều ở chung tốt đẹp như lúc trước mà thôi.
Nhưng mà không sao cả, theo như mẹ nói, mỗi người đều có con đường riêng phải đi của chính mình, anh trai có thể thực hiện ước mơ từ nhỏ đến lớn, cô bé rất vui cho cậu.
Buổi tối, Ân Lưu Tô kể chuyện cổ tích cho Ân Ân nghe, ru cô bé đi ngủ.
Ân Ân ôm cô đầy lưu luyến, hôn cô một cái: “Mẹ ơi, tối nay mẹ ngủ cùng con chứ?”
“Không được, sau này Ân Ân phải học cách ngủ một mình rồi.”
“Con biết rồi, bởi vì mẹ muốn cùng ba tương lai của con ngủ cùng nhau chứ gì!”
Ân Lưu Tô nhìn nụ cười giảo hoạt của cô bé, giơ ngón tay nhẹ nhàng gõ trán cô bé: “Nhỏ mà lanh, mau ngủ đi.”
“Chúc mẹ ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cô bé nhắm hai mắt lại, còn híp mắt nhìn trộm cô.
Khóe mắt cô hơi chua xót, sợ Ân Ân nhạy cảm nhận ra được bất thường, đứng dậy ra khỏi phòng rồi đi ra ban công đón gió lạnh.
Gió đêm nhẹ nhàng vỗ về làn da, cái lạnh vô cùng thoải mái.
Ân Lưu Tô cúi đầu nhìn thấy cửa hàng Hứa Xuân Hoa vẫn còn mở, vì thế đi bộ xuống lầu, ngồi ở quầy ghế cao chân.
Hứa Xuân Hoa thấy sắc mặt cô không tốt lắm, mang đến bàn cô một đĩa bánh rán, hỏi: “Sao thế?”
Ân Lưu Tô thở dài một hơi: “Đêm dài quá, không ngủ được.”
“Nhớ anh trai Tiểu Tạ đúng không?” Hứa Xuân Hoa nở nụ cười: “Cậu ấy mới đi có mấy ngày mà.”
“Ai thèm nhớ cậu ấy.”
Ân Lưu Tô nhìn Hứa Xuân Hoa đang đeo tạp dề: “Sau này Tiểu Muội nhà chúng tôi, phiền cô... chăm sóc một chút.”
Cô không dám nhờ Hứa Xuân Hoa làm mẹ của Ân Ân, bởi vì bây giờ cô ấy cũng còn trẻ, mai này có lẽ sẽ lập gia đình và có con.
“Nói cái gì không biết, tôi lúc nào chẳng chăm sóc Tiểu Muội chứ, lúc chị không ở nhà thì con bé lúc nào cũng qua nhà tôi ăn cơm kia kìa.” Hứa Xuân Hoa nhìn Ân Lưu Tô đầy khó hiểu: “Hôm nay chị làm sao thế? Trông cứ là lạ.”
“Không sao cả.”
Ân Lưu Tô ăn bánh rán nóng hầm hập, cũng không biết đến bao giờ mới có cơ hội ăn bánh rán thơm ngon của Hứa Xuân Hoa một lần nữa.
Hứa Xuân Hoa nhìn bộ dạng cảm hoài của Ân Lưu Tô, hít một hơi sâu: “Chẳng lẽ chị thật sự... bị bệnh nan y sao!”
Ân Lưu Tô trợn mắt trắng: “Đúng vậy, đúng vậy, bệnh không trị được.”
Hứa Xuân Hoa nở nụ cười: “Khi nào buông tay nhân gian thế? Có cần dịch vụ phục vụ đến lúc lâm chung không? Tôi có thể đấy!”
Ân Lưu Tô cũng cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm không ít: “Tôi đi đây.”
“Ân Lưu Tô.” Hình như Hứa Xuân Hoa cảm giác được điều gì đó, chạy đến: “Ngày mai gặp lại.”
Ân Lưu Tô cố nén nước mắt không rơi, không quay đầu tại, giơ tay lên vẫy chào.
...
Sáng sớm hôm sau, Ân Lưu Tô chủ động gọi điện cho Ân Cẩn Du, hai người gặp mặt ở tiệm cơm cà phê tại khách sạn năm sao.
“Ông ta đâu rồi?”
“Quản gia đẩy ba đi dạo ở công viên ở nội thành Nam Thị rồi.” Ân Cẩn Du rót cà phê cho cô: “Tuy ngoài miệng ba không nói gì, nhưng ông ấy lúc nào cũng tìm em, lần này vì Tạ Văn Thanh... Ông ấy biết được tin tức của em, không chờ nổi một phút đã lập tức chạy đến Nam Thị rồi.”
“Lập tức đến đây chính là để chia rẽ em cùng người nhà của em...” Trong giọng nói Ân Lưu Tô chứa vài phần oán hận.
“Em cũng biết đây không phải là ý của ba mà, ba cũng vì muốn tốt cho em.”
“Vì tốt cho em hay là lo lắng chuyện của em bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, toàn thế giới này biết Ân Chính Nghiêu ông ta sinh ra một đứa con gái quái vật đây?”
Ân Cẩn Du im lặng một lát, nhẹ nhàng mà nói: “Em cũng biết, anh chưa bao giờ coi em là quái vật cả, anh tin là ba cũng không nghĩ vậy, chúng ta là người một nhà mà.”
“Người nhà?” Khóe miệng Ân Lưu Tô cong lên đầy trào phúng: “Hổ dữ không ăn thịt con, trên thế giới này có người ba nào muốn giết chết con gái ruột của mình không?”
Bởi vì những chuyện xảy ra ở bên bờ sông sáng sớm hôm đó, cả đời này Ân Lưu Tô không thể tha thứ cho ông ta được.
Ân Cẩn Du vô cùng áy náy vì mình không thể bảo vệ em gái thật tốt: “Lưu Tô, nếu anh sinh trước em hai năm, ba năm, anh nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai có thể bắt nạt em.”
“Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa.” Ân Lưu Tô uống một ngụm cà phê đen đắng ngắt, khẽ nói: “Mấy người cho em hai lựa chọn, em đã có đáp án rồi.”
Ân Cẩn Du nhìn Ân Lưu Tô, trong lòng nổi lên những nỗi run sợ, đột nhiên không dám nghe quyết định của cô.
“Em định...”
“Em định rời Nam Thị, nhưng sau khi em rời đi, chuyện giáo dục sau này của Ân Ân, còn có Tạ Văn Thanh nữa, phải nhờ anh để ý nhiều hơn...”
Cô chưa nói xong thì Ân Cẩn Du đột nhiên chen ngang: “Em có thể ở bên bọn họ cơ mà! Chỉ cần các em sống im hơi lặng tiếng, cách một thời gian lại chuyển sang sống ở thành phố khác thì sẽ có thể ở bên nhau mãi mãi mà!”
Anh ấy không đành lòng để cho cô phải quay về cuộc sống lẻ loi một mình trước kia.
Cô đơn đáng sợ đến thế nào cơ chứ.
Ân Lưu Tô lại lắc đầu: “Em lúc nào cũng dạy Ân Ân phải biết cách sống tự lập, phải tôn trọng cuộc sống của người khác, làm sao em có thể cứ để bọn họ thuận theo em như vậy được.”
“Chẳng phải bọn họ là người nhà của em hay sao!”
“Ân Ân và Tạ Văn Thanh đều là trẻ mồ côi, bọn họ trôi dạt khắp nơi rất nhiều năm rồi, điều mà họ khát vọng nhất chính là có một gia đình. Bây giờ con bé có bạn mới, có các dì, các chú yêu con bé, có rất nhiều hạnh phúc, em không đành lòng cướp đi tất cả những thứ đó.”
“Thế còn Tạ Văn Thanh... Cậu ta... Chẳng phải cậu ta là bạn trai của em hay sao, em cũng bằng lòng rời xa cậu ta sao?”
Lời nói của anh trai trực tiếp chọc tới miệng vết thương không đành lòng nhất của Ân Lưu Tô.
Cả đêm hôm qua cô không hề ngủ, nghĩ đến tương lai của Ân Ân, tương lai của Y-SUI, nghĩ về tất cả.
Nhưng điều cô không nỡ nghĩ đến, không dám nghĩ... Đó là nói lời chào tạm biệt thế nào với cậu thiếu niên cô vô cùng yêu kia.
“Anh, anh đừng nói đến cậu ấy.”
Cô sợ bản thân sẽ dao động, sẽ lật đổ hoàn toàn những quyết định tối hôm qua.
Ân Cẩn Du đi đến, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lồng ngực, xoa dịu cảm xúc của cô đầy dịu dàng: “Em không cần quyết định quá nhanh như vậy, có lẽ... có thể bàn bạc cùng bọn họ một chút.”
Ân Lưu Tô lắc đầu: “Nếu bàn bạc thì sẽ không đi được.”
Cô hiểu rõ Tạ Văn Thanh và Ân Ân, bọn họ sẽ chọn đi cùng cô không chút do dự, nhưng Ân Lưu Tô lại không làm được.
Thất bại một lần lại một lần, vỡ mộng một lần lại một lần...
Vất vả lắm Tạ Văn Thanh mới đi đến hôm nay mà!
“Anh, em tìm anh lần này là muốn nhờ anh chăm sóc bọn họ...” Ân Lưu Tô tự bình tĩnh lại một chút, cầm tay Ân Cẩn Du: “Tính tình Tạ Văn Thanh dễ sốc nổi lại đơn giản, ở giới giải trí bị bắt nạt là không tránh được. Anh, anh đừng để cho người khác bắt nạt cậu ấy.”
“Được rồi.” Cổ họng Ân Cẩn Du như bị hóc một quả mận xanh vậy, vừa chua xót vừa nghẹn ứ: “Nhưng mà Tô Tô à, em về nhà cùng anh không được sao?”
“Bỏ đi.” Cô bất đắc dĩ mà cười: “Mỗi ngày ở lì trong nhà không ra ngoài gặp người khác, chưa được nửa tháng thì em cũng phát điên lên mất.”
Ân Cẩn Du biết, thứ che chở mà bọn họ có thể cho cô cũng chỉ tương đương với việc nhốt cô trong nhà, không để cho người khác bắt nạt cô mà thôi.
Nếu Ân Lưu Tô là một cô bé chịu ngoan ngoãn ở lì trong nhà thì năm đó cô cũng không tự tiện rời nhà bỏ trốn, mai danh ẩn tích.
Tính kiên cường từ trong xương cốt của cô giúp cô phá tan từng lớp vết chai dày, phá kén đón chào cuộc sống mới, trở thành một người ưu tú như cô bây giờ.
Dù căn nhà hoa lệ đến thế nào cũng không giữ được linh hồn tự do của cô, Ân gia cũng không giữ được.
“Lưu Tô, dù ba không thừa nhận nhưng anh biết, khẳng định ông ấy cũng cảm thấy kiêu ngạo với những gì em từng làm, nói thật... Anh cũng không bằng em.”
“Thôi bỏ đi.” Ân Lưu Tô nhún vai: “Em là một loại sỉ nhục mà ông ta muốn tiêu trừ, anh mới là niềm kiêu ngạo của Ân gia.”
“Không phải vậy.”
“Nói đến chuyện này.” Ân Lưu Tô nhìn Ân Cẩn Du: “Y-SUI là nhãn hiệu mà em với Lưu Tuệ Hoa một tay sáng lập, hiện tại có rất nhiều nhà tư bản rình như hổ rình mồi. Lưu Tuệ Hoa kia, làm tóc thì rất tốt, nhưng chuyện buôn bán thì lỗ tai quá mềm, nếu anh có thể phái một người nào có năng lực xử lý chuyện làm ăn giúp cô ấy thì tốt quá.”
“Không thành vấn đề, đều là việc nhỏ thôi.”
Ân Lưu Tô bàn giao xong toàn bộ, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Có phải em được một tấc lại muốn tiến tới một thước quá rồi không, miệng thì nói không dựa vào Ân gia nhưng vẫn nhờ anh giúp nhiều như vậy.”
“Tất cả đều là anh nên làm mà.”
“Anh... đừng đối xử với em tốt như vậy.”
Vất vả lắm mới thả lỏng lại cảm xúc, nghe thấy Ân Cẩn Du nói như vậy, đôi mắt Ân Lưu Tô lại cảm thấy chua xót: “Anh không có nghĩa vụ phải đối xử thật tốt với em, những lời vừa rồi chỉ là nhờ vả, không phải yêu cầu gì hết.”
“Con nhỏ ngốc này, kể cả em không nói thì anh cũng giúp em làm vậy.”
Ân Lưu Tô ôm chặt Ân Cẩn Du, dán mặt vào lồng ngực rắn chắc kiên cố của anh ấy.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô có “tuổi” tất nhiên sẽ thành thục, chắc cũng chỉ có người đàn ông trước mặt này lúc nào cũng coi cô là một người em gái cần phải bảo vệ.
Ở trước mặt anh ấy, Ân Lưu Tô không cần ngụy trang hay giả vờ gì cả, cô có thể thoải mái nhờ vả, yêu cầu, bởi vì anh ấy nhất định sẽ dung túng cô, yêu thương cô.
Người anh trai lớn hơn cô chỉ vài phút trước mặt này, sau khi mẹ qua đời, là người yêu cô nhất.
Bởi vì có Ân Cẩn Du, chỉ sợ cô mãi mãi không thể chặt đứt sự ràng buộc huyết thống với Ân gia được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT