Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Buổi tối, theo thường lệ, vào tầm lúc sáu, bảy giờ khi Y-SUI không còn quá bận rộn, Ân Ân đi tìm chú xăm tay trao đổi thẻ bài “Yu-Gi-Oh” mà cô bé sưu tập được ở trường học.

Giữa hai người hình thành một loại quan hệ cạnh tranh, khi rảnh rỗi thì lúc nào cũng đua đòi từng loại bài sưu tập được của nhau.

Những lá bài đó hầu hết là ở trong túi mì cay ăn liền, thế cho nên mì gói ở cửa hàng tạp hóa của lão Chu gần như sắp sửa bị hai người cướp đoạt toàn bộ rồi.

Ân Ân với hơn nửa bạn nam trong lớp đổi bài cho nhau, vất vả lắm mới sưu tập được mấy thẻ bài không tồi.

Nhưng lại không nghĩ đến, gần đây chú xăm tay rất thân thiết với mấy bé trai trong hẻm nhỏ, cắt tóc miễn phí cho bọn nhỏ, nên tích được mấy thẻ bài cao cấp.

Hơn nữa chú xăm tay còn có tiền lương, xét về mặt mua bán dứt khoát thì vẫn có ưu thế hơn nhiều so với Ân Ân vẫn chỉ là một đứa trẻ, cho nên bài mà chú ấy có nhiều hơn so với Ân Ân.

Chú ấy cũng hay cố tình khoe khoang trước mặt Ân Ân.

Lần nào Ân Ân cũng phải tìm mọi cách để lấy được mấy cây bài cao cấp mà chú ấy có ——

“Chú nhường bài cho cháu đi, cháu... Cháu bảo bà chủ tăng lương cho chú.”

Chú xăm tay che bài của mình lại một cách vô cùng trân quý: “Chú không cần, tiền lương hiện giờ của chú đủ dùng lắm rồi.”

“Chú xăm tay, ngày nào chú cũng tới làm sớm nhất, về cũng muộn nhất, tăng lương là chuyện đương nhiên!”

“Không cần, chú chỉ muốn giúp bà chủ Lưu kiếm thêm ít tiền thôi.”

Trong nháy mắt, Ân Ân hiểu ra được điều gì, cười hì hì nói: “Thế thì... Cháu giúp chú theo đuổi bà chủ nhé.”

Sắc mặt chú xăm tay lập tức trở nên hoảng loạn: “Cháu nói bà chủ nào đấy!”

“Đương nhiên là bà chủ Tuệ Hoa rồi ạ.”

“Cái con nhóc này, biết theo đuổi là cái gì không hả?”

“Cháu biết hơi bị nhiều đấy nhé.” Ân Ân hừ một tiếng: “Cháu còn biết lần này Oa Oa trở về thì sẽ thành ba cháu cơ đấy.”

“Thật á?”

“Thật đấy ạ! Nói thật ra mẹ cháu rất thích anh ấy, vì anh ấy mà nửa năm nay từ chối mấy chú rất tốt nữa cơ.”

Lập tức chú xăm tay tỏ vẻ hóng chuyện, hỏi: “Đừng bảo là cháu đang nói lão Chu đấy nhé?”

“Không phải đâu ạ!” Ân Ân đếm đầu ngón tay, thuộc như lòng bàn tay mà nói: “Chú có điều kiện tốt nhất là Vân tổng lúc trước tới Y-SUI bàn bạc chuyện hợp tác, muốn gia nhập mở thêm chi nhánh.”

“Hình như hơi quen quen.” Chú xăm tay nhớ lại, rồi nói: “Người này đến tiệm xem mấy lần, mùa hè cũng mặc vest, chú nhìn không cũng thấy nóng chết.”

“Đúng rồi ạ.”

“Anh ta rất đẹp trai, chú thấy tốt hơn anh trai cháu nữa ấy, có tiền lại trưởng thành, nhà còn có mấy cái công ty.”

Trên mặt Ân Ân lộ ra một nụ cười giảo hoạt, không khác gì một cô cáo nhỏ: “Nhưng Oa Oa của cháu xanh – non hơn đó nha.”

Sắc mặt chú xăm tay hoảng sợ: “Cháu có phải là trẻ con không đấy?”

“Sao chú, cháu đồng ý giúp chú theo đuổi chị Tuệ Hoa.” Ân Ân vỗ bờ vai của chú: “Tiểu Muội mà đã ra tay thì gạo cũng xay thành cám.”

“Không, không, không... Không được.”

Mặt chú xăm tay đỏ lên, nói liên tiếp vài câu “không được”.

“Vì sao cơ chứ?” Ân Ân chớp mắt to nhìn chú ấy: “Rõ ràng là chú thích chị Tuệ Hoa mà.”

“Chú không xứng, sau này cháu đừng nói chuyện này nữa.”

Chú xăm tay đưa hết mấy thẻ bài trong tay cho cô bé, chạy ra ngoài đầy xấu hổ.

Ân Ân rất ngoan mà “Vâng” một tiếng, nhìn theo bóng dáng chú xăm tay.

Rõ ràng dáng người cao lớn như vậy, nhưng khi ủ rũ cụp đuôi... luôn khiến người ta thấy được một cảm giác mất mát suy sụp tinh thần.

Lưu Tuệ Hoa mặc một cái váy hoa nhí nhẹ nhàng, vặn thân hình như rắn nước, vừa đi vừa hát từ cuối hẻm nhỏ đi đến.

Thấy Ân Ân đang ở trong Y-SUI đang đếm thẻ bài, thuận miệng hỏi: “Tiểu Muội, bao giờ mẹ em về thế, chị còn đang chờ chị ấy về ký hợp đồng kia kìa.”

“Em cũng không biết nữa, nhưng dì Xuân Hoa nói có lẽ mẹ sẽ chơi ở Quảng Thành một thời gian.”

“Đúng vậy, nửa năm nay mẹ em nuôi em một mình, mỗi ngày đón đưa cũng quá vất vả.” Khóe miệng cô ấy tươi cười: “Để cho anh trai nhỏ dẫn chị ấy đi chơi Quảng Thành cho happy một chút.”

“Vâng!”

“Nếu mẹ em còn không về, thế tối hôm nay...” Lưu Tuệ Hoa nói, thần thần bí bí: “Đi ngủ ở nhà chị Tuệ Hoa nhé?”

“Dạ?”

“Sao, không thích à?”

“Không ạ, không phải.”

“Thế đi thôi.”

Nói xong, Lưu Tuệ Hoa xách cổ áo Ân Ân dẫn cô bé đi đến cuối hẻm nhỏ. Ân Ân do dự nói: “Thế để em về nói cho dì Xuân Hoa một tiếng đã ạ.” “Không sao, lát nữa chị gọi cho cô ấy, chuyện nhỏ.”

Ân Ân đi theo Lưu Tuệ Hoa đến nhà ở cuối hẻm, nhà cô ấy có một cái ban công rất đẹp đẽ tinh xảo, trên ban công trồng đủ loại hoa, hoa hồng, mẫu đơn, còn có hoa thược dược...

Ban công có một cái ghế nằm hình tròn rất thoải mái, màu hồng hồng, vô cùng hòa hợp với căn phòng màu hồng chuẩn sắc màu của con gái.

“Chị Tuệ Hoa, nhà chị đáng yêu quá!”

“Thích không?”

“Thích ạ!”

“Tối nay cho em ngủ giường công chúa của chị nhé!”

Ân Ân đi vào phòng ngủ của cô ấy, nhìn thấy một cái giường lớn hình tròn phong cách Châu Âu thời cổ, xung quanh có màn che, quả nhiên là giường công chúa.

“Chị Tuệ Hoa sống thích thế! Đúng là vô cùng giống công chúa luôn.”

“Tối nay cũng cho em làm công chúa nhỏ luôn.” Lưu Tuệ Hoa nói xong, dẫn Ân Ân vào phòng tắm: “Trước tiên là dùng bồn tắm lớn nhà chị giúp công chúa nhỏ tắm đã nào.”

“Vâng ạ!”

Lưu Tuệ Hoa xả nước ngập bồn tắm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm từ bên ngoài, khiến cho cô ấy bị dọa giật cả mình.

“Lưu Tuệ Hoa, trả Ân Ân lại cho tôi ngay!”

Nghe thấy đó là tiếng của Hứa Xuân Hoa, Lưu Tuệ Hoa thở phào một hơi, đi ra mở cửa phòng: “Kêu cái gì mà kêu hả cô, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng ai đòi nợ cơ chứ.”

Hứa Xuân Hoa đẩy cửa ra, vọt hẳn vào nhà không hề khách khí: “Ân Ân đâu!”

“Ân Ân ở đây chứ đâu.” Lưu Tuệ Hoa nhíu mày nói: “Cô làm gì thế hả, cứ sốt ruột hoảng hốt...”

Hứa Xuân Hoa nhìn thấy Ân Ân đang đi ra chỗ cạnh cửa phòng tắm, chạy đến ôm chặt lấy cô bé: “Đi về nhà cùng dì nào.”

“Dì Xuân Hoa, cháu xin lỗi, cháu không nói với dì mà đã...”

Ân Ân còn chưa nói xong, Lưu Tuệ Hoa đã chắn cửa, giọng nói vang lên chẳng nể nang một ai: “Cô bị thần kinh à, tôi dẫn Ân Ân đến nhà chơi một lúc thì đã sao?”

“Ai cho phép cô đưa con bé về nhà!”

“Buồn cười thật đấy, Ân Lưu Tô có việc xa nhà, tôi là bạn tốt của chị ấy, chẳng lẽ không thể giúp chị ấy chăm sóc con bé sao?”

“Ân Ân là của tôi!” Hứa Xuân Hoa mặt đỏ tai hồng: “Không ai có quyền dẫn con bé đi đâu hết!”

Lưu Tuệ Hoa thấy cô ấy như một người điên, khóe miệng cười lạnh: “Con bé là của cô là sao hả, cô đẻ ra con bé hay là cô nuôi nó? Tôi thấy con bé cũng chẳng có tên trong hộ khẩu nhà cô nữa mà.”

Miệng lưỡi Hứa Xuân Hoa vụng về, không muốn cãi cọ với cô ấy, chỉ sốt sắng kéo tay Ân Ân rời đi.

Cổ tay của Ân Ân bị cô ấy kéo đến mức đau đớn: “Dì Xuân Hoa, cháu... Dì thả cháu ra đã...”

Lưu Tuệ Hoa thấy tình hình không ổn, lập tức đẩy Hứa Xuân Hoa ra, bảo vệ Ân Ân đằng sau lưng mình: “Cô bị làm sao thế hả! Bị điên rồi à!”

Đôi mắt Hứa Xuân Hoa đỏ lừ, nói: “Ân Lưu Tô giao Ân Ân cho tôi, bây giờ con bé là của tôi! Bất kể là ai cũng không thể cướp con bé đi, một phút cũng không được!”

“Hứa Xuân Hoa, cô nhìn lại dáng vẻ bây giờ của mình đi, Ân Ân không phải con gái của cô, con gái cô đã chết rồi.”

Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, Hứa Xuân Hoa vung tay tát một cái... vào má trái của Lưu Tuệ Hoa.

Ân Ân sợ đến ngẩn người ra.

Cô bé che miệng lại, nhìn Hứa Xuân Hoa, không thể tin được.

Dì Hứa Xuân Hoa không biết nói lời hay, luôn mỉm cười hòa ái bán bánh nướng áp chảo... Thế mà dì ấy lại động tay động chân với Lưu Tuệ Hoa.

Lưu Tuệ Hoa bưng kín mặt, nhìn Hứa Xuân Hoa đầy phẫn uất: “Cô dám đánh tôi?”

Hứa Xuân Hoa cũng hơi đờ người ra, cô ấy không khống chế được phản ứng bản năng của thân thể, nên đã ra tay đánh Lưu Tuệ Hoa.

Con gái là vùng đất cấm kỵ của cô ấy, Lưu Tuệ Hoa không nên đụng vào.

Cô ấy không cần phải nhiều lời nữa, mạnh mẽ kéo Ân Ân định rời khỏi nơi này.

Rốt cuộc thì Ân Ân vẫn chỉ là một đứa bé, lần biến động này đã dọa cô bé đến mức khóc oà lên.

Lưu Tuệ Hoa thật sự không thể chịu đựng được việc cô ấy ra oai ở chính ngôi nhà của mình, hướng về phía bên ngoài tòa nhà mà hô to: “Hoa Tí, ra đây ngay cho tôi!”

Nghe được tiếng gọi, chú xăm tay chạy vèo vèo từ Y-SUI đến, còn chưa cần hết năm mươi giây, vội vã lên lầu: “Bà chủ, tôi đến rồi!”

“Đoạt Ân Ân từ trong tay cái bà điên này lại cho tôi ngay!”

Chú xăm tay là người chỉ nghe lời Lưu Tuệ Hoa, cũng mặc kệ người kia là ai, tiến lên đẩy cô ấy ra, bảo vệ Ân Ân ở phía sau.

Hứa Xuân Hoa dường như đã điên lên mất rồi, điên cuồng đấm đánh chú xăm tay: “Cô muốn thế nào hả, trả Ân Ân cho tôi! Trả lại đây ngay!”

Chú xăm tay bị cô ấy cào cấu cho mấy phát, xét thấy cô ấy là phụ nữ, lại còn là hàng xóm láng giềng, chú xăm tay không hề đánh trả.

Lưu Tuệ Hoa đi đến ôm lấy Ân Ân, người vừa bị dọa đến đờ đẫn vào lòng, nhíu mày nhìn Hứa Xuân Hoa: “Tạm thời nghĩ đến đứa con gái đã chết của cô, tôi không so đo cái tát kia, nhưng cô liệu mà nhớ cho kỹ, Lưu Tuệ Hoa tôi đây không phải người dễ chọc vào, nếu mà có lần sau thì liệu hồn đi!”

Nói đoạn, cô ấy ôm Ân Ân đi vào trong nhà.

Hứa Xuân Hoa điên cuồng đập cửa: “Cô không muốn có con mà sao lại cướp Ân Ân của tôi hả, bên cạnh cô cũng không thiếu đàn ông mà, cô trả Ân Ân lại cho tôi!”

“Tôi thấy cô đúng là điên thật rồi! Về nhà bình tĩnh lại một chút đi, nếu không thì tôi sẽ gọi điện cho Ân Lưu Tô ngay lập tức, để cho chị ấy nghe mấy lời bậy bạ này của cô, xem sau này chị ấy có dám để Ân Ân tới gần cô hay không.”

Nghe thấy cô ấy nói vậy, Hứa Xuân Hoa không dám kiên trì nữa, chỉ có thể buông tay.

Chú xăm tay xoa vết cào trên tay mình, nói: “Cô đi đi, đừng tới đây làm loạn chị ấy nữa, tôi sẽ ở chỗ này suốt.”

Hứa Xuân Hoa nhìn Ân Ân đang tránh sau lưng Lưu Tuệ Hoa, ánh mắt đong đầy quyến luyến, mỗi bước đi đều là quyến luyến không nỡ, cuối cùng vẫn lau nước mắt rời đi.

...

Ân Ân tắm xong thơm ngào ngạt, cầm di động của Lưu Tuệ Hoa, nói chuyện điện thoại với Ân Lưu Tô: “Mẹ, mẹ tìm thấy Oa Oa chưa ạ, anh ấy có về không?”

Ân Lưu Tô nằm trên phần bụng rắn chắc của Tạ Văn Thanh, nhẹ nhàng “Ừ” một cái: “Mẹ đích thân đi đón, cậu ta còn dám kháng cự sao?”

“Thế thì tốt quá!”

Tạ Văn Thanh nghiện hôn rồi, cúi người xuống muốn hôn cô thì lại bị cô đẩy ra: “Ân Ân, con phải nhớ nghe lời dì Xuân Hoa.”

“Mẹ, lúc nghe điện thoại mẹ không xem số à, số di động này là của chị Tuệ Hoa...”

“Chắc chắn là cô ấy bắt con về nhà.” Ân Lưu Tô dặn dò: “Không được để cô ấy trang điểm cho con.”

“Ơ, nhưng...”

Ân Ân cúi đầu, Lưu Tuệ Hoa đang ngồi ở trên giường vẽ móng chân hoa hòe lòe loẹt cho cô bé.

Cô ấy vừa vẽ vừa nói không chút để ý: “Nói cho mẹ em chuyện Hứa Xuân Hoa nổi điên đi.”

Ân Ân do dự vài giây, vội vàng chúc Ân Lưu Tô ngủ ngon rồi cúp điện thoại.

“Sao lại không nói?” Cô ấy ngước mắt lên, hỏi cô bé.

“Em cảm thấy... Dì Hứa Xuân Hoa cũng rất đáng thương.”

“Cô ta không còn con gái là đáng thương, nhưng vừa nãy cô ta tát chị một cái kia kìa, chẳng lẽ chị không đáng thương sao!”

Ân Ân vuốt khuôn mặt Lưu Tuệ Hoa, nhẹ nhàng thổi thổi: “Em đi lấy thuốc mỡ bôi cho chị.”

Còn chưa nói xong đã có tiếng gõ cửa, Ân Ân thuận đường chạy tới mở cửa.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào phòng, thân hình đĩnh bạt cao lớn của chú xăm tay ở cửa, trên bàn tay dày rộng cầm một lọ thuốc mỡ, rụt rè nói: “Chú tới bôi thuốc cho bà chủ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play