Đồng nghiệp Lý Hiểu Hiểu đưa một miếng băng vệ sinh cho Ân Lưu Tô: “Em chỉ mang băng hằng ngày, chị xem có ra nhiều hay không, nếu như nhiều thì em lại đi mượn loại ban đêm cho.”
“Lúc này vừa mới ra nên rất ít.” Ân Lưu Tô đáp lại: “Cảm ơn em nha.”
“Không có gì.” Lý Hiểu Hiểu lại nhiệt tình hỏi: “Quần có bẩn không, có cần em lấy quần mới cho chị không?”
“Không có dính ra quần, không cần làm phiền em đâu.” “Vậy là tốt rồi.”
Ân Lưu Tô xử lý xong thì xoa bụng đi ra ngoài rửa tay, nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình trong gương.
Một thời gian dài trong quá khứ, cô không thể nào chấp nhận được sự khác biệt giữa mình và bạn bè đồng trang lứa, trong lòng chán ghét khuôn mặt già nua như bà già tám mươi tuổi của mình.
Những năm gần đây, tóc trắng dần đen lại, nếp nhăn cũng giảm dần, lúc cô soi gương mới không còn thấy phản cảm như trước.
Nhưng cũng không cẩn thận quan sát mình, bởi vì khuôn mặt kia... cũng không phù hợp với tuổi hai mươi của cô cho lắm.
Bấy giờ Ân Lưu Tô mới tỉ mỉ quan sát người phụ nữ trong gương.
Khuôn mặt của cô dần trở nên thanh tú, hai gò má lõm cũng bắt đầu đầy đặn lên, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng ít đi nhiều, đôi mắt lại có ánh sáng, ngay cả bờ môi... Cũng trở nên đỏ ửng.
Cô giống như một xác ướp được bơm máu và sức sống, đang dần dần thoát khỏi bọc kén dày bao quanh lấy mình.
Khóe miệng của Ân Lưu Tô không khỏi mỉm cười. Cô thật sự dần trẻ trung lại.
Không, không chỉ có ngoại hình mà cả sức khỏe, trí nhớ... Cũng đang dần đến thời kỳ đỉnh cao!
Cô đã từng khát vọng khuôn mặt xinh đẹp, khỏe mạnh, tiền tài và... Tình yêu. Tất cả rồi sẽ có thôi!
Ánh mắt của Ân Lưu Tô nhìn người phụ nữ trong gương: “Ân Lưu Tô, mùa xuân của mày đã đến rồi!”
Nhưng cô còn chưa nói xong thì bụng dưới truyền đến cơn đau dữ dội, làm cho cô ném đi sự thỏa mãn lên chín tầng mây.
“Ôi, không được, không được rồi, đau quá, đau quá, đau quá!”
Ân Lưu Tô đỡ tường đi ra ngoài, cố gắng đi đến ngồi xuống bàn bên cạnh, cảm giác sắp chết đến nơi.
Lý Hiểu Hiểu nhanh chóng đưa nước nóng cho Ân Lưu Tô: “Chị uống nước nóng đi, ủ ấm bụng nữa.”
“Cảm ơn em nhé.”
“Đừng khách sáo như vậy, trước kia trong nhà của em có chuyện cũng là chị giúp em trực ca mà.”
Quản lý đi vào trong cửa tiệm, nhìn thấy Ân Lưu Tô thế mà lại không ra ngoài giao hàng, nhíu mày nói: “Cô lại ở đây lười biếng, người ta đang gọi điện thoại thúc giục giao hàng rất nhiều lần, còn không mau đi đi.”
“Quản lý, cơ thể của chị Lưu Tô không thoải mái, đổi người giao hàng đi.”
“Không thoải mái sao?” Quản lý nhìn Ân Lưu Tô, bán tín bán nghi nói: “Nếu không thoải mái thì sao không đến bệnh viện? Chắc là kiếm cớ rồi.”
“Là...” Lý Hiểu Hiểu xấu hổ đỏ mặt, ngại ngùng nói ra mấy chữ kia, ấp úng nửa ngày làm cho quản lý nghi ngờ hai người bắt tay nhau lười biếng.
Ngược lại là Ân Lưu Tô không hề cảm thấy xấu hổ, thoải mái thừa nhận: “Tôi đến kỳ kinh nguyệt! Hai ngày nay tôi sẽ ở lại cửa tiệm giúp đỡ.”
“Ồ!” Lần này đến lượt quản lý là người đàn ông trung niên lúng túng, vội vã xua tay: “Cô nói nhỏ một chút! Chuyện này cũng có thể tùy tiện nói ra ngoài sao, đừng nói nữa, đúng là... không cần mặt mũi.”
“Chuyện này có gì không thể nói chứ.”
Đến kỳ kinh nguyệt chứng tỏ cô đang đi vào thời kỳ khỏe mạnh nhất, đối với cô mà nói thì đây là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Quản lý không định nói chuyện với Ân Lưu Tô, đương nhiên cũng không ép cô đi giao hàng nữa, nói cô ở lại trong cửa tiệm làm mấy việc nhẹ nhàng.
Bởi vì bình thường Ân Lưu Tô vô cùng nhiệt tình, nhóm nhân viên trong cửa tiệm đều rất quan tâm cô.
Nhân viên nữ đưa găng tay ủ ấm cho cô, lại cho cô băng vệ sinh Amway loại tốt, sau đó bọn họ cùng thảo luận xem cần chú ý điều gì trong kỳ kinh nguyệt.
...
Trong rạp chiếu phim, Tạ Văn Thanh và Lưu Tuệ Hoa ngồi ở hàng phía trước xem phim.
Lưu Tuệ Hoa uốn tóc phồng, mặc áo len phối với quần jean, sau đó trang điểm, vừa trẻ trung vừa thời thượng, cô ấy và Tạ Văn Thanh ngồi cạnh nhau cũng không mang đến cảm giác đây là một đôi chị em kém nhau mười tuổi.
Trong bộ phim, Châu Tinh Trì nói Di Thiên nói dối, Tử Hà tiên tử cảm động đến mức ném kiếm đi, làm cho khán giả cười to một trận.
Lưu Tuệ Hoa lại nhận ra chàng trai bên cạnh... có vẻ không quan tâm.
Thỉnh thoảng cậu sẽ hỏi một người đàn ông xa lạ bên cạnh mấy giờ rồi, làm cho đối phương rất bực bội.
“Cậu muốn đi thì cứ đi đi.”
Tạ Văn Thanh nghe thấy giọng nói hời hợt của người phụ nữ bên cạnh thì ngẩn người: “Chị Tuệ Hoa...”
Lưu Tuệ Hoa hời hợt nói: “Từ xưa đến nay tôi không thiếu người đi xem phim cùng, nếu cậu không quan tâm, tôi cũng không muốn lãng phí vé xem phim.”
Cô ấy là người vô cùng kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có người khác theo đuổi cô ấy, chưa từng theo đuổi người khác.
Những ngày qua cô ấy cũng nhận ra được Tạ Văn Thanh không có ý gì với mình.
Mặc dù cô ấy muốn cố gắng theo đuổi, nhưng tuyệt đối không quấn lấy người khác.
Trên đời này có nhiều người đàn ông trẻ tuổi, chỉ cần cô ấy ưu tú, còn sợ không có người đàn ông tốt cho cô ấy lựa chọn sao?
Tạ Văn Thanh nói xin lỗi, đứng dậy muốn rời đi, Lưu Tuệ Hoa bỗng nhiên gọi cậu lại: “Tôi chỉ hỏi cậu một câu, bởi vì tôi lớn tuổi hơn cậu sao?”
Tạ Văn Thanh dừng một chút, nghiêm túc trả lời: “Không phải.” “Do tôi không đủ xinh đẹp?”
“Cũng không phải.”
“Bởi vì trong lòng cậu có người khác đúng không?”
Tạ Văn Thanh không trả lời ngay, rơi vào im lặng.
Dường như Lưu Tuệ Hoa nhận được đáp án hài lòng: “Mau đi đi, đừng để chị Lưu Tô của cậu chờ.”
Cuối cùng Tạ Văn Thanh cũng được thả tự do, cũng không tiếc lời khen ngợi: “Chị Tuệ Hoa, chị là người chị khéo hiểu lòng người nhất trên đời này!”
Tạ Văn Thanh rời khỏi rạp chiếu phim, chạy chậm trên đường đến cửa tiệm pizza.
Lý Hiểu Hiểu đang kéo cửa cuốn xuống: “Ôi, không phải anh trai Tạ tan làm rồi sao, tại sao còn quay lại?”
“Ân Lưu Tô đâu rồi?”
“Chị Lưu Tô không thoải mái nên đã rời đi trước rồi.”
“Đi bao lâu rồi?”
“Chị ấy cố gắng đến lúc tan làm, bụng đau dữ dội, vừa mới đi không được lâu đâu.”
Tạ Văn Thanh nói cảm ơn, vội vàng chạy theo đường về nhà.
...
Gió cuối thu lạnh buốt, bụng của Ân Lưu Tô càng đau dữ dội, tay run rẩy, cũng không lái xe máy nổi, chỉ có thể dừng xe ở ven đường, ngồi trên ghế công viên bên đường, ôm bụng, khom lưng, chịu đựng cơn đau bụng.
Trước kia cô gặp đồng nghiệp nữ trong tiệm lúc đến kỳ kinh nguyệt, cô ấy đau đến toát hết cả mồ hôi lạnh, cô còn cảm thấy không đến mức như vậy.
Bây giờ cô tự mình trải qua mới biết được nó không hề khoa trương chút nào. Đau bụng kinh thật sự là đau muốn chết.
Lúc Ân Lưu Tô đang không biết nên làm thế nào thì có một bóng người quen thuộc bỗng chạy vội qua trước mặt cô.
Tạ Văn Thanh chạy hai bước, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Ân Lưu Tô.
Dưới đèn đường, hai người đưa mắt nhìn nhau mấy giây.
Tạ Văn Thanh nhẹ nhàng thở ra, quay lại ngồi xuống bên cạnh cô, ngực phập phồng lên xuống ——
Ân Lưu Tô biết người phụ nữ kia giống như chim ưng, cô ấy đã coi trọng con mồi nào thì sao có thể dễ dàng buông tay như vậy chứ?
Tạ Văn Thanh buồn bực nói: “Dù sao thì sau này tôi sẽ không đi xem phim với chị ta nữa.”
Ân Lưu Tô lấy thẻ ưu đãi của tiệm cắt tóc Tuệ Hoa ra, sau đó thở dài một hơi. Tạ Văn Thanh không vui nói: “Chị thấy đáng tiếc như vậy sao!”
Khóe môi trắng bệch của Ân Lưu Tô miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng vậy, đúng vậy, đáng tiếc quá đi, sau này không được giảm giá nữa rồi.”
“Bộ phim vẫn chưa kết thúc, nếu chị cảm thấy đáng tiếc thì tôi quay lại xem hết phim với chị ta là được.”
Tạ Văn Thanh vừa nói xong thì đứng dậy muốn đi, cậu đi hai bước thấy Ân Lưu Tô cũng không giữ mình lại, chỉ có thể lúng túng quay lại, xoa mũi nói: “Mẹ nó!”
“Không cho phép nói tục.”
“Vì sao?”
“Không có vì sao gì hết, là người nhà của tôi thì không được phép nói tục.”
“Ồ...”
Tạ Văn Thanh cúi đầu xuống, ánh đèn đường chiếu xuống khuôn mặt của cậu, con ngươi chìm sâu trong bóng tối, khóe mắt lặng lẽ cong lên.
Cảm giác có người nhà thật là tốt.
“Bụng của chị còn đau không?”
“Đau lắm.”
Tạ Văn Thanh lập tức cởi áo khoác da của mình ra, khoác lên người Ân Lưu Tô, sau đó ôm cô ngồi lên xe máy.
Cô vội vàng nói: “Gió thổi lạnh lắm.”
“Không lái xe, tôi đẩy chị đi.” Cậu nói xong thì thật sự đẩy xe đi về phía trước từng bước một.
Ân Lưu Tô ngồi trên xe máy, nhìn cánh tay và cơ bắp rắn chắc của chàng trai, trong lòng dâng lên cảm giác an toàn và ấm áp.
Hai người đi qua một nơi khám bệnh, Tạ Văn Thanh đề nghị: “Chị vào bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
“À, chuyện này... Không cần kiểm tra đâu.”
“Rõ ràng chị ăn bậy bạ, để bác sĩ kiểm tra mới chắc chắn được.” “Không phải ăn bậy bạ, tôi đến kỳ kinh nguyệt.”
Tạ Văn Thanh quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt vô cùng khiếp sợ, khuôn mặt cũng lập tức đỏ lên: “Chị, chị, chị... Chị nói chuyện này với tôi làm gì!”
Ân Lưu Tô liếc mắt, đưa tay vỗ đầu của cậu: “Sao cậu lại giống như những người đàn ông trung niên thời phong kiến thế, chuyện này rất bình thường, mỗi người phụ nữ đều sẽ có.”
Tạ Văn Thanh vội vàng khống chế lại vẻ hốt hoảng trong lòng, sợ Ân Lưu Tô cảm thấy cậu không tốt, che giấu nói: “Tôi... tôi hiểu, tôi không cảm thấy có gì, tôi còn nhìn thấy quảng cáo trên ti vi nữa, tôi...”
“Cậu không cần giải thích đâu, ồn ào quá!” “Ồ.” Cậu ngoan ngoãn im lặng.
Lúc hai người đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Ân Lưu Tô muốn đi mua băng vệ sinh, Tạ Văn Thanh bế cô xuống, chỉnh sửa lại cổ áo cho cô.
Ân Lưu Tô đi đến kệ trưng bày băng vệ sinh, lần lượt tìm kiếm mấy nhãn hiệu Lý Hiểu Hiểu đã đề cử, lấy mấy gói ban đêm và hằng ngày.
Tạ Văn Thanh cảm giác không biết nhìn đi đâu, chỗ nào cũng nóng bỏng, chỉ có thể cúi đầu nhìn đôi giày chơi bóng rách rưới của mình, ngơ ngác đi theo cô.
Ân Lưu Tô thấy gương mặt của cậu vẫn đỏ bừng, nói ra: “Có cần phải vậy không!”
“Tôi xin lỗi.”
“Nói xin lỗi làm gì.”
Chàng trai vụng về không biết làm như thế nào cho đúng, gương mặt ngày càng đỏ lên, cảm thấy mình giống như kẻ ngốc.
Ân Lưu Tô biết từ nhỏ tên nhóc này trưởng thành hoang dã, chưa từng được dạy bảo về phương diện này.
Không giống như cô, cô làm bạn với người phụ nữ có suy nghĩ cởi mở như Lưu Tuệ Hoa nhiều năm, mưa dầm thấm đất, cũng cởi mở hơn mức quy định rất nhiều.
Cô đi tới giúp Tạ Văn Thanh vượt qua chướng ngại tâm lý, nếu không thì sau này hai người ở chung, không biết còn phải tốn nhiều sức lực thế nào nữa.
Ân Lưu Tô ném băng vệ sinh vào lòng cậu: “Mang đi tính tiền đi.”
“Hả!”
“Hả cái gì!”
Tạ Văn Thanh nuốt ngụm nước bọt, giống như đang ôm than nóng, tư thế cứng ngắc giống như tập thể dục trên radio, đi tới trước quầy thanh toán.
Chị gái nhỏ tính tiền mỉm cười nhìn Tạ Văn Thanh một chút: “Hai gói mười đồng.”
Tạ Văn Thanh không ngừng đưa tay sờ túi, lấy tiền lẻ ra, run rẩy thanh toán.
Lúc đầu Ân Lưu Tô không muốn dùng tiền của cậu, không ngờ tên nhóc này lại chủ động như thế, đương nhiên là cô cũng không từ chối rồi.
Trên đường, Ân Lưu Tô tò mò hỏi: “Hôm nay cậu đi làm quản lý trả tiền lương cho cậu một ngày bao nhiêu?”
“Một ngày năm mươi.”
“Ông ta lại cho cậu năm mươi đồng một ngày ư!!!” Ân Lưu Tô kinh ngạc nhìn cậu, tức giận bất bình nói: “Vì sao chứ, tôi đi giao hàng mệt muốn chết mà chỉ được ba mươi đồng một ngày!”
“Quản lý nói ngày đầu tiên tôi đi làm đã làm cho doanh số tăng lên gấp hai, cho nên có trích phần trăm.”
“...”
Tạ Văn Thanh quay đầu, phát hiện đáy mắt của Ân Lưu Tô lóe lên ý sâu xa, dường như cô đang có suy nghĩ xấu xa.
“Chị... chị đừng nhìn tôi như thế.”
Cậu hoảng hốt.
Ân Lưu Tô vỗ mặt của cậu: “Cậu đúng là một kho báu.”
...
Đêm đó, Tạ Văn Thanh chờ Ân Lưu Tô ngủ say thì đặt túi chườm ấm nóng hổi vào trong chăn cho cô, ngày hôm sau cũng không cho cô ra ngoài đi làm.
“Tiền lương một ngày của tôi gần gấp đôi của chị, chị cứ yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.”
“Lúc này mới có mấy ngày chứ, có vẻ thoải mái rồi sao?”
Tạ Văn Thanh nở nụ cười, trong mắt hoàn toàn có ánh sáng tự tin: “Tôi rất biết kiếm tiền.”
“Được, vậy cậu đi đi.”
Đây là lần đầu tiên Ân Lưu Tô đến kỳ kinh nguyệt, phản ứng cơ thể rất lớn, thỉnh thoảng còn đau đến co rút lại, cô nằm trên ghế sô pha xem ti vi, trải qua mấy ngày được cơm dâng đến tận miệng.
Một tuần sau, Ân Lưu Tô khôi phục lại trạng thái khỏe mạnh như rồng như hổ.
Nhân lúc cuối tuần nắng đẹp, cô và Tạ Văn Thanh đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, đến khu chung cư Huệ Dân hỏi thăm Ân Ân.
Trước đó bọn họ đã gọi qua điện thoại thông báo, cuối tuần sẽ đến thăm Tiểu Muội, nhưng Ân Lưu Tô gõ cửa rất lâu lại không có ai trả lời.
Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh nhìn nhau, còn tưởng rằng trong nhà không ai, lúc hai người định rời đi lại nghe thấy giọng nói của Kỳ Tiểu Bảo: “Mẹ! Có người gõ cửa! Vì sao lại không mở cửa?”
Ân Lưu Tô nhíu mày lại, linh cảm không ổn, lập tức dùng sức gõ cửa: “Kinh Lan, mau mở cửa ra, cho tôi gặp Tiểu Muội, nếu không thì tôi sẽ gọi cho Tiểu Lưu!”
Mấy phút sau, Kinh Lan mới chần chừ mở cửa nhà ra, lại không cho bọn họ vào nhà: “Tiểu, Tiểu Muội không có ở nhà.”
“Con bé ở đâu?”
“Con... con bé đi ra ngoài rồi.”
Ân Lưu Tô tức giận đẩy cửa ra, nắm chặt cổ áo của Kinh Lan: “Mau nói đi, Tiểu Muội ở đâu!”
Sắc mặt Kinh Lan trắng bệch, do dự một lúc lâu, mới thấp giọng ấp úng nói: “Chồng tôi... đưa con bé... đến Quảng Thành tìm ba của con bé rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT