Đang trong thời gian ở cữ, một hôm, bà bà đến gặp ta, bà hỏi:

- Nghe Minh nhi nói ngươi đồng ý Trương cô nương vào cửa?

Ta cười trả lời:

- Đúng ạ. Chỉ cần là phụ thân và mẫu thân gật đầu, con dâu tự nhiên không có gì phản đối. Chỉ là sợ ủy khuất biểu muội.

Bà bà thấy ta nói vậy lập tức nụ cười trên mặt thực hơn ba phần, bà vỗ nhẹ lên tay ta khen ta có đại khí lượng, rất tốt, có giúp cho gia đình hưng vượng,…

Ta cũng thuận theo khiêm nhượng vài câu, rồi như lơ đãng nhắc đến Thúy Nhi.

Ta nói:

- Mẫu thân đừng khen con, con thực không tốt như vậy đâu.

Cũng là con quá vô tâm không nhận ra cảm tình giữa biểu muội và tướng công. May mà có Thúy nhi, nàng vốn là người hầu hạ bên cạnh tướng công thấy tướng công thường hay đi thăm biểu muội mới tìm đến con nơi này.

Nàng nói tướng công thường xuyên cùng biểu muội trai đơn gái chiếc ở chung một phòng suốt nhiều canh giờ, như vậy đối với thanh danh là không tốt.

Con thật cũng quá đoản, không chú ý đến việc này, thật may có nàng ấy nhắc tỉnh con, con mới chủ động cùng tướng công đề chuyện nạp thiếp. Chứ lấy tính cách tướng công, đợi chàng nói ra ý định chỉ sợ không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Bà bà ngồi nghe ta nói, ánh mắt hơi sắc lạnh một chút, sau đó rất nhanh lại khôi phục như thường. Bà cười đùa cùng ta nói chút chuyện việc nhà, rồi thấy sắc trời không còn sớm mới đứng lên rời đi.

Lại qua vài ngày, Thúy Trân cùng ta nói nhỏ bảo Lương phu nhân làm chủ đem Thúy nhi gả ra ngoài, sau đó điều đi thôn trang làm việc.

Phần Lương Thiên Minh, trước đó ta đã sớm đào tốt hố, để lại trong lòng hắn đối với Thúy nhi một cái ngật đáp, hắn rất là đối với nàng không vui. Chút tình cảm trước kia cũng đã sớm phai nhạt hầu như không còn. Vậy nên hắn cũng không phản đối quyết định của mẫu thân hắn, mà thâm chấp nhận.

Bởi vậy mới nói, nam nhân là không thể dựa vào được, muốn sống tốt chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

Con trai ta vừa tròn hai tháng tuổi thì Lương Thiên Minh nạp biểu muội của hắn vào cửa.

Nàng ta đối với ta hành lễ, dâng trà xong chính thức trở thành vị thị thiếp đầu tiên của hắn.

Từ giờ trở đi không còn Trương biểu muội nữa, mà chỉ có một Trương di nương mới toanh.

Vì chiếu cố thân thể nàng không tốt, ta miễn nàng thỉnh an cùng hầu hạ theo thông lệ, mà bảo nàng ở trong viện nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Việc làm này của ta rất được Lương Thiên Minh cảm kích, càng thêm xem trọng phu nhân của hắn là ta đây.

Thực ra, quan cảm của ta đối với vị tân di nương họ Trương này cũng không quá thâm nhập hiểu biết. Nhưng ta nhìn người còn rất chuẩn. Ta xem nàng cũng không phải loại người có tâm tư thâm trầm quỷ kế đa đoan gì.

Dù sao hoàn cảnh sinh trưởng quyết định đại đa số tính cách, hướng đi, nhân phẩm, cũng như trí tuệ của một người.

Một người cho dù có bẩm sinh thông minh ra sao, nếu không được hướng dẫn, dạy dỗ, giáo dục tốt cũng sẽ bị hạn chế sự phát triển, bị hoàn cảnh cùng điều kiện kéo chân sau, dậm chân tại chỗ, thiếu sót kinh nghiệm ứng đối xã hội. Có lòng lại chẳng đủ lực để làm được gì.

Trương Nhu Tình chính là trường hợp như vậy.

Nàng ấy khả năng có một cái đầu không tồi đấy, nhưng dùng cho phong hoa tuyết nguyệt còn tạm được, muốn trở thành một cao thủ trạch đấu, vậy phiêu.

Ta không quan tâm Trương thị nghĩ gì, muốn sao. Chỉ cần nàng an phận biết điều một chút, không chạm đến điểm mấu chốt hay đụng đến lợi ích quan trọng đối với ta, thì ta mới lười cùng nàng ấy chấp nhặt.

Nàng ấy muốn tranh sủng, muốn chiếm trọn mọi thời gian cùng sự chú ý của Lương Thiên Minh, muốn thông qua sủng ái của hắn chứng minh địa vị của bản thân? Vậy xin cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm đi. Miễn đừng phiền hà, đụng chạm đến không gian lãnh địa riêng của hai mẹ con ta vui sống là được. Còn lại cứ tùy ý.

Có lẽ vì tân nhân mới mẽ, cũng khả năng là tình cảm thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau thêm thành, thời gian này, Lương Thiên Minh và Trương di nương gần như là như hình với bóng, nị nị oai oai đến không được. Ta vài lần ở xa xa nhìn thoáng qua đều cảm thấy da gà, da vịt toàn thân có dấu hiệu ngoi đầu tìm tồn tại cảm. Thật lạnh!

Thời gian rảnh của Lương Thiên Minh bị Trương di nương chiếm đa phần, đồng nghĩa những người khác bị mất đi nhiều ích lợi.

Ví như vị thông phòng Bích nhi còn lại kia của hắn, hay như hai cô gái Thúy Bình và Thúy Ngân đang phụng phịu đứng bên cạnh hầu hạ ta đây.

Nhìn vào biểu tình của các nàng, khiến ta không khỏi buồn cười, ta liếc mắt nhìn cả hai, ngẩn đầu trêu ghẹo nói:

- Ôi trời, mùi dấm ở đâu bay ra mà nồng thế không biết!

Thúy Trân đứng bên cạnh cũng hùa vào cười hát đệm theo ta:

- Đúng vậy thưa nãi nãi, quả thật nồng đến không chịu được!… Ô, oa! Hóa ra là vì có hai cái bình dấm chua lớn đứng ngay bên cạnh chúng ta nha! Ha ha…

Thúy Kiều cũng không chịu lạc hậu, nàng gật gật đầu phụ họa, cố tình có chút khoa trương biểu diễn khoa tay múa chân nói:

- Thật lớn, thật chua! Ai da ta ơi!

Thúy Bình và Thúy Ngân bị chủ tớ bọn ta trêu liền mặt đằng một cái đỏ lên, dậm dậm chân đối với chúng ta ai oán, liền xưng hô ở nhà mẹ đẻ cũng kêu ra tới:



- Tiểu thư! Tiểu Kiểu, tiểu Trân, mọi người thật là…

Nhìn mỹ nhân đỏ mặt quả thật rất thích, trông các nàng thẹn thùng cứ như hai đóa hoa hồng diễm lệ đang bung nở vậy.

Nhìn hai nàng bị chúng ta mới trêu chọc vài câu đã quẩn bách đến độ cúi gục đầu xuống, thiếu điều muốn đem mặt hoa nhét luôn vào hai luồng bồng đào trước ngực, hòng hy vọng có thể trốn tránh, giấu đi sự xấu hổ vậy. Thấy các nàng buồn đầu không biết làm sao mới tốt, ta biết điểm tới tức ngưng, liền vẫy xua tay ý bảo Thúy Trân và Thúy Kiều thu liễm lại một chút, rồi cười cười cùng các nàng nói:

- Ha ha, được rồi, không đùa các ngươi nữa. Hai người các ngươi nha, cứ hay lo lắng chuyện không đâu, đặt tâm ở mấy chuyện vụn vặt không đáng. Yên chí mà đem tâm đặt trở lại đi. Có ta ở đây các ngươi còn lo không ai chống lưng sao?

Đợi các ngươi ai mang thai sinh con, ta lại nâng vị phân đi lên. Như vậy là sẽ có tư cách cùng nàng ta cùng ngồi cùng ăn, được rồi chứ?

Nghe ta buôn lời bảo đảm trấn an, lại xem thái độ bình tĩnh thong dong của ta như mọi sự đều đã định liệu từ trước. Thúy Bình và Thúy Ngân lập tức thở hộc ra một hơi, các nàng cảm giác như trút được tảng đá vốn đang mắc nghẹn nơi cuống họng mình xuống. Tâm thái cũng vì ta ảnh hưởng mà trở nên cũng bình lặng thư thả không ít.

Có thể nói ta như định hải thần trâm trong lòng các nàng. Là vị chủ tử vô cùng lợi hại, tựa thần nhân vậy. Ta ở trong mắt các nàng chính là nữ Gia Cát Lượng tái thế, không gì không biết, không gì không làm được. Mọi sự đều có thể đi hai bước đã xem thấu đến kết quả cuối cùng,…

Tuy rằng ta cũng không rõ mình đã làm gì và từ đâu khiến cho các nàng đối với năng lực cùng bản lĩnh của ta có sự hiểu lầm nghiêm trọng như vậy đến độ đã sớm ăn sâu bén rễ chiếm toàn bộ diện tích trong tâm khảm, ý thức của các nàng rồi.

Biết là hiểu lầm, nhưng ta cũng không có ý định đính chính điều gì.

Dù sao ta là chủ, các nàng là tôi tớ. Không có lý nào chủ nhân lại đi giải thích điều gì cùng hạ nhân của mình.

Với lại, để các nàng hiểu lầm như vậy cũng tốt, có ý nghĩ như vậy sẽ sinh ra tâm lý kính sợ, sẽ không dám nhất tâm nhị lòng cùng ta lá mặt lá trái hay phản bội lại ta vì bất kỳ sự lợi dụ nào ở xung quanh.

………MUALARUNG91…………

Tháng tư, tiết trời bắt đầu chuyển mùa, không khí hơi mang theo hanh nóng và ẩm ướt, đứa con trai ngốc của ta đã được sáu tháng tuổi rồi.

Hôm nay, nhóc tì nhà ta kế sau một thời gian dài chơi song trảo đã dần chán, cuối cùng cũng phát hiện được tân đại lục, bàn chân của hắn.

Đại Bảo còn quá nhỏ, thân thể vẫn còn nhỏ yếu, chưa thể hoàn toàn làm chủ động tác theo ý muốn. Cũng vì thế mà hắn thường xuyên trong vô thức làm ra những cử chỉ vô cùng ngộ nghỉnh, tức cười, khiến ta mỗi lần xem đều vui vẻ không thôi, càng thêm mê mẩn mỗi ngày ngắm con trai ngốc đến độ không cách nào dứt ra được.

Ta nhìn Đại Bảo cố hết sức ý đồ muốn đem chân mình cho vào miệng hòng nếm thử khẩu vị. Nhưng thật đáng tiếc, hắn thử vài lần đều thất bại, sự nghiệp cách mạng vẫn chưa thành công, còn cần nỗ lực thêm, ha ha.

Lương Thiên Minh đi từ ngoài vào nhìn ta đang ngồi bên giường sưởi cười ha hả nhìn con trai chơi chân của mình, thì không khỏi đi nhanh lại gần hứng thú hỏi:

- Hôm nay bảo bảo lại có thêm trò gì mới sao?

Hắn nói xong, cũng không dừng lại mà tiến đến ngồi xuống bên đối diện đem con trai bế lên cùng con chào hỏi, đậu con chơi đùa trong chốc lát.

Không rõ là Lương Thiên Minh nguyên bản tính cách cho phép như thế không câu nệ tiểu tiết hay vì Lương Minh Thần là đích trưởng tử của hắn mới khiến hắn đặc biệt thiên vị, yêu thích không thôi.

Nguyên bản nơi đây có tục lệ ôm tôn không ôm tử, nhưng mỗi khi hắn đến chỗ ta thăm ta và Đại Bảo thì đều chủ động đi ôm con trai không chút ngại ngùng.

Từ ban đầu gập ghềnh mới lạ, đến sau thuần thục tự nhiên rất nhiều.

Mối quan hệ giữa vợ chồng chúng ta được ta kinh doanh rất khá, cũng đi đúng hướng thấy rõ, không có dấu hiệu cho thấy bị chệch đường ray. Đến nay, hắn đối với ta vẫn rất để ý cùng tôn trọng, lại thêm chút yêu thích làm gia vị, chuyện phòng the làm tình thú,… dẫn đến mối quan hệ vợ chồng cũng ngày một thăng ôn, vững vàng tiệm bước.

Lương Minh Thần tám tháng tuổi, ta bắt đầu cho hắn ăn dặm thêm chút thực phẩm mềm lạn, dễ tiêu hóa. Đồng thời, vẫn cho hắn uống sữa người. Nhưng không phải để bà vú trực tiếp cho bú, mà là vắt sữa ra đun sôi, khử khuẩn,… rồi dùng muỗng nhỏ uy hắn uống.

Ta không muốn con mình cực khổ sinh ra nuôi lớn về sau lại thêm cùng một người nào khác thân cận ngoài ta ra. Còn về phần làm phụ thân Lương Thiên Minh ấy hả? Tùy duyên đi.

Những thứ có thể nhập miệng con trai ta, đều được ta nghiêm cẩn kiểm tra xử lý xác nhận an toàn vệ sinh mới cho hắn dùng.

Mỗi ngày, chỉ cần thời tiết không xấu dù bận rộn đến đâu ta cũng sẽ dành ra một khoản thời gian ở cùng con.

Ta thường dẫn hắn đi dạo trong vườn, vừa phơi nắng vừa thư giản.

Có thể nói là toàn bộ tâm thần của ta đều gần như tập trung lo cho đứa nhóc này.

Nhìn hắn lớn thêm hơn một chút, ta bắt đầu cho người chế tạo một vài món đồ chơi không quá khác lạ đối với thế giới này. Nhưng đối với trẻ nhỏ lại thập phần gây chú ý.

Mặc dù các món đồ chơi từng rất thịnh hành ở hiện đại bị ta đạo văn đem đến nơi đây chế ra cho con ta chơi. Nhưng không phải cái nào cũng có thể lọt được vào mắt xanh khiến cu cậu để ý.

Càng lớn, đầu quả dưa của nhóc tì này càng thêm thông thấu, thông minh hơn, không dễ lừa chút nào.

Nhiều khi ta cũng đau đầu không thôi với hắn, nhưng con ta càng thông tuệ ta lại càng an tâm một chút.

Ở cái thời đại ăn thịt người này, không có đầu óc hảo sử thì rất khó sống tốt được.

Ta đang ôm Đại Bảo nhà ta đi dạo ngắm hoa thì nghe phía trước chỗ góc quẹo có âm thanh cãi nhau, Thúy Trân chạy chậm đi trước xem xét tình hình, một chốc liền vội vã quay lại hướng ta báo cáo:

- Hồi nãi nãi, là đại thiếu nãi nãi và đại thiếu gia ạ.



Hóa ra phía trước đang tiến hành xung đột khắc khẩu là đại bá và đại tẩu Trần thị. Nghe nói là bọn họ, nhất là có Trần thị trong đó, ta liền không có ý định tiếp tục đi dạo nữa mà quay trở về viện của mình đi.

Hai tháng trước, đích trưởng tôn, con trai của Trần thị mắc phải thiên hoa (bệnh đậu mùa) và không lâu sau đó đã không chịu nổi mà qua đời.

Điều này khiến Trần thị rất sốc và suy sụp một đoạn thời gian không nói. Mỗi khi nàng nhìn thấy ta cùng Đại Bảo ở bên nhau, ánh mắt mà nàng dùng để xem con trai ta rất khiến ta phản cảm và khó chịu. Tuy ta biết rằng nàng cũng sẽ không dám thật sự đối với cháu trai trong nhà mình làm cái gì (nếu có cũng sẽ chưa kịp hành động thì đã bị ta đem tay nàng băm ném cho chó ăn rồi).

Bởi vì lúc trước để có thể một lần sinh ra con trai (vì thai đầu nàng sinh một đôi con gái, thai thứ hai lại tiếp một vị cô nương) mà nàng đã chạy vạy đi tìm thầy tìm thuốc khắp nơi. Còn sưu tầm uống vào không ít đơn thuốc sinh tử (uống thuốc để sinh ra con trai) không biết bao nhiêu là đếm xuể. Lại nói dược ba phần độc, nàng uống nhiều thứ thuốc lung tung như vậy không biết bổ ngang bổ dọc thế nào, nhưng ảnh hưởng thân thể là nhất định có.

Kế đó sau một thời gian uống thuốc đông tây nam bắc, tập hợp đủ không thiếu một phương, nàng thật sự có thai. Nhưng là nghe nói thai tượng không tốt cho lắm. Nói là do cặn dư của thuốc cầu tử nàng uống trước kia lưu lại trong thân thể gây ra. Thậm chí là đã có dấu hiệu sinh non.

Cực cực khổ khổ đem nàng ta ngàn dưỡng, vạn dưỡng, dùng những dược liệu tốt nhất, quý nhất,… khó khăn lắm cuối cùng mới đem một thai ấy an trở lại.

Đến khi đã đủ tháng, cuốn rụng thai chín, đứa con muốn đi ra ngoài, thì nàng gặp phải khó sinh, suýt nữa là một thi hai mệnh. Sau hậu sản còn bị rong huyết nhẹ, cho dù lúc sau bảo dưỡng nằm trên giường ở cử liên tục tận hơn ba tháng. Nhưng cuối cùng vẫn là bị thương thân mình nghiêm trọng, bị đại phu phán một câu tương lai sẽ khó mang thai. Nếu có cũng sẽ khả năng cao lặp lại trường hợp khó sinh như lúc ấy.

Vì thương đến thân thể dẫn đến khó có thai nên đến hiện tại dưới gối Trần thị cũng chỉ có ba nữ một tử duy nhất.

Trần thị là kiểu mẫu phụ nữ điển hình xem trọng nam đinh, khinh thường nữ tính (mặc dù nàng ta cũng là nữ tử). Đứa con trai chính là tâm đầu nhục của nàng ấy, thân mình lại khó có thai, không biết đợt mang thai tiếp theo là ngày tháng năm nào, hay là vĩnh không thể lại sinh con. Hiện tại con trai lại mất đi, thử hỏi sao nàng ta không suy sút đến có chút tâm thần không ổn định cho được.

Trần thị có thể không hoàn toàn gục ngã đã là khó được.

Lại nói, về sau truy tra ra được nguyên nhân đích trưởng tôn bị nhiễm thiên hoa chết đi không phải do trời mà là nhân vi.

Hung thủ là một tiểu thiếp của đại bá.

Vị tiểu thiếp này cũng là danh nhân. Nàng họ Miên, tên gọi Bảo Thoa, nguyên vốn là thông phòng khai trai của đại bá, không những dung mạo xinh đẹp mà trong tay còn có không ít thủ đoạn, rất được đại bá sủng ái một thời gian dài. Về sau Trần thị vào cửa lập tức nàng ấy cũng được đề thăng lên thành Miên di nương. Khoản thời gian đầu khi đó, nhiều lúc thân là vợ cả Trần thị còn phải tránh đi mũi nhọn là nàng ấy (Miên di nương).

Số là khi Trần thị sinh xong đích trưởng tử, bị báo cho thân thể lỗ lã sau này khó lòng mang thai nữa. Lúc này Miên di nương vốn đang rất được sủng lại tra ra ba tháng có thai, về sau tháng lớn còn khám mạch xác định là nam anh, điều này đã khiến đại bá vui mừng khôn xiết, mức độ quan tâm có chút vượt qua con trai trưởng mà Trần thị mới sinh.

Chỉ là vị Miên di nương này lại là người không có đủ phúc khí, mang thai đến tháng thứ sáu rồi mà vẫn bị sảy cho được.

Miên di nương sảy thai, nổi đau mất con khiến nàng gần như phát cuồng. Ai nhìn đều thấy mà thương.

Không biết là thực hay hư, nàng (Miên di nương) chắc chắn nói rằng hung thủ hại chết con nàng chính là Trần thị. Tất nhiên là không có chứng cứ xác thực. Nghe đâu, khi đó chuyện này cũng gây ồn ào huyên náo trong phủ suốt một thời gian ngắn.

Sau đó, vì chuyện càng làm càng lớn, Lương phu nhân phải ra lệnh nghiêm cấm, lấy tư thái cường thế đem mọi chuyện đè ép đi xuống mới có vẻ ngoài bình yên vô sự đến hiện tại.

Vì sao nói bề ngoài, bởi vì, vị Miên di nương nọ vì không thể phản khán lại quyền thế mà đành nhất thời ngậm miệng yên lặng chờ đợi thời cơ báo thù.

Bởi trong lần xảy thai này nàng ngoài mất con còn mất luôn khả năng làm mẹ. Nếu Trần thị là khó mang thai, thì nàng ta chính là bị phán tử hình vĩnh không thể sinh sản.

Vì thế nàng nằm gai nếm mật, âm thầm dự trù kế hoạch báo thù.

Cuối cùng ở mấy tháng trước để cho nàng ta lấy được cơ hội đối với đứa bé kia xuống tay.

Nàng ấy (Miên di nương) cho rằng Trần thị hại con nàng, thì nay nàng ta một đạo dâng trả một đạo, cũng đem con trai của Trần thị giết chết. Muốn Trần thị cũng cảm nhận được nổi thống khổ mất đi con trai là như thế nào.

Nên nói trong cái rủi lại tồn cái may sao?

Vì Trần thị biểu hiện trọng nam khinh nữ quá trầm trọng, hoàn toàn không làm chút ra vẻ. Một mực xoay chung quanh con trai, đem ba cô con gái bỏ mặc sang một bên không lo, không hỏi. Lúc này, mới khiến cho ba cô bé may mắn tránh thoát được một kiếp, không bị liên đới trúng độc thủ của kẻ ác.

Chỉ là sau khi mọi chuyện ngã ngũ ba cô bé tội nghiệp vốn không nhận được chút tình thương nào từ mẫu thân, nay lại bị mẹ đẻ tăng thêm giận chó đánh mèo, oán hận thượng các nàng. Trách mắng các nàng, oán hận vì sao chết đi không phải là các nàng mà lại là con trai yêu quý của nàng ta (Trần thị). Quả thật chính là một người mẹ cực phẩm vô nhân tính điển hình.

Chỉ tội cho những đứa nhỏ ngây thơ vô tội phải lãnh chịu hậu quả do sự đấu tranh xấu xí của người lớn tạo thành. Cứ như vậy, kết quả của tranh đấu nội trạch đen tối ấy đã khiến một sinh mệnh vô tội bị hủy diệt.

Sau khi chuyện xảy ra không lâu, mắt thấy sắp bị truy tra đến nơi không cách nào tránh thoát được, Miên di nương biết mình bại lộ sợ phải chịu cực hình, nên đã uống thuốc độc tự sát. Đồng thời, cũng lưu lại di thư kể rõ đầu đuôi căn nguyên mọi sự. Vụ việc đến đây kết thúc.

Phần Trần thị, nàng vừa không thể đích thân chính tay đâm chết kẻ thù để xả giận (vì đối phương đã tự tử trước khi bị bắt), lại gặp phải trượng phu lạnh nhạt không quan tâm. Vì thế, nàng bùng nổ.

Hai người thường xuyên vì những chuyện không đâu vào đâu tranh cãi, gây gỗ lẫn nhau.

Nghe nói đoạn thời gian này, đại bá vì phiền lụy Trần thị hay ‘vô cớ gây rối’, nên thường xuyên đi nghỉ lại chỗ các di nương, thông phòng, còn viện của Trần thị, hắn một lần cũng không buồn ghé qua. Đến cả ngày mùng một đầu tháng và mười lăm giữa tháng, theo quy củ của ông cha trượng phu phải nghỉ lại chỗ vợ cả, hắn cũng mặc kệ không thèm đoái hoài tới.

Đại bá càng hành xử như vậy, đại tẩu Trần thị càng thêm xù lông nhím lên, ai chạm phải ai xui xẻo.

Nàng không nói được trượng phu của mình liền quay đầu mâu hướng về phía các tiểu thiếp, thông phòng xuống tay làm khó dễ.

Trước kia, khi chưa xảy ra chuyện, nàng đối với các nàng (tiểu thiếp của đại bá) cùng lắm chỉ là chán ghét khinh thường đến ganh ghét, dùng mấy câu cửa miệng không đau không ngứa, chỉ cây dâu mắng cây hòe, mắng nhiếc các nàng lúc không có người ngoài.

Nhưng gần nhất, Trần thị thường xuyên đối với các thiếp thất lập quy củ, tìm mọi cách hành hạ, tra tấn, sỉ nhục các nàng.

Mỗi ngày một bộ diễn, có thể nói là phúc âm cho giới quần chúng yêu thích ăn dưa nghe ngóng từ xa.

Hôm nay lại không biết là lại diễn ra vở tuồng nào nữa đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play