Thời gian theo ta dưỡng thai an thai cứ như vậy chậm rãi trôi qua, hôm nay ta đã mang thai được chín tháng lẻ mấy ngày, theo dự tính thì sản kỳ sẽ là ở mấy ngày này.

Phòng sinh, bà đỡ, bà vú và các việc cần chuẩn bị khác đều đã sẵn sàng và luôn có ít nhất một người túc trực chờ lệnh, nước nóng mỗi ngày đều được hâm nóng chuẩn bị sẵn đặt trên bếp lò, đảm bảo 24/24 bất kỳ khi nào ta phát động liền lập tức có thể trực tiếp đi sinh.

Mấy hôm trước bầu trời vẫn luôn âm u, hiếm có được thời tiết đặc biệt thoải mái, trong xanh thông thấu như hôm nay, nắng vàng ấm áp trên cao buông xuống sưởi ấm mặt đất, ta nằm trên ghế dựa lót nệm bông mềm mại vừa phơi nắng sớm vừa đọc sách.

Đột nhiên Lương Thiên Minh không biết từ đâu về đi đến chỗ ta lập tức đem sách trong tay ta thu hồi đặt sang một bên, rồi ngồi xuống bên chiếc ghế cạnh ta nói:

- Nàng đang mang lục giáp trong người, sao còn tốn sức đi xem mấy quyển sách này? Bảo bảo hôm nay ngoan chứ, có làm nàng mệt không?

Ta cười dịu dàng hướng hắn nói:

- Không mệt, thiếp chỉ là buồn chán muốn xem chút sách du ký rồi thôi. Bảo bảo hôm nay cũng rất ngoan, không hành thiếp.

Nói xong, ta như lơ đãng hỏi hắn:

- Chàng mới đi ra ngoài à? Sao về sớm vậy?

Hắn đáp:

- Không ra ngoài, là qua xem biểu muội. Nàng ấy lại bệnh, ta qua xem một chút, yên tâm, vì sợ bệnh khí lây sang nàng và bảo bảo ta trước khi đến đây đã thay đồ và tắm qua rồi.

Ta nghe hắn nói vậy liền bày ra một bộ lo lắng quan tâm hỏi:

- Biểu muội có tốt hơn chút nào không?

Dạo này thấy muội ấy bệnh trở nặng thêm thì phải? Lại nói, hôm qua Thúy Nhi (một trong các thông phòng của Lương Thiên Minh, do Lương phu nhân cấp) có đến gặp thiếp nhắc lên biểu muội.

Nàng ấy nói chàng gần đây thường xuyên xuất nhập tiểu viện của biểu muội, sợ ảnh hưởng thanh danh muội ấy và chàng.

Thiếp nghe nói thế liền trấn an, cũng khuyên bảo nàng ấy không cần quá lo, đem nàng ấy bình ổn đi rồi.

Nghe ta nói đến Thúy nhi đến chỗ ta cáo trạng chuyện hành tung của hắn khiến Lương Thiên Minh không khỏi nhíu lại mày rậm, sắc mặt không vui, hắn nói:

- Ta và biểu muội là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, gặp mặt thì có gì mà ảnh không ảnh hưởng thanh danh. Thúy nhi nàng ta cũng không phải không rõ…

Ta thấy hắn muốn thật động giận, liền cười dịu dàng, giơ tay vuốt ve vành tai hắn nói:

- Chàng đừng tức giận, không tốt cho thân mình. Thiếp cũng là nghĩ như vậy nên đã giải thích cho nàng ấy rõ, cũng khuyên lui rồi. Mà chàng xem bệnh tình biểu muội ra sao, hay chúng ta đổi một vị đại phu mới đi xem bệnh cho muội ấy được không?

Biết đâu đổi thầy đổi thuốc lại có hiệu thì sao?

Chứ lần trước gặp thoáng qua thiếp thấy sắc mặt muội ấy thật không tốt lắm.

Hắn nghĩ nghĩ, sau lắc đầu đáp:

- Không cần, cũng không phải chưa đổi qua, nhưng tình hình chung vẫn cứ như vậy. Đại phu đã đổi mấy lượt, nhưng thuốc khai đơn cũng vẫn cứ như vậy, không sai biệt nhau mấy. Tất cả đều nói là phải cẩn thận dưỡng, duy trì tâm thái vẫn luôn khoang khoái mới được. Nhưng nàng biết đấy, tính cách biểu muội có chút nội hướng, cũng thật khó lòng.

Sức khỏe của muội ấy cũng lúc tốt lúc xấu, đa phần là luôn bệnh tình quấn thân, nhược thật sự.

Ta xem hắn lo lắng cho biểu muội như vậy, lại thêm thời gian qua âm thầm quan sát ta biết hắn đối với vị biểu muội này cũng là có chút cảm tình, không thâm nhưng là cũng có một chút.

Biểu muội còn một bộ nhu nhược yếu đuối mong manh, không có hắn sẽ chẳng thể sống nổi.

Biểu muội như vậy rất dễ khơi dậy đồng tình tâm đại dương mênh mông muốn che chở của cánh đàn ông, đặc biệt trong mắt biểu muội nhu nhược đối với hắn biểu lộ ra sự sùng bái, xem hắn như thần linh, bầu trời, là tất cả của nàng ấy, càng khiến cho chủ nghĩa nam nhân trong lòng hắn thêm được thỏa mãn.

Đối với chuyện giữa hai người bọn họ ta cũng không quan tâm, nếu hắn có ý muốn đem biểu muội nạp vào hậu viện thì ta cũng gật đầu đồng ý thôi. Chỉ cần không phải là bình thê hay sườn thê ta đều nguyện ý cung cấp tiện lợi.

Mà có muốn làm sườn hay bình thê đều không được, không nói Lương phủ có đồng ý hay không, riêng Vân gia nhà ta sẽ là người thứ nhất phản đối.

Chỉ là nàng ta không phải thân thích sao? Làm thiếp hình như có chút khó coi, nhưng nếu nàng ta nhất quyết muốn đi cho người ta đương thiếp ta cũng không đi làm ác nhân cản trở làm chi.



Nhưng là Thúy nhi kia muốn nương chuyện bọn họ đến đây kích thích ta khiến ta quả thật là chán sống rồi. Nếu không phải là ta mà một nữ tính bình thường sinh ra và lớn lên trong nền giáo dục của thời đại này, xem phu quân là toàn bộ cuộc đời, là bầu trời là sự sống còn. Thì có lẽ đã bị nàng ta (Thúy Nhi) thực hiện được kế hoạch rồi.

Ta nếu là người khác, một phụ nữ đang mang thai bình thường, tâm lý đa phần sẽ trở nên yếu ớt, nhạy cảm, dễ bị xúc động bởi chuyện không đâu, Như vậy khi nghe nàng ta (Thúy nhi) nói nhất định có khả năng rất cao sẽ bị ảnh hưởng không ít thì nhiều.

Nặng thì sinh non, xui rủi còn đến cái khó sanh một thi hai mệnh chẳng hạn. Nhẹ thì động thai khí khó thở công tâm, tích tụ trong lòng lâu ngày khả năng sẽ sinh ra hiềm khích giữa hai phu thê. Dù là cái nào cũng đều không tốt đẹp gì cả.

Ta mà không đem quả đắng này trả lại cho nàng ấy thì quá không phải phép, không thông hiểu lễ nghĩa đáp lại đúng chứ?

Bởi vậy lúc này ta mới đào một cái hố chờ đợi thời cơ.

Trước cứ tạm như vậy, đến khi thời điểm đến ta sẽ không khách khí tặng đối phương một kích miễn phí đưa tiễn, hòng đáp lại thịnh tình của nàng ta dành cho ta lúc này.

Thúy nhi nhân lúc ta mang thai, tâm lý dễ xúc động đến báo việc tư tình giữa biểu muội và phu quân ta, trên mặt nói nghe thì hay lắm, đều là một lòng vì nghĩ cho người khác mà thôi đấy. Nàng nói gì nhỉ? À, là vầy, nàng nói:

- Thiếp cũng biết tình cảm giữa nhị thiếu gia và biểu cô nương vốn rất tốt. Nhưng cả hai dù sao cũng là nam nữ bất đồng, nữ chưa gả lại chỉ có hai người riêng cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ trong phòng kín thời gian lâu như vậy, chỉ sợ sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt.

Chẳng may có kẻ lắm lời khua môi múa mép, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nhị thiếu gia và biểu tiểu thư hay sao?

Nô tỳ là quá lo lắng cho nhị thiếu gia và biểu tiểu thư mới cả gan đến cùng nhị thiếu nãi nãi nói một tiếng, mong nãi nãi nghĩ cách chu toàn trong việc này. Nếu có thể giải quyết ổn thỏa, bảo toàn danh dự cho nhị thiếu gia và biểu tiểu thư, ngăn chặn lời đồn thổi không thật lan truyền thì không việc nào thiện hơn ạ.

Ha hả, nghe được không? Nàng ta nói là lo lắng cho thanh danh biểu tiểu thư và nhị thiếu gia. Nhưng hai người bọn họ đâu phải lần đầu tiên mới như vậy nị oai đâu. Kẻ sinh bệnh, người đến thăm, một thăm là ở lại cả nửa ngày, hai khắc như vậy cũng không phải một lần hai lần đầu mới có.

Trước kia không lo ảnh hưởng thanh danh nay lại đi lo, là có ý gì?

Nếu nói nàng ta (Thúy nhi) lòng không có quỷ thai, có ma mới tin.

Lại nói từ trước chỉ có hai nàng ta (hai thông phòng do bà bà tặng chồng:Thúy Nhi và Bích Nhi) cho nhau tranh sủng.

Sau ta vào cửa, là chính thất không nói, ta mang thai lại đem nha hoàn bên cạnh đưa cho phu quân phân đi sủng ái của các nàng. Thêm nữa, hai nha đầu của ta từ tư dung đến tài tình đề đem các nàng (Thúy nhi và Bích nhi) ném đến xa xa.

Thời gian dần lâu dài, mắt thường có thể thấy được phu quân càng thiên hướng sủng ái Thúy Bình và Thúy Ngân, mà các nàng chỉ còn lại chút tình nghĩa mỏng manh ban đầu hầu hạ hắn mà thôi.

Cứ như vậy hỏi sao các nàng ấy không gấp gáp, không vội vàng tìm đường ra cho được.

Nhưng là các nàng lại đã chọn nhầm phương án xuất kích, không lo tranh thủ đi lấy lòng Lương Thiên Minh, lại nghĩ quẩn trong đầu đi đối với ta xuống tay, quả thật là xuẩn thấu.

Bộ ta nhìn trông giống quả hồng mềm lắm sao?

Ờ mà,… hình như bề ngoài của ta đúng là có chút tính lừa gạt thật.

Nhưng ta cũng không có cố ý lầm đạo ai vì này nha. Bề ngoài của ta hoàn toàn là do trời sinh sao, gen nó quyết định vậy, chứ ta có muốn như nào được như nào đâu cơ chứ. Sinh trưởng một bộ ngoại hình mềm như bông không phải lỗi tại ta nha.

Các nàng nhìn không thấu bản chất của ta, nghĩ ta dễ bắt nạt lắm là do các nàng xuẩn không tự biết, có dã tâm lại thực lực không theo kịp thì chỉ có mà ngã dập mặt, máu chảy đầu rơi thôi.

Không nói, lại nói cũng chỉ là một con kiến hôi, ta một ngón tay ấn xuống lập tức có thể dễ dàng đem các nàng hủy diệt.

Ta ném chuyện Thúy nhi ra sau đầu, cười dịu dàng đối với Lương Thiên Minh nói:

- Phu quân, nếu chàng tâm duyệt biểu muội và biểu muội cũng thích chàng, vậy thì nạp muội ấy tiến vào đây đi. Chàng cũng biết ta không phải loại người thích ăn dấm lung tung mà.

Nạp muội ấy vào, đến lúc đó chàng muốn chiếu cố cũng phương tiện rất nhiều, lại không cần lo kẻ khác buôn lời nhàn thoại không đâu. Chỉ là có chút ủy khuất cho muội ấy phải làm thiếp.

Hắn nghe ta nói thì không khỏi giật mình nhìn ta, miệng mấp máy không nói thành câu:

- Tuyết nhi…!

Nhìn thấy hắn biểu hiện ta liền biết hắn là nguyện ý, thật sự muốn đem biểu muội nạp đi vào, vì thế ta nói tiếp:

- Bất quá biểu muội dù sao cũng là thân thích, thật sự muốn nạp nàng ấy vào cửa thì phải đạt được sự chấp thuận của phụ thân và mẫu thân mới được.

Hắn xúc động, hai tay nắm lấy tay ta nói:

- Cảm ơn nàng, Tuyết nhi! Ta thật sự muốn chăm sóc cho biểu muội cả đời. Nàng ấy quá yếu nhược, đi ra ngoài chỉ sợ sẽ phải chịu nhiều ủy khuất, ta…



Ta ngắt lời hắn nói:

- Chàng không cần cùng ta giải thích gì cả. Ta hiểu, ta hiểu mà, ai da, đau quá…

Đang nói, chợt ta cảm thấy hạ bụng như trụy đi xuống, cơn đau quặn bất thình lình xảy ra khiến ta có chút không kịp phản ứng. Phía dưới, một dòng nước ấm chảy ra.

Hắn nhìn ta đang yên lành lại đột nhiên mặt mày trắng bệch kêu đau, thì không khỏi lo lắng kêu lên:

- Tuyết nhi, nàng làm sao vây?

Ta gắng chịu đựng cơn đau từng đợt, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng đáp lại:

- Mau, mau đưa ta vào phòng sinh, ta muốn sinh…

Hắn nghe ta nói mau sinh thì lập tức hoảng hồn, tay chân ban đầu có chút luống cuốn không biết đặt nơi đâu cho đúng. Được ta trấn an vài câu, hắn lập tức nhanh chóng bình tĩnh lại, không nói hai lời đem ta bế lên cẩn thận đi nhanh vào phòng sinh. Đồng thời, hắn cũng hô lên hạ nhân đi chuẩn bị các thứ cần thiết, đi kêu bà đỡ và cho người thông báo Lương phu nhân cùng những người khác.

Nha hoàn, bà tử trước đó đã được ta tập dợt vài lần nên ban đầu chỉ hơi rối ren một chút, xong lập tức nhanh chóng hành động trật tự đi lên.

Sau hơn hai canh giờ vật lộn trong phòng sinh, cuối cùng ta cũng bình an sinh ra một bé trai mạnh khỏe.

Nhóc tì vừa chào đời lập tức tiếng khóc rung trời, làm bầy chim trên cành gần đó đều hoảng hốt vỗ cách bay đi.

Làm một người tôn thờ chủ nghĩa độc thân ta hiển nhiên không có cảm mạo đối với trẻ con cho lắm.

Không phải ghét, nhưng cũng không thích, cảm thấy rất phiền toái.

Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, hiện tại ta nhìn nhục đoàn nho nhỏ đỏ lừ, mặt nhăn nheo như khỉ con bọc trong khăng lông, dù nhìn kiểu nào ta đều cảm thấy nhóc con đáng yêu cực kỳ, khiến người ta nhìn thích vô cùng.

Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là sự ràng buộc liên kết của huyết thống máu mủ gì đấy trong truyền thuyết đó sao?

Ta không biết, nhưng ta biết, ta là thật sự thích đứa trẻ này, con của ta, bảo bối do ta cưu mang chín tháng mười ngày sinh ra.

Ta hưởng thụ việc đích thân chăm sóc cho con trẻ, như tắm rửa, thay quần áo, chơi đùa với con,…

Buổi tối, dù bị con khóc quấy nhiều lần khiến cho mất ngủ ta cũng không hề bực bội chút nào.

Ngược lại, khi nhìn con thơ bé lớn lên từng ngày, mỗi ngày mỗi vẻ, khiến long ta dường như bị lấp đầy, thỏa mãn hết sức.

Lương lão gia đặt tên cho con trai của ta là Lương Minh Thần.

Nhũ danh ta tự lấy, gọi Đại Bảo, nghe tục một chút nhưng con trai ta chính là đại bảo bối quý giá nhất trong lòng ta, ta vui.

Ta thân thể tốt, thời gian mang thai cũng dưỡng rất khá, nên con trai sinh ra thân thể cũng rất khỏe mạnh.

Thằng bé từ hình thái mới sinh ban đầu tựa chú khỉ con nhăn nheo bèo nhèo, hiện tại đã hoàn toàn mở ra trông như cục bột nếp, trắng trắng, mềm mại, không cần đến lự kính 360 độ vô góc chết của ta, con vẫn nhìn đáng yêu đến không được.

Càng ngắm nhìn con trai ta càng tự hào, đây là đứa con ngốc của ta nha.

Để tránh cho tình trạng giấc ngủ không đủ khiến người suy nhược không thể đích thân chăm con, ta quyết định tập cho con dưỡng thành thói quen ban ngày ăn chơi, nô đùa buổi tối ăn xong đi ngủ.

Như vậy, ban ngày nếu có người đến thăm hắn, cùng hắn chơi, đùa với hắn, hắn cũng sẽ có đủ tinh thần đáp lại một cách vui tươi hớn hở.

Qua đó cũng tạo cho người khác có một ấn tượng tốt về hắn, một đứa trẻ sung sướng hoạt bát, không quấy khóc mà luôn yêu cười, lại đáng yêu bạo lều.

Một đưa trẻ không quấy khóc, luôn cười đùa khanh khách đáp lại người khác, bề ngoài lại xinh xắn dễ thương, phúc khí dư dật (mũm mĩm). Thử hỏi có ai nhìn mà không thích cho được cơ chứ?

Trong gia đình quyền quý, việc bú sữa mẹ ruột là không được cho phép, nhưng ta vì ích lợi của con trai suy nghĩ liền đối với Lương Thiên Minh nói khéo, có lẽ hắn cũng quan tâm con trai, đặc biệt là đích trưởng tử, nên hắn không suy nghĩ lâu lắm mà lập tức đồng ý.

Được sự chấp thuận của hắn, ta chỉ cần tránh cho trưởng bối và người ngoài biết việc ta tự mình cho con bú là mọi việc đều ổn thỏa.

Nói thật, nếu như hắn không đồng ý ta cũng sẽ vẫn cho con bú nhưng là trong âm thầm, mà không phải quang minh chính đại như hiện tại ở trong viện nhà mình như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play