Nửa đêm hôm ấy, Lương Trì Khê lại phát sốt.

Lúc đó không hiểu sao Lương Khúc lại đột nhiên giật mình tỉnh lại, tim đập cực nhanh, cả người đều cảm thấy có điểm nào đó bất ổn. Nàng vội đi vào gian trong, vén màn trướng lên, ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, Lương Trì Khê vẫn an tĩnh nằm ở trên giường như thường ngày, tư thế nghiêm chỉnh, dáng ngủ rất ngoan nhưng gò má lại đỏ bừng một cách bất thường. Lương Khúc đưa tay lên sờ thử, sờ xong liền lập tức chạy như bay ra ngoài.

Lần đổ bệnh này khá nghiêm trọng, cả người Lương Trì Khê đã rơi vào trạng thái hôn mê. Đại phu chuyên khám bệnh cho hắn vốn là lão ngự y trong cung, hiện giờ đã cáo lão hồi hương, y thuật cao minh, kinh nghiệm phong phú.

Ngô đại phu vừa bắt mạch vừa liên tục lắc đầu – “Gió độc vào cơ thể, cực kỳ hung hiểm.”

Nếu là người thường bị nhiễm lạnh thì chỉ cần uống thuốc giảm sốt là được nhưng thân thể Lương Trì Khê lại quá yếu ớt, hễ nhiễm lạnh là khiến cho bệnh cũ tái phát, vô cùng khó giải quyết.

“Ngô đại phu, ông nhất định phải cứu lấy thiếu gia nhà tôi.” – Móng tay Lương Khúc bấm sâu vào lòng bàn tay, cố lắm mới giữ cho âm thanh không run rẩy.

Ngô đại phu thở dài, nhìn người thanh niên tuấn tú nằm trên giường. Ông chữa bệnh cho Lương Trì Khê đã mười mấy năm, vô cùng hiểu rõ bệnh tình của hắn.Một người đang ở những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người như hắn lẽ ra nên khỏe mạnh hăng hái, nhưng lại…

Ngô đại phu cầm bút cân nhắc hồi lâu, cuối cùng cũng viết xong đơn thuốc đưa cho Lương Khúc – “Khúc nha đầu, cẩn thận chăm sóc.”

“Vâng.”

Chuyện xảy ra vào nửa đêm nên không ai dám đi kinh động Lương phu nhân và Lương lão phu nhân nhưng đến khi trời sáng thì tất cả mọi người đều biết chuyện.

Sự yên tĩnh của Trúc Uyển hoàn toàn bị phá vỡ.

“Cô chăm sóc cái kiểu gì thế hả?” – Lương lão phu nhân mặc dù đã xấp xỉ lục tuần nhưng giọng nói vẫn sang sảng, cau mày nghiêm khắc trừng Lương Khúc – “Sức khỏe của Tử Ngọc mấy ngày nay không phải đã khá lên nhiều hay sao? Tại sao lại đột nhiên phát sốt?”

“Là lỗi của cháu.” – Lương Khúc nhanh chóng nhận lỗi, thực ra cho dù lão phu nhân không mắng thì nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

Tại sao nàng lại ngủ quên mất cơ chứ? Cho dù là vì quyển sách kia khiến cho nàng buồn ngủ chăng nữa thì đáng lẽ ra nàng cũng không nên ngủ. Thiếu gia một khi đọc sách thì luôn không để ý đến thời gian, nhất định là vì ngồi dưới bóng cây quá lâu, bị gió lạnh thổi cho nên mới phát sốt. Đều là do nàng tham ngủ gây ra họa mới khiến cho thiếu gia phải chịu khổ như vậy.

“Cô cứ liệu đấy, nếu như cháu ta có gì bất trắc, ta…”

“Bà nội…” – Giọng nói yếu ớt vang lên, cắt ngang lời răn dạy của Lương lão phu nhân.

“Tử Ngọc, con tỉnh rồi.” – Lương phu nhân Đào Tĩnh Dư từ đầu tới giờ vẫn ngồi bên cạnh giường lặng lẽ lau mồ hôi cho con trai, thấy hắn tỉnh lại liền giãn mày, dịu dàng hỏi – “Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Tử Ngọc.” – Lương lão phu nhân thấy cháu trai đã tỉnh liền không đoái hoài gì đến việc trách mắng Lương Khúc nữa, vội vàng để Thường ma ma dìu vào gian trong – “Con cảm thấy thế nào rồi?”

“Để cho bà nội và mẫu thân lo lắng…” – Lương Trì Khê muốn đưa tay lau đi giọt lệ trên má mẫu thân nhưng lại không có chút khí lực nào – “…là lỗi của Tử Ngọc.”

Lương phu nhân lắc đầu, nhìn đứa con trai mà bà yêu thương như tính mạng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện lễ nghi quy củ cầm lấy tay hắn – “Tử Ngọc, chỉ cần con có thể khỏe lại thì bảo ta hy sinh cái gì cũng được.”– Con trai của bà, chỉ vì bà mới biến thành như vậy. Mỗi lần nghĩ đên chuyện này là lòng Lương phu nhân lại đau như dao cắt.

“Lão phu nhân, phu nhân, thuốc của thiếu gia sắc xong rồi.”– Lương Khúc bưng chén thuốc đi tới.

Không ai lấy làm lạ trước việc Lương Khúc chưa được lệnh đã tự động mang thuốc đi vào. Từ trước đến nay đều như vậy, vật dụng của Lương Trì khê, ngoại trừ Lương Khúc ra thì bất kỳ ai cũng không được động vào, đây là quy củ của Lương gia, hơn nữa còn là quy củ do lão phu nhân và phu nhân đích thân định ra.

Lương phu nhân hơi nhích người chừa chỗ cho Lương Khúc ngồi xuống, hầu hạ Lương Trì Khê uống thuốc.

Lương phu nhân nắm chặt tay con trai, hỏi Lương Khúc – “Đại phu có dặn dò gì không?”

“Dạ, nói là cơ thể nhiễm phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng.”

********

Lần tĩnh dưỡng này mất chẵn hai tháng, mùa hè oi nồng qua đi, thời tiết bắt đầu chớm thu.

Lương Trì Khê dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, đưa mắt nhìn ra bên ngoài song cửa nửa hé. Mặt trời chiếu ánh vàng rực rỡ, bầu trời mùa thu quang đãng, dãy viễn sơn xa xa xanh như phấn mày, không khí dễ chịu khiến khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Cảnh sắc đẹp đẽ như vậy đáng tiếc lại bị cô phụ.

Tiếng cửa phòng bị đẩy ra, người con gái vóc dáng thướt tha bước vào, chiếc váy hoa màu ngọc thêu chiết càng làm nổi bật lên vẻ mảnh mai như liễu của nàng. Lương Khúc hôm nay đã khác hoàn toàn với cô bé con mà hắn gặp năm xưa. Năm đó nàng vừa gầy vừa nhỏ, trừ đôi mắt rất sáng ra thì chẳng có điểm gì nổi bật. Nhưng chính đôi mắt đó lại khiến cho Lương Trì Khê không thể quên được, vừa kiên định vừa tràn ngập ý chí sinh tồn mãnh liệt, đó là thứ mà hắn không có. Lương Khúc của ngày hôm nay hoạt bát khỏe mạnh, không phải là kiểu con gái yếu đuối nũng nịu, gót sen ba tấc cần người dìu đỡ. Vì hắn, nàng luyện được một thân võ nghệ, ngoại trừ hắn, nàng không quan tâm đến bất kỳ ai khác, sống vô cùng tiêu dao khoái hoạt.

Trích lời của Lương Hữu Tiên thì cô nhỏ đanh đá này chỉ dịu ngoan với mỗi mình Lương Trì Khê.

Lương Khúc cẩn thận bưng chén thuốc giống như đang bưng kỳ trân hiếm có, nhanh nhẹn vững vàng đi về phía nhuyễn tháp – “Thiếu gia, đến giờ uống thuốc rồi.”

Lương Trì Khê đưa tay nhận lấy chén thuốc dứt khoát một hơi cạn sạch, tính tình hắn trước nay ôn hòa hiểu chuyện, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, bản thân hắn vô cùng rõ ràng, không hề có vẻ khó chiều của một công tử nhà giàu.

Lương Khúc nghiêm túc nhìn hắn uống cạn chén thuốc. Thật khó tưởng tượng, đám rễ lá cây khô đét kia sau khi sắc hàng canh giờ mới được một chén thuốc nhỏ vừa nồng vừa đắng, nhưng chính chúng lại là bùa cứu mạng của Lương Trì Khê, nàng thực sự rất cảm kích chúng.

“Lúc trước Ngô đại phu đã dặn dò kỹ lưỡng, thuốc này phải uống thêm mấy thang nữa thì bệnh mới coi như khỏi được.” – Lương Khúc nhận lấy chiếc chén không, lại đưa nước suối cho hắn súc miệng.

“Có uống nhiều hơn nữa thì cũng thế nào?” – Nước suối mát lạnh hòa tan vị đắng ở trong miệng, Lương Trì Khê đặt chiếc chén Hải Đường xuống – “Sức khỏe của ta, ta hiểu rõ, sắp sửa đến cực hạn…”

“Không!”– Lương Khúc nhanh chóng đưa tay chặn lại môi hắn, sắc mặt tái nhợt – “Thiếu gia đừng nói lung tung.”

Lương Trì Khê ngước mắt, đưa tay vuốt ve gò má Lương Khúc, một giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay hắn phát ra ánh sáng yếu ớt, tay kia cầm lấy bàn tay nàng đang chặn trên miệng hắn – “Con bé ngốc, lại khóc rồi!”

Nàng rõ ràng là một người rất kiên cường, nhưng hễ đụng phải chuyện của hắn lại vĩnh viễn yếu đuối như thế.

“Thiếu gia, cậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” – Lương Khúc cố chấp, nghiêm túc nói.

Hắn lẳng lặng nhìn tất cả kiên định cố chấp trong mắt nàng, đôi mắt đen thoáng qua nét dịu dàng, thở dài lại tựa như hứa hẹn – “Được, ta sẽ sống lâu trăm tuổi.” – Cho dù không thể thành thật nhưng cũng là một giấc mộng đẹp, một giấc mộng có thể trấn an lòng nàng.

“Thiếu gia không nên nói những lời như thế nữa.” – Nàng trở tay cầm ngược lấy tay hắn, muốn dùng sự ấm áp của mình sưởi ấm đôi bàn tay lạnh như băng kia.

Một năm có bốn mùa, vậy mà vì sao tay của thiếu gia lúc nào cũng lạnh như vậy?

“Bất luận thế nào thì em cũng sẽ ở bên cạnh thiếu gia, bất kể cậu đi tới đâu, bất kể cậu có như thế nào.”

“Con bé ngốc, em lớn rồi, không thể nào vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta được.”

“Tại sao lại không thể?” – Nàng nắm chặt lấy tay hắn – “Bắt đầu từ ngày mà cậu mua em, em đã tự nói với bản thân mình, em phải vĩnh viễn đi theo cậu, cậu ở đâu thì em sẽ ở đó.”

Quá ngốc, cũng quá cố chấp!

Lương Trì Khê trầm mặc, cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình. Bàn tay nàng khác với tay của các thiếu nữ bình thường khác, lòng bàn tay có một lớp chai rất mỏng, đó là dấu tích của việc quanh năm luyện võ, dấu tích vì hắn mới lưu lại.

Năm đó, hắn chẳng qua chỉ bỏ ra chút bạc mua nàng nhưng có lẽ thứ mà nàng bán cho hắn lại không chỉ là một nha đầu…

********

Sáng sớm đầu thu, sắc trời còn chưa sáng hẳn, đến khi tiếng gà gáy vang lên đến lần thứ ba thì phủ trạch bắt đầu có động tĩnh.

Khói trắng nhàn nhạt bay lên từ mái bếp, mơ hồ phiêu đãng trong ánh sáng mờ mờ của bầu trời.

Quy củ của Lương gia sâm nghiêm, mặc dù người hầu vô số nhưng ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không nghe thấy, tất cả đều lặng lẽ chuẩn bị giúp chủ nhân rời giường rửa mặt chải đầu.

Bên ngoài bận rộn như vậy nhưng lại không hề liên quan đến Trúc Uyển.

Lưỡng Khúc theo thói quen dậy từ rất sớm, sau khi quét dọn sạch sẽ lá rụng trong sân liền buông chổi xuống, rút thanh những kiếm ở bên hông ra bắt đầu bài luyện kiếm buổi sáng.

Tuy Lương Trì Khê không tán thành Lương Khúc tập võ nhưng nàng vẫn luôn kiên trì. Hắn tính tình xưa nay ôn hòa, không thích tranh cãi với người khác, kết quả đành thỏa mãn tâm nguyện của nàng, chỉ khuyên rằng con gái tập võ vẫn nên chọn lấy một binh khí tốt. Khí lực nàng có hạn, đao thì nặng quá còn roi lại quá bá đạo, chỉ có kiếm là còn thể hiện được chút linh khí.

Lương Khúc tin tưởng, thiếu gia đã nói thì nhất định là không sai. Hắn nói luyện kiếm tốt thế là nàng liền luyện kiếm.



Lương phu nhân thấy nàng muốn tập võ thì tỏ rõ vẻ vui mừng, thậm chí còn mời hẳn một vị kiếm sĩ đã ẩn cư tới làm thầy dạy cho nàng. Mặc dù Lương Khúc nghĩ mãi cũng không ra vì sao một vị phu nhân trong trạch viện lại quen biết được với một cao thủ giang hồ như vậy nhưng những chuyện này đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của nàng. Nàng muốn tập võ là vì bảo vệ thiếu gia, chỉ cần có thể đạt thành mục đích là được.

Thanh kiếm Xán Như trong tay Lương Khúc là do Lương Trì khê tặng cho nàng, được nàng yêu quý như trân bảo.

Lương Khúc tung ra một chiêu Kiều Nhược Du Long nhưng tâm trí lại không hề tập trung, ánh mắt bất tri bất giác liếc về phía song của sổ hình thoi. Lương Trì Khê mặc thường bào màu nhạt đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, bàn tay cầm bút chậm rãi lướt trên giấy

“Chi lan ngọc thụ, long chương phượng tư.”

Trong đầu Lương Khúc chợt nảy ra hai câu thành ngữ thiếu gia từng dạy nàng. Trước kia nàng không hiểu nó có nghĩa là gì nhưng bây giờ nàng đã hiểu, hai câu đó là để chỉ thiếu gia.

Trận ốm này khiến cho Lương Trì Khê gầy đi không ít, ngoại bào cũng trở nên thùng thình nhưng người như hắn cho dù có mặc quần thô áo vải thì cũng chẳng che lấp nổi phong tư hơn người.

Có đôi khi nàng nghĩ, phải chẳng bởi vì hắn quá tốt đẹp cho nên ông trời mới bất công nhất định phải tạo cho hắn một khuyết điểm?

“Này, còn nhìn nữa là đâm vào cây đấy.” – Tiếng cười nhạo truyền tới từ bức tường vây bên cạnh cây đại thụ.

Lương Khúc cứng đờ người, định thần nhìn lại. Trọng điểm không phải là chuyện nàng có đâm phải cây hay không mà là ở chỗ có người xông vào Trúc Uyển, vậy mà nàng lại không phát hiện ra, chỉ vì quá mức chú tâm nhìn thiếu gia.

Lương Khúc linh hoạt trở tay thu kiếm, tung người nhẹ nhàng nhảy lên ngọn cây sao, xốc cổ áo người nào đó đẩy thẳng ra ngoài tường vây.

“Ấy ấy ấy, Lương Khúc, dù gì thì ta cũng là cậu Ba nhà họ Lương, cô dám đối xử với ta như vậy hả!” – Một loạt tiếng phản đối kịch liệt liên tiếp vang lên – “Cô còn như vậy là ta giận đó nha! Ặc, ra tay thật đó hả!”

“Khúc Nhi.” – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên

Mông Lương Hữu Tiên vừa mới chạm đất, trong lúc đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp định thần thì đã bị Lương Khúc xách dậy nắm cổ phi thân qua đầu tường, vững vàng đáp xuống sân viện.

Hắn thật muốn nôn!

“Cậu Ba đúng là hăng hái thật nhỉ, mới sáng sớm ra đã chạy đến Trúc Uyển của chúng tôi nôn rồi.” – Giọng nói lạnh lùng mang đầy vẻ bất mãn cùng khinh miệt, có là kẻ ngốc cũng nghe ra được.

Lương Hữu Tiên cố nhịn xuống.

“Lương Khúc, trong mắt cô có còn chủ tử hay không hả?”

“Đương nhiên là có, chủ tử của tôi không phải đứng kia hay sao?” – Lương Khúc đưa tay chỉ về phía cửa sổ, Lương Trì Khê lẳng lặng đứng đó, tủm tỉm cười nhìn bọn họ.

“Đúng là mồm năm miệng mười!” – Lương Hữu Tiên tức đến nhe nanh nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Theo lý hắn là chủ tử còn Lương Khúc chẳng qua chỉ là một người hầu, hắn nói thế nào thì là thế đó. Nhưng Lương Khúc lại không phải là hầu gái bình thường mà là hầu gái thân cận bên cạnh anh Cả hắn Lương Trì Khê, cũng là hầu gái duy nhất, thân phận như vậy, ở Lương gia đúng là không tầm thường. Huống chi, ba năm trước, Lương Khúc cũng không còn là người hầu của Lương gia nữa, anh Cả đã đem khế ước bán thân trả lại cho nàng, còn chạy đến phủ nha một chuyến giúp Lương Khúc cởi bỏ tiện tịch, trả lại thân phận lương dân. Hiện tại Lương Khúc muốn ra đi lúc nào cũng được, nhưng nàng lại chọn ở lại.

Tất cả đều là vì anh Cả.

Từ nhỏ Lương Hữu Tiên đã biết mình có một người anh khác biệt với tất cả mọi người. Anh Cả thân thể yếu ớt nhưng lại có tài hoa hơn người, là đứa cháu được bà nội thương yêu nhất.

Nói đến chuyện này cũng thật kỳ lạ, nhà họ Lương bọn họ đã trải qua hai triều vua, là một trong ngũ đại thương nhân thế gia, con cháu đều là người giỏi làm ăn nhưng vô luận thế nào cũng không nuôi ra được một người biết đọc sách.

Chỉ có anh Cả hắn.

Lương Trì Khê vừa là ngoại lệ vừa là niềm kinh hỉ lớn nhất của nhà họ Lương, ba tuổi có thể đọc thơ, bốn tuổi biết làm văn, thi thư vừa đọc là nhớ, xuất khẩu thành văn. Tài hoa của hắn từng khiến cho tất cả đại nho văn học thành Đại An kinh hãi, mọi người đều cho rằng Lương Trì Khê nhất định có thể trở thành Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất trên điện kim loan.

Nhưng hiện thực lại không như tưởng tượng.

Sức khỏe của Lương Trì Khê quá kém, từ khi sinh ra đã không ngừng phải uống thuốc, suốt hai mươi năm năm chưa từng đứt đoạn một ngày. Tất cả đại phu nổi danh của Khâm Thánh Hoàng triều đều được mời tới nhà họ Lương, ngay cả ngự y trong cung cũng được vời đến nhưng vẫn không tài nào trị hết bệnh.

Đây là bệnh ủ mầm từ trong bụng mẹ, chữa thế nào cũng vô dụng… Đó là lời mà vị ngự y giỏi giang nhất, lão làng nhất ở Thái y viện than thở sau khi bắt mạch xong.

Thì ra thiên phú mà ông trời ban thưởng cũng phải trả giá cao mới có được.

“Anh Cả, sức khỏe anh có khá hơn chút nào không?” – Trưởng ấu tôn ti, Lương Hữu Tiên vẫn hiểu rõ, sau khi đứng vững liền lập tức chào hỏi Lương Trì Khê

“Vẫn tốt, cám ơn cậu quan tâm.” – Lương Trì Khê nhàn nhạt cười, lễ độ nghiêng người nói – “Có muốn vào trong ngồi một chút không?”

“Em ngược lại thấy không khí bên ngoài này trong lành hơn nhiều, chi bằng chúng ta…” – Lương Hữu Tiên còn chưa kịp nói hết câu đã bị ánh mắt hung dữ của người nào đó chiếu tướng.

“Cô… cô trừng mắt nhìn ta làm gì?”

Đúng là đồ ngốc thì vĩnh viễn cũng không thể thông minh lên được, thiếu gia vừa mới khỏe lại được một chút, làm sao chịu được gió lạnh bên ngoài cơ chứ?

“Cậu Ba chắc là còn bận, chi bằng….” – Lương Khúc rút nhuyễn kiếm bên hông ra, lạnh lùng chỉ về phía cổng viện, hàm ý vô cùng rõ ràng!

“Ờ…” – Lương Hữu Tiên nuốt nước bọt, nhìn lưỡi kiếm xanh lè, gắng gượng nửa này mới miễn cưỡng nặn ra được một câu – “Ta… ta và anh Cả cũng không định… Cô cẩn thận một chút, đao kiếm không đùa được đâu!” – Mắt thấy mũi kiếm thoáng lướt qua trước mặt, chân hắn hơi nhũn ra.

Có người nào mà không biết Lương Khúc bên cạnh cậu Cả là kẻ gan to hơn trời, lại không nể mặt bất cứ ai, ngang ngược đến độ khiến cho rất nhiều người hận đến nhe nanh, toàn thân đều là gai nhọn.

“Khúc Nhi, rót cho Hữu Tiên một ly trà.” – Giọng nói mang theo ý cười truyền tới khiến cho sự thấp thỏm trong lòng Lương Hữu Tiên từ từ hạ xuống.

Ai cũng biết Lương Khúc rất nghe lời Lương Trì Khê, mà cũng chỉ vâng lời mỗi một mình hắn.

“Vâng.” – Lương Khúc quả nhiên ngoan ngoãn đáp lời.

Lương Hữu Tiên vừa mới hơi hơi mừng thầm trong bụng thì một ánh mắt lạnh lẽo đã quét qua, bên tai nhẹ nhàng vang lên tiếng thì thầm nguy hiểm – “Cậu Ba… có muốn uống không?”

“Uống chứ!” – Lương Hữu Tiên vừa nhỏ giọng đáp vừa thụt lùi ba bước, đầu gật như trống bỏi.

“Khúc Nhi.” – Lương Trì Khê vừa ái ngại vừa buồn cười.

Lương Khúc không thèm nhìn Lương Hữu Tiên, nhấc chân bỏ vào trong nhà.

********

Bên trong nhà hoàn toàn không có hơi thở của người bệnh lâu ngày, chỉ có hương thuốc bắc nhàn nhạt vẫn chưa tan hết cùng mùi giấy nghiên bút mực giống hệt như không khí trong thư phòng của Lương Trì Khê, vô cùng dễ chịu.

Khói trà lượn lờ dâng lên, mùi thơm thanh nhã ngập tràn khoang mũi. Lương Khúc dâng trà cho Lương Trì Khê trước, lại chắc chắn chỗ hắn ngồi không bị gió lạnh thổi vào xong mới quay sang dâng trà cho Lương Hữu Tiên.

“Cám ơn Khúc… Ờ…!” – Lương Hữu Tiên còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lương Khúc trừng mắt lườm một cái, đành ấm ức nuốt cái tên kia vào trong bụng.

Tại sao chỉ có anh Cả mới được gọi nàng là Khúc Nhi? Thật không công bằng.

“Hữu Tiên, dạo này cậu vẫn khỏe chứ?” – Lương Trì Khê đã quen nhìn cảnh tượng này, chỉ mỉm cười hỏi em trai.

“Vẫn khỏe ạ, có điều dạo gần đây cha bảo em đi theo anh Hai học việc làm ăn. Anh Cả, anh biết đấy, đã là liên quan đến làm ăn thì chuyện nào cũng đau đầu, em chẳng có hứng thú tẹo nào, mỗi ngày đều phiền đến chết được, ngay cả cơ hội tới thăm anh cũng chẳng có.”

Không đến là tốt nhất!

Trong lòng Lương Khúc âm thầm cười nhạt, cái tên Lương Hữu Tiên này lần nào cũng nói thiếu gia khác biệt với tất cả người họ Lương khác, hắn há không như thế hay sao?

Mẹ đẻ của Lương Hữu Tiên là dì Sáu đã sớm qua đời. Mặc dù con nối dõi của Lương Hàn Viễn không nhiều, chỉ có ba đứa con trai nhưng ông ta tựa hồ như không mấy hứng thú với chuyện con cái. Gia đình như vậy, theo lý mà nói giữa ba đứa con trai của ông ta nên tranh đấu quyết liệt đem hết tài năng sở học phô bày trước mặt cha mình mới đúng. Tuy nói gia sản không đến lượt con vợ lẽ nhưng sức khỏe của Lương Trì Khê như vậy, chỉ cần hắn chết thì gia sản thuộc về ai cũng khó mà nói được.

Lương Hữu Tiên lại một mực bất đồng. Tính tình của hắn, nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe một chút thì chính là loại ruột để ngoài da, hơn nữa còn ghét cay ghét đắng chuyện kinh doanh, mấy lần còn to gan hỗn xược nói thẳng trước mặt Lương Hàn Viễn “không gian trá thì không phải con buôn, không thấy lợi thì không làm”

Nói tóm lại thì hắn chính là loại công tử quần lụa điển hình, không ôm chí lớn, mỗi ngày chỉ hy vọng có thể nhàn nhã lông bông ở bên ngoài. Tính cách như vậy làm sao có thể hợp ý Lương Hàn Viễn? Huống chi ở trong mắt Lương Hàn Viễn ngoại trừ cậu Hai Lương Hữu Gia nuôi bên người dì Hai Phương xem như còn có chút tài cán ra thì những đứa con trai còn lại đều không được xem trọng.

Tuy Lương Hữu Tiên ở nhà họ Lương xem như không có sức uy hiếp nhưng hắn lại thường xuyên bị người khác sử dụng như vũ khí, nhất là… Ánh mắt Lương Khúc trầm xuống, ngoại trừ cẩn thận hầu hạ ra thì nàng không còn biện pháp nào khác bởi vì Lương Trì Khê đối xử với anh em trong nhà luôn ôn hòa, chỉ cần bọn họ tới tìm thì hắn sẽ vui vẻ tiếp đón.



“Vậy cậu cứ chịu khó đi theo Hữu Gia học tập, chú ấy xưa nay làm kinh doanh không tệ.”

Đâu chỉ là không tệ, Lương Hữu Gia quả đúng là con cháu nhà họ Lương, thủ đoạn thương trường cao siêu, tư duy rõ ràng sắc bén. Chuyện làm ăn của Lương gia đặt vào tay hắn ngày càng phát đạt như mặt trời ban trưa, ngay cả lão phu nhân cũng thở dài nói – “Tác phong của Hữu Gia là giống người nhà họ Lương nhất, chỉ tiếc là lại do vợ lẽ sinh ra.”

Chỉ một câu nói đã tỏ rõ hết thảy, xưa nay đích thứ khác biệt, đối với một người thì xuất thân và gia thế là quan trọng nhất.

Thương không bằng sĩ(1), cho nên nhà họ Lương luôn hy vọng trong đám con cháu có thể có một người đọc sách. Thứ không bằng đích(2), cho nên dù Lương Hàn Viễn không thích con trai trưởng, chê Lương Trì Khê yếu ớt nhưng hắn lại là đứa con dòng chính duy nhất, là đích trưởng tôn của họ Lương, đây là sự thật rành rành không có cách nào chối cãi.

“Anh Hai mặt mũi lúc nào cũng khó đăm đăm, cạy miệng không được một câu. Anh không biết đi theo anh ấy áp lực lớn thế nào đâu…” – Lương Hữu Tiên bắt đầu không ngừng kể khổ, Lương Trì Khê và Lương Khúc không còn cách nào khác chỉ đành giả vờ lắng nghe. Tổng kết lại chính là yêu cầu của Lương Hữu Gia quá nghiêm khắc, người trời sinh tính tình buông tuồng không tham vọng như hắn không thể nào chịu nổi. Hai người tính tình hoàn toàn trái ngược nhau lại phải chịu cảnh sớm tối ở chung một chỗ, quả là vô cùng bức bối.

Lương Khúc liếc về phía đồng hồ cát đến lần thứ bảy, lại nhìn sang Lương Trì Khê vẫn đang nhẫn nại mỉm cười, từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, mở miệng – “Cậu Ba, hình như đã đến giờ cậu nên về rồi thì phải?”

“Anh Cả, anh thật không biết… Hả…?” – Lương Hữu Tiên đang nói hăng say nước bọt văng tung tóe, bất thình lình bị Lương Khúc cắt ngang, sửng sốt mất một lúc, đến khi phản ứng lại mới ấm ức nói – “Ta chẳng qua chỉ mới nói chuyện được một lúc, cô đã muốn đuổi ta…”

Lương Khúc giơ tay lên chỉ vào chiếc đồng hồ cát đang chảy – “Không phải một lúc mà cậu đã nói suốt nửa canh giờ rồi.” – Còn là nói liên tục không để cho mồm mọc da non, ngay cả trà cũng không cần uống một hớp. Dù hắn không biết mệt nhưng thiếu gia nhà nàng biết mệt. Vả lại thời gian của thiếu gia rất quý báu, không phải để lãng phí như vậy biết không hả?

“Cô còn tính cả giờ…” – Lương Hữu Tiên càng ấm ức – “Chứng tỏ không nghiêm túc nghe ta nói, cô không biết mấy ngày qua ta…”

Vẫn còn nói sao? Lương Khúc cau mày – “Cậu Ba, cậu vừa mới nói giờ Thìn mỗi ngày đều phải cùng cậu Hai ra cửa hàng, bây giờ đã sắp qua giờ Mão rồi.”

“Sao cơ!” – Thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy chứ?

“Đồng hồ cát của viện của chúng tôi đúng giờ lắm, cậu Ba, cậu vẫn nên sớm trở về chuẩn bị trước thì hơn, tới muộn, cậu Hai có lẽ sẽ không vui đâu.”

Thấy Lương Hữu Tiên cuống cuồng chạy tới nhìn đồng hồ cát, Lương Khúc thật muốn lắc đầu bó tay, chẳng trách mà trong nhà họ Lương chẳng có mấy người coi trọng vị cậu Ba này, coi người như vậy làm đối thủ thì thật là… chẹp chẹp. Lương Hàn Viễn mỗi lần gặp đứa con trai này chỉ sợ là chưa nhìn đã thấy đau đầu.

“Ai ya, đúng là sắp không kịp rồi! Anh Cả…” – Lương Hữu Tiên đưa mắt cầu cứu nhìn vị anh Cả mà mình sùng bái.

“Cậu cứ quay về trước đi.”

“Nhưng em còn chuyện chưa kể hết.”

Vẫn còn chưa nói hết? Nói rõ lâu như thế rồi! Lần này Lương Khúc không phải là muốn nữa mà thực sự trợn mắt.

“Vậy thì chờ khi nào cậu rảnh lại tới chơi.”

Lương Hữu Tiên nghe vậy thì mặt mũi lập tức phơi phới trở lại, quay ra chăm chú nhìn người nào đó – “Vậy ta đi…”

“Cậu Ba đi thong thả” – Lương Khúc lập tức vén mành lên, tỏ ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.

Nha đầu này thật là, cũng không thèm tỏ ra luyến tiếc chút nào!

Lương Hữu Tiên lừng khừng ở cửa, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, còn chưa kịp nói thêm một câu thì người kia đã thả mạnh tấm mành xuống, thiếu chút nữa là đập thẳng vào mặt hắn. Lương Hữu Tiên nhìn tấm mành đong đưa trước mặt cùng cây cối xanh ngắt trong sân, trong lòng rầu rĩ, hắn thật sự… bị đuổi rồi!

“Thiếu gia, hay là em đưa cậu về phòng nghỉ ngơi một chút nhé!”– Rõ thật là, một buổi sáng đang yên đang lành như thế tự nhiên lại bị kẻ vô duyên nào đó phá hỏng mất, bực mình nhất là lại còn hại thiếu gia hao phí sức lực!

“Từ từ đã!” – Lương Trì Khê đưa tay ra hiệu cho nàng khoan thu dọn – “Ta có lời muốn nói với em, Khúc Nhi.”

“Cậu muốn nói gì thì chờ nghỉ ngơi xong hẵng nói, bây giờ em còn nhiều việc lắm.” – Lương Trì Khê muốn nói gì sao nàng lại không đoán ra được. Lương Khúc cúi đầu, động tác trong tay càng nhanh hơn.

“Haizz…” – Lương Trì Khê khẽ thở dài – “Khúc Nhi, con người của Hữu Tiên thực ra rất tốt.”

Hai mắt nàng nóng lên, đầu càng cúi thấp hơn, tiếng đồ sứ lách cách va chạm vào nhau phá tan sự yên tĩnh trong thư phòng, trái tim không ngừng nhộn nhạo.

“Tính tình nó đơn thuần, người như vậy rất thích hợp…”

“Thiếu gia!” – Nàng chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tròn sáng ngời mơ hồ ánh nước, còn có cả lửa giận hừng hực. Lương Khúc biết cho dù có giận hơn nữa thì nàng cũng không cách nào nặng lời với thiếu gia, nhưng… nàng vẫn thực sự rất giận,

“Em không muốn nghe những điều này!”

Nha đầu này quá cố chấp!

Lương Trì Khê nhìn Lương Khúc, có chút đau đầu không biết phải làm sao, tính cách của nha đầu này hễ tức giận lên thì sẽ vô cùng bướng bỉnh, cho dù từ trước đến nay nàng chưa bao giờ lớn tiếng với hắn nhưng nàng sẽ tự trút sự tức giận đó lên bản thân mình, cuối cùng người đau lòng vẫn cứ là hắn.

Nhìn ánh lệ lấp lánh trong mắt Lương Khúc, Lương Trì Khê dợm đưa tay muốn giúp nàng…

“Anh Cả!” – Âm thanh hưng phấn đột ngột vang lên, cắt ngang bầu không khí vô hình trong phòng, là Lương Hữu Tiên vừa mới ra về đã quay lại tự lúc nào.

Lửa giận trong lòng Lương Khúc lập tức bùng lên – “Cậu quay lại đây để làm gì?” – Nàng hỏi thẳng thừng, giọng điệu gay gắt, tuy chưa đến mức giận chó đánh mèo nhưng thái độ bất thiện rõ rành rành.

Dường như Lương Hưu Tiên đã quen với thái độ khó ở của Lương Khúc, căn bản không mấy để ý – “Lúc nãy trên đường về, ta đột nhiên nhớ ra ta còn chưa nói với anh Cả mục đích hôm nay đên đây.”

Lằng nhằng suốt nửa canh giờ mà còn chưa nói tới chuyện chính! Trong nháy mắt Lương Khúc đã hiểu vì sao Lương Hữu Gia lại phải hà khắc với cậu em trai này đến thế, đây hoàn toàn là do hoàn cảnh xô đẩy.

“Cậu muốn nói với anh cái gì?” – Lương Trì Khê ôn hòa hỏi, cản lại cơn tức giận chỉ chực chờ bùng nổ của Lương Khúc.

“Có thứ này…” – Lương Hữu Tiên móc một cái hà bao ở bên hông ra, cẩn thận đưa cho Lương Trì Khê như hiến vật quý, chỉ là một chiếc hà bao bằng gấm thêu tường vân đơn giản, là kiểu dành cho nam tử, không có gì sặc sỡ nhưng giữa chừng lại bị thô bạo chặn lại…

“Cậu Ba, đây là thứ gì?” – Lương Khúc đẩy chiếc hà bao kia ra, không cho nó có cơ hội đên gần Lương Trì Khê.

“Cô đẩy cái gì chứ?” – Lương Hữu Tiên lập tức to tiếng như bị làm nhục – “Chẳng lẽ cô sợ nó có độc làm hại anh Cả hay sao?”

Cái này cũng không nói chắc được!

“Phải thì sao?” – Nàng vô cùng sảng khoái thừa nhận.

“Cô!” – Nha đầu này đúng là khiến người ta hận không thể đem nàng…

Khuôn mặt tuấn tú của Lương Hữu Tiên lập tức đỏ lên, hắn bối rối cúi đầu mở hà bao ra – “Ðây là Bách Thảo Ðan, chuyên dùng để khử đi vị đắng trong miệng sau khi uống thuốc, điều chỉnh khẩu vị. Ta biết mấy tháng qua ngày nào anh Cả cũng phải uống thuốc, khẳng định là không có khẩu vị cho nên mới đặc biệt đi tìm về, cô lại còn hoài nghi!” – Cái này đúng là làm tổn thương tự ái, hiếp người quá đáng mà!

“Bách Thảo Ðan?” – Lương Khúc nhìn bình sứ nhỏ trong tay Lương Hữu Tiên, ánh mắt trầm xuống. Bắt đầu rồi sao?

“Ðúng là Bách Thảo Ðan!” – Lương Hữu Tiên tức giận gầm nhẹ – “Ta còn cẩn thận cầm tới dược đường, mời đại phu xem qua, cũng đã thử nghiệm rồi, là Bách Thảo Ðan hàng thật giá thật! Đối với người bị bênh lâu ngày có công dụng điều chỉnh khẩu vị cực tốt, chính ta cũng đã thử qua mới dám mang tới đây cho anh Cả, ai ngờ lại bị cô nghi ngờ như vậy, đúng là uống phí cả lòng tốt, không cần thì vứt đi!” – Hừ, hắn sắp tức đến nổ phổi rồi đây này.

“Đa tạ Hữu Tiên quan tâm.” – Lương Trì Khê cười yếu ớt trấn an cậu em trai đang tức giận – “Chẳng qua là do Khúc Nhi quá lo lắng cho anh mà thôi, anh thay mặt cô ấy xin lỗi cậu, đừng giận nữa.” – Dứt lời Lương Trì Khê đưa mắt nhìn Lương Khúc, nàng đành miễn cưỡng cầm lấy chiếc hà bao từ tay Lương Hữu Tiên.

Thấy nàng đã nhận, vẻ mặt Lương Hữu Tiên mới chậm rãi dịu xuống – “Anh Cả, sau khi uống thuốc nhớ ngậm một viên, thuốc này thanh mát có thể giúp nâng cao tinh thần.”

“Được, cám ơn cậu.”

Sau khi tiễn Lương Hữu Tiên, Lương Khúc một tay cầm hà bao, bàn tay còn lại siết chặt lấy góc bàn tựa như muốn xuyên thủng cả lớp gỗ hoa lê.

Lương Trì Khê nhìn khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch của nàng, không đành lòng đưa tay ra nắm lấy.

Lương Khúc vội buông lỏng bàn tay, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lương Trì Khê. Thiếu gia của nàng, mày kiếm anh tuấn, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mỏng có chút tái nhợt nhưng vẫn vô cùng đẹp mắt. Thiếu gia của nàng tốt như vậy, ôn hòa như vậy nhưng tại sao vẫn có người không chịu từ bỏ ý định?

Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

Sau tiếng thở dài, điều duy nhất hắn có thể nói đó là – “Khúc Nhi, không nên quá cố chấp.”

(1)_ Thương và sĩ là hai giai cấp trong bốn giai cấp chính trong xã hội xưa dưới các triều đại quân chủ còn gọi là “tứ dân”, được sắp xếp theo thứ tự “sĩ, nông, công, thương”. Cao nhất là sĩ chỉ tầng lớp trí thức, những người hiểu biết về chữ nghĩa (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại. học trò). Nông là chỉ những người nông dân cày ruộng, lực lượng lao động chủ yếu trong xã hội xưa, chia làm ba loại trung nông, bần nông, cố nông. Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp, làm thuê trong các làng nghề truyền thống như dệt, chạm bạc, khâu nón, làm tranh… Cuối cùng là thương chỉ những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội xuất phát từ thực tế nền kinh tế tự cung tự cấp và tính tự trị của làng xã gần như không có nhu cầu trao đổi hàng hoá ra khỏi phạm vi cư trú, những người hành nghề buôn bán do đó phải năng động, sòng phẳng, thậm chí gian lận mới có lãi. “Buôn gian bán lận” đã trở thành cụm từ phổ biến cho tới tận ngày nay, đó là điều mà một xã hội thuần nông coi trọng lễ nghĩa không muốn chấp nhận

(2)_Thứ tử – con vợ lẽ, đích tử – con vợ cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play