Lần đầu tiên Khúc Nhi gặp Lương Trì Khê là vào năm bảy tuổi.

Khi ấy con bé mặc bộ quần áo vải thô chẳng cũ cũng chẳng mới, đầu tóc cẩu thả, cả người gầy trơ xương, đứng chìm nghỉm giữa một đám bé gái khỏe mạnh xinh xắn. Khúc Nhi một mực cúi đầu không nhìn bất kỳ ai, cánh tay khẳng khiu đen đúa nắm chặt lấy vạt áo, lòng bàn tay ướt lạnh mồ hôi.

“Đứa này nhỏ quá, trông lại ốm yếu, nhìn không vừa mắt.” – Một giọng nữ lạnh lùng vang lên mang theo ý chê bai rõ ràng.

“Dì Hai Phương, dì đừng nhìn bề ngoài nó bé tí thế nhưng chân tay nhanh nhẹn lắm đấy, việc gì cũng biết làm, hơn nữa giá vô cùng rẻ, có 50 chỉ(1) thôi…”

“Mụ kia ăn nói cho cẩn thận, họ Lương ta đâu phải là hạng nhà nghèo cửa nhỏ, mua một đứa hầu mà cũng phải tiết kiệm tiền sao?” – Đứa hầu tên Hải Đường bên cạnh dì Hai Phương lập tức cao giọng nghiêm khắc mắng, mau chóng cắt ngang lời mụ lái.

Khúc nhi khẽ co vai, đầu càng cúi thấp, lọn tóc mềm vàng hoe vì cháy nắng chầm chậm trượt khỏi bả vai rũ xuống che khuất khuôn mặt con bé.

“Vâng, vâng, đều là già này không đúng, đều tại cái miệng thối tha này của tôi, khiến cho dì Hai không vui, đúng là đáng đánh!” – Mụ lái vẫn tỏ ra tươi cười, đưa tay vả vào miệng mình.

“Được rồi, mụ đừng có ở chỗ này làm người ta ngứa mắt nữa.” – Một bà hầu bên cạnh không nhịn nổi nữa, lập tức lên tiếng ngăn lại.

“Vâng, vâng, vâng!” – Mụ lái vẫn cười tươi như hoa.

Trong phòng khôi phục lại sự an tĩnh, chỉ còn tiếng ve bên ngoài là râm ran không dứt.

Hầu gái, hầu già đứng chật cả phòng nhưng không ai dám phát ra tiếng động, chỉ nín thở lẳng lặng chờ đợi quyết định của chủ sự.

Khúc Nhi không nói một câu, trong đầu không ngừng văng vẳng những lời cha mẹ từng nói, cả đời này con bé cũng vĩnh viễn không quên được.

“Khúc Nhi, con đừng trách mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con, muốn trách thì chỉ có thể trách mạng con không tốt, đầu thai vào bụng của mẹ…”

“Khóc khóc cái gì! Vận may của ông đây đều bị hai mẹ con mày khóc bay đi mất rồi! Ai bảo mày sinh ra đã là hàng lỗ vốn, bán sớm còn kiếm lại được vài đồng!”

Đó là những người mà con bé gọi là cha mẹ, nói là bán nó đi, em trai còn có miếng cơm ăn, cho nên nó bị dẫn tới nhà mụ lái.

“Con bé này vừa gầy vừa nhỏ, không dễ bán, thôi thì cứ sửa soạn lại cho nó rồi dẫn đi thử xem.”

Thế là nó lại bị người ta dẫn tới tòa đại trạch viện này, bị xếp chung với một đám bé gái để cho chủ nhân chọn lựa giống như chọn gia súc vậy, chê chỗ này, bới móc chỗ kia.

Tiếng chén sứ lách cách không nhanh không chậm vang lên, trong không khí tràn ngập loại hương thơm nhàn nhạt mà trước giờ Khúc Nhi chưa từng được ngửi qua, tựa như mùi quả lại giống như mùi hoa. Mà thật ra, từ sau khi bước vào tòa đại trạch viện này, con bé đã cảm thấy nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới trước kia của nó.

Nơi này đình viện thâm sâu, hành lang quanh co đi mãi không hết. Người ở đây ai cũng mi mục tinh xảo như vẽ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều thanh nhã khác hẳn người trong thôn. Đây là nơi ngay cả nằm mộng Khúc Nhi cũng chưa từng dám nghĩ là mình sẽ được bước vào.

Nhưng hiện giờ con bé chẳng còn lòng dạ nào mà ngắm nhìn, lòng bàn tay nó lạnh buốt như băng, trên môi đắng ngắt.

Được hồi lâu, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên lần nữa – “Ta thấy mấy đứa nhỏ này…”– Đầu ngón tay búp măng nhuộm sắc đỏ thắm như chu sa cực kỳ đẹp đẽ nhẹ nhàng nhấc nắp trà, gạt gạt lá trà trong chén, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng – “…đều là dạng ngoan ngoãn.”

Mụ lái là kẻ tinh ranh, người ta vừa nhấc mắt một cái là mụ hiểu ngay ý tứ, không hề tỏ ra bất ngờ, vội chọn ra mấy đứa thanh tú nhất trong đám bé gái, cười híp mắt nói – “Dạ, mắt nhìn của dì Hai đúng là sáng suốt, mấy đứa nhỏ này đều là hàng gia cảnh trong sạch…”

“Được rồi, không cần phải phí lời nữa.” – Hải Đường đanh giọng ngắt ngang lời ba hoa chích chòe của mụ lái – “Dì nhà ta cũng không rảnh để nghe mấy lời lôi thôi của mụ.”

Mụ lái lập tức im miệng, mụ ta làm nghề này tất nhiên là biết rõ quy củ của đại trạch viện, huống chi nơi này lại là nhà họ Lương, là danh môn vọng tộc cao quý, lâu đời nhất ở thành Đại An.

“Thiếu gia, cậu thấy thế nào?” – Giọng của người phụ nữ được xưng là dì Hai Phương lại vang lên nhưng lúc này đã không còn vẻ lạnh lùng mà tỏ ra vô cùng dịu dàng.

Trong nội thất vẫn im lặng, không hề có tiếng đáp lại.

Đợi một hồi, khóe môi Phương Tố Hinh hiện lên nét cười nhàn nhạt, đưa mắt liếc hầu gái thân cận. Hải Đường lập tức hiểu ý, âm thanh trong trẻo vang lên vô cùng rõ ràng – “Mấy đứa nhỏ này đều giữ lại hết đi.”

“Đa tạ dì Hai, đa tạ cô Hải Đường.” – Mụ lái nhe răng cười híp cả mắt, nghĩ đến đống bạc sắp sửa chảy vào túi mình liền vui đến nở hoa, phất tay ra hiệu cho đám lâu la mang những đứa bé không được chọn ra ngoài.

Khi đám lâu la duỗi cánh tay cường tráng về phía Khúc Nhi, cả người con bé run rẩy, giật bắn lên, vội ngẩng đầu, một luồng dũng khí không biết sinh ra từ đâu đột nhiên dâng lên trong lòng con bé. Nó đẩy tay đám người kia ra, chạy thẳng về phía bức mành dày dặn ngăn giữa nội thất và ngoại thất.

“Còn không mau bắt lấy nó!” – Tất cả mọi người đều bị hành động bất ngờ của con bé làm cho giật mình. Phương Tố Hinh là người trấn định lại nhanh nhất, vội vỗ mạnh xuống ghế, nghiêm giọng quát lên.

Đám hầu gái trong phòng hoảng hồn vội vàng đuổi theo Khúc Nhi.

“Thiếu gia, van cậu mua tôi đi! Tôi sẽ cảm kích cậu cả đời, sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu!” – Trong đôi mắt kinh hoàng của con bé rưng rưng nước mắt, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy tấm mành vừa dày vừa nặng nhưng chung quy vẫn không có gan lỗ mãng, chỉ dám đứng ngoài mành run rẩy cầu xin.

Tuy con bé còn nhỏ nhưng không ngu ngốc, nó biết, người ở bên trong mới thật sự là người có quyền quyết định.

Nội thất vẫn im lặng không một tiếng động.

“Con ranh chết tiết, mày chán sống rồi à!” – Mụ lái rốt cuộc vẫn là người trong nghề, nhanh chóng chạy tới tóm chặt lấy bả vai gầy yếu của Khúc Nhi, dễ dàng nhấc lên như nhấc gà con – “Đợi lúc quay về xem tao có lột da róc xương mày ra không! Dám gây phiền toái cho tao, mày cứ chờ đấy…”

“Thiếu gia, cầu xin cậu, tôi nhất định sẽ nghe lời, cậu kêu tôi làm gì tôi cũng làm, cho dù là muốn mạng của tôi cũng được, cầu xin cậu.”

Khúc Nhi không buồn để ý, bàn tay vẫn bấu chặt lấy tấm mành vừa dày vừa nặng không ngừng van xin. Nó không muốn lại bị mang về, mụ lái đã nói với nó nếu như nhà họ Lương không mua nó thì mụ sẽ bán nó cho kỹ viện hạ đẳng nhất, bởi vì nơi đó không chọn người.

Con bé từ nhỏ lớn lên ở nơi đồng ruộng hoang dã, dân quê nói chuyện không biết tị hiềm, cái gì cũng có thể nói ra miệng. Mặc dù nó không rõ lắm kỹ viện là chỗ như thế nào nhưng ít nhiều cũng hiểu được đó là nơi vô cùng đáng sợ, bé gái bị bán đến đó đều sống không bằng chết.

Khúc Nhi không muốn, nó không thể bị mang về.

“Im mồm!” Mụ lái một tay bịt miệng con bé, lôi xềnh xệch nó ra ngoài.

“Ưm..” – Khúc Nhi giãy dụa giữ chặt lấy tấm mành nhất quyết không chịu thả, còn há mồm hung hãn cắn lên bàn tay mụ lái một cái.

“Ái đau! Con ranh thối tha này, mày dám cắn tao!” – Mụ lái tát bốp vào mặt con bé, cái tát này vừa mạnh lại vừa ác khiến cho cả người nó ngã nhào vào sau tấm mành.

Khúc nhi bị tát nảy đom đóm mắt, ngã huỵch xuống nền đất, trước mắt như sầm lại, lỗ tai lùng nhùng, đau đến chảy nước mắt.

Tình huống xảy thay đổi bất ngờ, đám hầu thấy Khúc Nhi ngã vào nội thất thì đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Phương Tố Hinh.

Như thế này thì phải làm sao?

“Haizz…” – Một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên.

Khúc Nhi ngẩng đầu lên, trong phút chốc bỗng trở nên ngây ngẩn quên cả lau nước mắt.

Bởi vì con bé nhìn thấy người có dung mạo đep nhất mà nó từng thấy trong đời!

Mái tóc đen nhánh, làn da tái nhợt đến gần như trong suốt, nét mày dịu dàng, đôi mắt như mặc ngọc, bờ môi mỏng nhạt màu, tuy chỉ mặc thường bào nhưng vẫn đẹp đến xuất trần. Ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài bị mành trúc cản lại hơn nửa, vài tia sáng len qua khe hở rơi xuống khuôn mặt người nọ, thân ảnh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối.

Đến bây giờ Khúc Nhi mới hiểu được từ thanh quý ưu nhã vẫn miêu tả trong sách có nghĩa là gì.

Bởi vì người nọ mà cả căn buồng mờ tối như biến thành một thế giới khác, khoan thai điềm tĩnh, dường như mọi huyên náo ở bên ngoài đều chẳng liên quan gì đến nơi này.

Người nọ chỉ bình thản dựa nghiêng ở trên giường vậy mà lại khiến cho nó không thể dời mắt.

“Hà tất phải như thế.”

Âm thanh thở dài khe khẽ lọt vào tai con bé dễ nghe như tiếng nhạc.

Người này, là thật sao?

“Vốn chỉ là một việc nhỏ nhưng lại khiến cho ngươi bị thương, là lỗi của ta.” – Vừa dứt lời, người thiếu niên lại che miệng ho khan kịch liệt, tia sáng bên ngoài chiếu vào những ngón tay mảnh dẻ sạch sẽ, đẹp đẽ đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.



“Thiếu gia, cậu có sao không, để tôi đi mời đại phu tới nhé.” – Phương Tố Hinh lo lắng nói vọng vào trong.

Khúc Nhi giống như bị câu nói kia làm cho tỉnh lại vội vàng chống tay chân bò dậy, chạy đến bên bàn rót một chén nước bưng tới mép giường – “Thiếu gia, cậu uống ngụm nước.”

Người thiếu niên ho đến cả người run rẩy, làn da trắng càng thêm nhợt nhạt, những ngón tay mảnh khảnh thon dài đẩy chén trà con bé đưa tới ra.

“Thiếu gia, cậu ho dữ như vậy, hay là uống ngụm nước cho nhuận họng.” – Khúc Nhi khăng khăng đưa chén nước đến tận miệng người nọ, đây là hy vọng cuối cùng của nó, nó nhất định phải cố gắng.

“Khục..” – Bàn tay thiếu niên không một chút lực, cuối cùng chén nước cũng chạm vào môi hắn, cả người hắn mềm nhũn tựa vào đầu giường, ngước nhìn vào ánh mắt kiên định ngập tràn mong đợi cầu xin của con bé, bất đắc dĩ thở dài nói – “Lạnh.”

Bàn tay Khúc Nhi run lên, nước trà sánh ra rớt xuống loang lổ trên chiếc áo ngủ bằng gấm đắp hờ trên người thiếu niên.

Nước mắt con bé lăn từng giọt trên má, nó đã làm hỏng hết mọi việc, rồi nó sẽ bị mụ lái bắt đi, đem bán đến chỗ đáng sợ đó…

“Muốn theo ta đến thế cơ à?” – Đầu ngón tay thiếu niên chạm vào một giọt nước mắt trên má Khúc Nhi, chất giọng sau khi ho có chút khàn khàn.

Con bé ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn long lanh ánh nước, khuôn mặt nhỏ gầy đen nhẻm đẫm lệ, gật đầu thật manh, nước mắt rơi xuống chạm vào da cậu, vừa nóng hổi lại vừa lạnh giá.

“Đi theo ta… không nhất định là sẽ tốt hơn.”

Ít nhất thì cũng không thể thảm hơn chuyện bị mụ lái bán tới chỗ kia được.

“Tôi không sợ! Cầu xin cậu, thiếu gia, cái gì tôi cũng làm được, còn có thể chịu được khổ, tôi đảm bảo sẽ nghe lời cậu, cậu kêu tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó, van cậu mua tôi đi, đừng để cho mụ lái bán tôi.”

Trong phòng vô cùng an tĩnh, những hạt bụi lặng lẽ phiêu đãng trong không khí.

“Haizzz…” – Tiếng than nhẹ như gió thoảng – “Con bé ngốc, nước lạnh rồi, đi đổi nước nóng tới đây.”

Một lời định xuống số phận của Khúc Nhi, từ đó về sau, nó trở thành nha hoàn của người nọ, xem hắn là trời.

***********

Mười năm sau, trưa hè vẫn hệt như nhiều năm trước

“Khúc Nhi! Khúc Nhi!” – Giọng nói nũng nịu như tiếng chim hoàng anh vang lên – “Gần đây sức khỏe của cậu Cả có khá hơn chút nào không?” – Đi bên cạnh Khúc Nhi là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, toàn thân toát ra phong thái trưởng thành quyến rũ, mềm mại cất tiếng hỏi.

Thiếu nữ kia vận bộ váy mỏng đến không thể mỏng hơn, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu lên người ả ta, phô bày ra toàn bộ vẻ tươi xinh mơn mởn cùng đường cong yểu điệu như liễu rủ.

Lương Khúc nghiêm túc bưng cái khay, đầu cúi thấp, không nói một câu tiếp tục đi về phía trước

“Ai yo, cô cũng phải đáp lời tôi một câu đi chứ.” – Ả ta đứng chặn ở giữa đường, bộ ngực đẫy đà ưỡn về phía trước.

Trong lòng Lương Khúc ảo não không thôi, nàng đúng là không nên tham nhanh mà chọn con đường nhỏ này, – “Tránh đường.”

“Đừng đi vội thế, nói chuyện một chút đi, hay là tôi đi cùng cô về Trúc Uyển nhé, chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn…”

“Xin lỗi, tôi chẳng có gì để nói với cô cả.” – Thấy ả ta không có ý định nhường đường, Khúc Nhi đành đưa tay đẩy ả sang một bên, tiếp tục đi về phía trước.

Ả ta bực tức giậm chân, có vẻ như tuổi trẻ nóng nảy, không giỏi nhẫn nhịn – “Hừ! Có gì đặc biệt chứ, đừng tưởng rằng mình họ Lương thì thật xem bản thân là một nửa chủ tử, gọi cô một tiếng cô nương là đã nể mặt cô lắm rồi, nói cho cùng cô cũng chỉ là một đứa hầu giống tôi mà thôi.”

Lương Khúc không để tâm tới lời mắng chửi của ả, chỉ đi thẳng về phía trước. Nhiều năm như vậy, từ trước mặt đến sau lưng, có lời bóng gió tổn thương gì mà nàng chưa từng nghe qua, mấy lời đó có xem là gì.

Ả ta thấy Lương Khúc không phản ứng thì lửa giận càng bốc lên cao, người ta nói chỉ có quan hệ tốt với Lương Khúc mới có cơ hội đến gần thiếu gia, ai bảo cô ta là người duy nhất được thiếu gia tin cậy, không ngờ con ranh này mềm không được mà cứng cũng không xong, đúng là tức chết!

Ả không cam lòng định xông lên hất đổ cái khay trên tay Lương Khúc, muốn khiến cho nàng hỏng việc.

“Cô dám chạm vào đồ của thiếu gia, vậy thì thử xem!” – Lương Khúc gằn giọng.

Ả kia sợ hãi rút tay về, biết mình căn bản không phải là đối thủ của Lương Khúc, lại hận bản thân vô dụng, vừa bị dọa đã sợ – “Hừ không chạm thì thôi, ai thèm chứ!”

Lương Khúc khinh thường, nhanh chóng rảo bước về phía trước, nàng đã trễ nải hồi lâu, không có tâm tình lãng phí thêm nữa, bưng cái khay đi về phía Trúc Uyển.

Nhiều năm qua, ở nhà họ Lương, những kẻ muốn dựa vào nhan sắc tới gần thiếu gia không có mấy trăm thì cũng phải mấy chục, Lương Khúc đuổi đi cũng không hết, chỉ là phí công, cho nên cũng không quá để ở trong lòng.

Nàng đi xuyên qua Tử Trúc Lâm uốn lượn xanh ngắt, lại vòng qua Nguyệt Động Môn, ngẩng đầu thì Trúc Uyển đã nằm trong tầm mắt.

Đại An là thành trì quan trọng phía Nam của Khâm Thánh Hoàng triều, mà Lương gia lại là gia tộc danh giá nhất Đại An, nhà lớn nghiệp lớn, là muối thương tư gia duy nhất được cho phép ở Khâm Thánh Hoàng triều, cũng là nhà muối thương lớn nhất. Gia sản nhiều vô số kể, bình thường qua lại cũng toàn là những nhà đại thương lâu đời hoặc là hoàng thân quốc thích.

Người trong thành Đại An đều biết, cậu Cả Lương Trì Khê của nhà họ Lương từ lúc mới sinh đã yếu ớt lắm bệnh, không chịu được gió mạnh, không thể phơi nắng, chọn Trúc Uyển làm chỗ ở cho hắn cũng vì nơi này là nơi an tĩnh nhất phủ Lương, ngoại trừ Lương Khúc có thể tự do ra vào thì không cho phép bất kỳ người nào tới quấy rầy.

Trúc Uyển nằm ở phía Đông Bắc, cả vườn trồng toàn là trúc xanh và long não, gió mát luồn qua ngọn trúc, xanh rì như nước, hoàn toàn xua tan đi cái oi nồng của buổi trưa hè.

Bước chân Lương Khúc thoăn thoát, bưng chiếc khay, không cần nghĩ ngợi mà đi thẳng về phía thư phòng bên phải.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa mộc đàn sơn đen ra, bên trong phòng, cuốn sách đang lật dở một nửa bày ở trên án, khói trà lượn lờ, ngón tay thon dài sạch sẽ của người nọ cầm bút, nét mực nồng đậm rực rỡ in trên tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết. Bên ngoài, tiếng ve sầu râm ran cùng ánh mặt trời chói lọi, gió đưa hương long não qua cửa sổ bay vào phòng, quẩn quanh thư án mãi không chịu tan đi.

Bàn tay cầm bút của người nọ hơi ngừng lại, ngẩng mặt nhìn lên, bên khóe môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nho nhã như nét điểm xuyết trên bức tranh thủy mặc, lại tựa như nước thanh tuyền êm ái chảy qua.

“Thiếu gia.” – Lương Khúc nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, chiếc váy Như ý màu xanh nhạt lay động theo từng bước chân như những cánh hoa.

Nàng cẩn thận đặt chiếc khay sơn đen xuống thư án bằng gỗ hoàng lê, giở khăn phủ, bên dưới là chiếc thố bằng ngọc khắc hoa sen, vừa mở nắp, mùi sâm đã tràn ngập khắp phòng.

Tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên, nhẹ như gió thoảng.

“Đây là canh sâm lão phu nhân bảo em mang tới.” – Lương Khúc đổ canh ra chén, nước canh vàng sẫm trong vắt – “Canh sâm này hầm bằng nhân sâm Sầm Thái phi thưởng lúc trước, lão phu nhân nói tuổi của cây sâm này vừa vặn thích hợp cho thiếu gia dùng.”

Một chiếc khăn trắng như tuyết chìa ra trước mặt nàng, Lương Khúc ngẩng đầu, đập vào mắt chính là nét cười nhàn nhạt trong trẻo quen thuộc – “Lau mồ hôi đi.”

Bên ngoài nóng như vậy nhưng Lương Khúc lại chỉ lo rót canh cho Lương Trì Khê, mồ hôi trên trán nếu như không lau khô thì rất dễ bị lạnh.

“Thiếu gia uống trước đi.” – Lương Khúc bướng bỉnh, bưng chén cố chấp muốn hắn uống canh trước, không chịu cầm lấy chiếc khăn tay kia.

“Khúc Nhi, tay ta mỏi.”

Chỉ bằng một câu nhưng lại khiến cho Lương Khúc vội vàng buông chén ngọc xuống, cầm lấy khăn tay lau qua quýt rồi lại giương mắt nhìn hắn vẻ van nài.

Nụ cười nơi khóe môi Lương Trì Khê đậm hơn, lúc này hắn mới cầm chén lên thong thả uống.

Đồ trong cung thưởng dĩ nhiên là đồ tốt, có tiền cũng không mua được, có điều dùng cho một người như hắn chỉ là uổng phí.

Lương Trì Khê lặng lẽ thở dài trong lòng, uống được một nửa liền không uống nổi nữa. Lương Khúc biết hắn không thích mùi thuốc nên đã chuẩn bị sẵn trà xanh cùng khăn sạch nhưng hắn không đưa tay ra nhận mà lại ngoắc tay với nàng.

Lương Khúc cúi đầu xuống gần. Lương Trì Khê liền rút khăn tay trong tay nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch những giọt mồ hôi li ti còn đọng lại trên trán.

“Thiếu gia…” – Lương Khúc hốt hoảng muốn đứng thẳng dậy.

“Đừng cử động.”

Hắn bảo nàng đừng cử động, nàng liền đứng im một chỗ, cứng người để mặc hắn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng.



Mùi thuốc thoảng thoảng từ ống tay áo tản ra theo từng cử động của Lương Trì Khê, quanh quẩn nơi chóp mũi nàng, đây là mùi hương nàng vô cùng quen thuộc cũng là mùi hương độc nhất vô nhị của hắn.

“Lần sau đừng đi vội như vậy.”

Lương Trì Khê đã hạ tay xuống nhưng Lương Khúc vẫn xuất thần, ngây ngẩn nhìn hắn.

“Khúc Nhi, sao thế?”

Giọng nói dịu dàng, khuôn mặt ôn hòa.

Nàng mở to mắt, cuối cùng cũng kịp phản ứng lại – “Không sao.”

Đây không phải là lần đầu tiên thiếu gia hành động dịu dàng với nàng như thế nhưng nàng dường như vĩnh viễn cũng không thể quen được, không cách nào có thể coi đó là chuyện đương nhiên, đó là thiếu gia của nàng, tôn ti khác biệt ra sao, trong lòng nàng hiểu rõ nhất.

Lương Trì Khê mỉm cười, lại cầm bút lên tiếp tục viết.

Lương Khúc đặt khay sang một bên, cầm lấy thỏi mực thuần thục mài mực cho hắn.

“Khúc Nhi, em viết thử đi.” – Lương Trì Khê chấm bút vào nghiên mực sau đó đưa cho Lương Khúc.

“Thiếu gia…”

“Bài thơ ta dạy em hôm qua, viết thử cho ta coi.”

“Chữ em xấu lắm…” – Nàng vội vàng khoát tay – “Thiếu gia, hay để em mài mực cho cậu, cậu viết đi, nhưng đừng viết lâu quá kẻo mỏi tay.”

Lương Trì Khê không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Động tác của Lương Khúc càng lúc càng chậm lại, cuối cùng nàng đành khẽ cắn môi, thỏa hiệp buông thỏi mực xuống – “Mấy chuyện làm văn viết chữ này, từ trước tới nay em vốn không giỏi.”

“Không sao.”

Thế thì kệ vậy.

Cổ tay Lương Khúc chần chờ hồi lâu giữa không trung cuối cùng quyết đoán hạ bút.

“Hạ dài cây lá rợp xanh màu,

Ao lộng rành rành ảnh gác lâu.

Giá sách tường vi hương tỏa ngát

Lung linh gió cợt bức rèm châu.”

Là bài “Ngày hạ ở Sơn Đình” của Cao Biền, đúng là một bài thơ rất hợp cảnh.

Hôm qua, lúc ngủ trưa dậy, Lương Trì Khê nhìn gió nhẹ lay động tấm rèm, cả viện xanh ngắt một màu liền dạy nàng bài thơ này.

Tiên sinh là một tiên sinh tốt, đáng tiếc học trò lại quá nát.

Lương Khúc viết xong, nhìn xuống hai kiểu chữ trên giấy, chữ của thiếu gia giống như con người hắn, thanh đạm tuyển tú, trong nét bút lộ ra linh khí phiêu dật xuất trần, còn chữ của nàng thì vụng về, không gãy gọn, mặc dù có thể nhìn ra được rất chăm chỉ luyện nhưng vẫn rất khó coi.

Trên đời này rất nhiều chuyện chỉ có thể dựa vào thiên phú, Lương Khúc đưa tay định vo tờ giấy lại ném đi nhưng một bàn tay thon dài khác lại đè tay nàng xuống.

“Thiếu gia.”

“Em tiến bộ rồi.”

Lương Trì Khê chính là như vậy, vĩnh viễn ôn hòa, nho nhã. Mấy đời Lương gia đều là thương nhân, chỉ có duy nhất một mình hắn đi theo được con đường đọc sách, không những vậy còn tài hoa hơn người, hiềm một nỗi…

“Thiếu gia, cậu mệt không? Em đỡ cậu về phòng nằm nghỉ nhé.” – Thấy giữa hai hàng mày hắn hiện lên nét mệt mỏi nhàn nhạt, Lương Khúc lập tức vội đưa tay ra đỡ.

“Không cần, ta muốn ngồi ngoài sân một lát.”

“Ngoài sân dễ nhiễm lạnh, hay là về phòng thôi.”

“Haizzz…” – Lương Trì Khê bất đắc dĩ than nhẹ – “Khúc Nhi, hôm nay trời nắng.”

“Nhưng…”

“Cất sách vào đi.” – Tỏ ý là nàng không cần phải khuyên nữa.

Lương Khúc ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm như vậy dĩ nhiên là hiểu rõ tính tình của hắn, tuy hắn là người vô cùng ôn hòa nhưng chuyện đã quyết định thì không người nào có thể cãi lại.

Lương Khúc mang tới một chiếc gối mềm cùng chăn mỏng. Lương Trì Khê ngoan ngoãn để cho nàng phủ tấm chăn ngang hông, hắn hiểu sự lo lắng của nàng

Giờ đang là lúc giữa hè, nơi nào cũng trăm hoa đua nở, ong bướm vờn quanh nhưng ở đây lại tuyệt không ngửi thấy mùi hoa mà chỉ độc một màu xanh của trúc, mấy cây long não bao quanh sân viện cũng cành lá tươi tốt, ngay cả ngọn núi phía sau Trúc Uyển cũng xanh ngắt một màu.

Chiếc ghế nằm được đặt dưới tán cây tránh gió, bên cạnh là một chiếc án nhỏ kiên cố, giữa trưa hè mà được uống một chén trà thì quả thực không còn gì tuyệt hơn.

Lương Trì Khê nhìn chén trà thơm nồng trên án, trong lòng không khỏi xúc động trước sự săn sóc của Lương Khúc. Hắn dùng nắp gạt nhẹ lá trà trong chén, hương trà đưa vào trong mũi – “Tại sao không phải là Thúy Phiến?”

“Chẳng phải thiếu gia không thích loại trà đó sao?” – Lương Khúc đem quyển “Tư trị thông giám” mà Lương Trì Khê thích nhất ra, mở đến trang hắn đang xem dở, đặt lên trà kỷ.

Quả nhiên người hiểu rõ hắn nhất vẫn là nàng.

Hôm qua mẫu thân hắn tới thăm, còn mang đến Thanh An Thúy Phiến mới của năm nay, loại trà này một lạng cũng phải đáng giá cả nghìn lượng vàng, Lương Trì Khê dĩ nhiên rất cảm kích. Trà thực sự là trà ngon, chỉ có điều hương vị quá nồng, hắn uống được một ngụm đã cảm thấy không quen, nhưng bất kỳ ai cũng không phát hiện ra điều đó, chỉ có một mình Lương Khúc là nhìn ra được.

“Thiếu gia, chúng ta chỉ ngồi một lát rồi quay về phòng có được không?” – Lương Khúc ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay vuốt lại nếp nhăn trên tấm chăn phủ, đến khi chắc chắn cả người hắn được che chắn cẩn thận không một khe hở thì mới yên tâm.

Đáy mắt Lương Trì Khê tràn ngập nét cười, chỉ quyển sách trên kỷ trà – “Đọc một đoạn cho ta nghe.”

Đôi mày Lương Khúc lập tức nhíu lại, chậm chạp cầm lấy quyển sách – “Thiếu gia, chi bằng em múa kiếm cho cậu xem?”

“Ta muốn nghe em đọc sách.” – Nắng gắt như vậy, chẳng lẽ nha đầu này muốn bị cảm nắng?

“Vâng.”

Lương Khúc vừa nhìn một đống chữ trong sách đã cảm thấy đầu váng mắt hoa nhưng vẫn cố gắng không để lộ ra ngoài, nàng cầm lấy quyển sách chầm chậm đọc từng chữ – “Quan sử Thôi Trọng Phương khuyên Tùy chủ lược bỏ quan lại lục châu, thể theo lệ cũ thời Hán, Ngụy. Thiết lập tam sư, tam công phân biệt làm Thượng thư, Môn hạ, Nội sử, Bí thư, Nội thị ngũ tỉnh, Ngự sử, Đô thủy nhị thai, Thái thường đẳng thập nhất tự, Tả hữu vệ đẳng thập nhị phủ…”

Trì Khê hơi mỉm cười nhìn cành trúc cong cong trong gió phía xa, hình dáng mềm mại giống hệt như phòng thái lúc luyện kiếm của người nào đó. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên thành ghế, lẳng lặng chờ đợi.

Không ngoài dự đoán, chỉ một lát sau, quyển sách đã rơi bịch xuống đất.

“Thụt lùi rồi.” – Trì Khê nhặt quyển sách lên, nhẹ nhàng phủi sạch bụi đất, cảm thán lắc đầu – “Lần này còn chưa đọc tới được đoạn bổ nhiệm Quốc nội lang Lý Đức Lâm làm Nội sử lệnh.” – Hắn mở sách ra, tiếp tục xem.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, đưa theo mùi hương long nhãn thoang thoảng, chim hót véo von, bóng xanh như nước, không khí tĩnh lặng chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách sột soạt. Thiếu nữ ngây thơ tựa đầu vào tay ghế ngủ quên, nam tử mặc thường bào sạch sẽ ngồi bên cạnh nàng, nét mặt trong trẻo an tĩnh.

Một chiếc lá chậm rãi rụng xuống, xoay vòng trong không trung, cuối cùng rơi xuống mái tóc đen nhánh của thiếu nữ. Trì Khê đưa tay ra, khẽ chạm lên gò má hồng đào đầy đặn, cánh môi mềm mại hơi bĩu ra, ngây thơ đơn thuần. Ngón tay hắn lưu luyến hồi lâu cuối cùng khẽ than nhẹ một tiếng, nhặt chiếc lá kia ra khỏi tóc nàng.

(1)_Đơn vị trọng lượng, 10 chỉ bằng 1 lượng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play