Sắc trời ngày càng tối lại, đèn đường cũng đã được bật lên.
Bóng lưng Lục Tẫn được ánh đèn chiếu xuống, thoáng hiện lên vài nét tiêu điều.
Kiểm tra thấy xe đã hết điện, anh lấy điện thoại ra phản hồi với người bán hàng nhưng lại nhận được câu trả lời bởi vì đây là xe mới nên chưa được cắm đầy điện.
Lục Tẫn khó tin nói: “Cái này cũng được gọi là không đầy điện à? Như này là chỉ còn lại 10% thôi đấy?”
“May mà mua đồ ăn xong rồi.” Lâm Yến cảm thấy hơi buồn, kéo khẩu trang xuống rồi nhét vào túi, vỗ vỗ đầu xe, nói với nhiếp ảnh gia: “Anh nhớ chụp nét một chút, khắc ghi lại khoảnh khắc này.”
【 Lâm Yến: Cuối cùng cũng đã đến lượt mình trào phúng. 】
【 Cục cưng à, em đã sớm muốn nói, làm người thì không nên làm bậy nhiều quá rồi. 】
Đi xe ba bánh vui thì vui thật đấy, nhưng đẩy xe trở về thì không thú vị được như vậy đâu.
Lục Tẫn dắt xe chậm rãi đi về phía trước, đi tới đi lui, tự dưng trong lòng lại dâng lên chút bất mãn, nghiêng đầu nói với Lâm Yến đang ở phía sau anh: “Trong thời khắc khó khăn này, chúng ta không phải là nên đồng cam cộng khổ, cùng nhau đối mặt với thử thách à? Tôi dắt xe phía trước, cậu đẩy xe phía sau, rồi hô: “Cố lên! Chỉ còn một đoạn nữa thôi” mới đúng chứ.”
Lâm Yến mặt đầy lạnh nhạt mà nói: “Anh không đẩy được à? Cơ bắp trên tay là giả sao? Thừa nhận đi rồi tôi giúp anh.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến nhấp môi: “Hơn nữa, không phải anh đã từng nói không muốn làm khổ tôi sao.”
Lục Tẫn đáp lời: “Tôi nói nhiều lời như vậy, mà cậu cũng chỉ nhớ rõ có mỗi câu này thôi sao?”
“Tôi chỉ nhớ rõ những lời tôi muốn nghe.”
“Khụ…”
Lâm Yến tuy độc miệng nhưng sau cùng vẫn vươn tay đẩy cùng anh.
Lục Tẫn cảm nhận được lực đẩy từ phía sau thì không nhịn được mỉm cười.
Khẩu thị tâm phi, thật là dễ nói chuyện.
Nhưng Lục Tẫn miệng tiện quen rồi, nên hình ảnh ấm áp này chẳng duy trì được lâu: “Khẩu hiệu còn chưa hô nha.”
Lâm Yến buông tay: “Anh tự đi mà đẩy.”
Lục Tẫn: “……”
Một km không đến nỗi xa, bọn họ tốn chút thời gian là đã về đến biệt thự.
Mọi người đều đang chờ Lâm Yến và Lục Tẫn quay lại, vừa thấy bóng dáng đã nhanh chóng ra đón bọn họ.
Khương Địch Địch khách sáo: “Hai người đã vất vả rồi, vào nghỉ ngơi một chút đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi.”
Cô còn tưởng chiếc xe này là họ đi mượn, nhưng đến khi đi qua muốn lấy nguyên liệu, lại nghe thấy Lục Tẫn nói: “Nạp điện ở đâu được vậy?”
Có người nhân viên đi tới: “Khu nhà bên đó có chỗ để nạp, tôi giúp ngài đẩy qua đấy.”
Lục Tẫn xua xua tay: “Anh nói cho tôi ở đâu là được rồi, tôi tự đi.”
Nhân viên công tác ngập ngừng: “Đường hơi lòng vòng, tôi sợ ngài không đi được.”
Lục Tẫn tương đối kém về việc xác định phương hướng, đi theo bản đồ cũng phải tìm đến nửa ngày trời, chứ đừng nói đến khi không có bản đồ thì càng không biết đường nào mà lần.
Lục Tẫn trầm mặc một lát rồi chợt mỉm cười nói: “Vậy thì nhờ cả vào anh.”
Lâm Yến kinh ngạc liếc mắt nhìn anh: “Tôi còn cho rằng anh sẽ cố chấp đi dò đường đấy.”
Lục Tẫn: “Kiểu người hiểu rõ mình như tôi mới không thèm tự đi khiêu chiến cực hạn của bản thân.”
“Leo cây.”
“Đó là do ngoài ý muốn.”
Khương Địch Địch khó xử nhìn bọn họ đang mỗi người một đốp chát, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hay là hai anh vào trong rồi nói? Tôi mang đồ cho.”
Lâm Yến xoay người xách một nửa số túi từ rổ xe lên: “Anh tránh ra, đừng chặn đường.”
Lục Tẫn lấy hết số đồ ăn còn lại rồi nói với Khương Địch Địch: “Cô đi vào trước đi.”
Khương Địch Địch chớp chớp mắt.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy sự tự nhiên cùng tùy ý trên người Lục Tẫn khi quay ra đối diện với mình đã biến mất không còn một chút.
Cô cũng không ngốc nên chẳng chút vội vàng hiến ân tình, hào phóng cười cười: “Vất vả rồi.”
Bọn họ mua rất nhiều đồ, vì đã mua luôn cả cho phần ăn của ngày mai.
Lục Tẫn lấy con cua đang vật lộn trong bao ra bên ngoài, anh tìm một cái nồi inox rồi thả nó vào, nói với Tề Văn đang đi vào phòng bếp: “Cái này để trưa mai hẵng nấu.”
“Hôm nay không ăn sao?”
"Để bồi dưỡng tình cảm.”
“Hả……” Bồi dưỡng tình cảm với con cua kiểu gì?
Lâm Yến: “Không thì anh lấy về phòng ôm nhau ngủ luôn đi.”
Lục Tẫn cúi đầu, tự hỏi về tính khả thi của việc này.
Lâm Yến thấy trong bếp đã chật người nên trực tiếp lui ra ngoài.
Cậu không cần nấu cơm, ở lại cũng chỉ thêm chiếm chỗ.
Bàn ghế chén đũa nên chuẩn bị mấy người còn lại đều đã chuẩn bị xong rồi, tiếp theo cũng không còn chuyện của cậu, Lâm Yến đi ra ngồi xuống trên sô pha.
Lúc đi mua đồ cậu đã nghe thấy điện thoại rung nửa ngày nhưng còn chưa có thời gian xem.
Lâm Yến mở WeChat ra, trừ tin của Dương Thụ, còn có tin nhắn từ một người cậu không nghĩ tới.
Dương Thụ lại gửi một tin đến.
Lâm Yến trực tiếp bỏ qua, mở khung chat phía dưới ra.
【 Thẩm Tinh Nguyệt: Yến Yến, đã lâu không gặp con, chương trình của các con khi nào thì kết thúc? Trở về nhà một chuyến đi. 】
【 Lâm Yến: Chắc đến ngày mai là sẽ kết thúc ạ. 】
【 Thẩm Tinh Nguyệt: Vậy tối mai về đi, ba mẹ chờ hai đứa qua ăn cơm nha. 】
Thẩm Tinh Nguyệt là mẹ của Lục Tẫn.
Lâm Yến vì tránh bị lộ tẩy nên rất ít trở về, trừ bữa cơm tất niên và sinh nhật trưởng bối trốn không thoát được thì hầu như sẽ không đến nhà họ Lục.
Lâm Yến nhìn khung thoại, bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
【 Lâm Yến: Bố mẹ cũng xem chương trình sao ạ? 】
【 Thẩm Tinh Nguyệt: Xem chứ, mẹ còn gọi cả nhà cùng xem ^_^. 】
Lâm Yến: “……”
Cậu nhìn gương mặt tươi cười này, người bỗng sởn hết cả gai ốc.
Bảy cô lớn tám dì cả của nhà họ Lục Lâm Yến gặp chưa hết, tưởng tượng đến cảnh một đám người cùng ngồi quây vào nhau vừa cắn hạt dưa vừa xem tiết mục, Lâm Yến đột nhiên ngồi không nổi nữa.
【 Thẩm Tinh Nguyệt: Nhưng mà trông các con có chút xa lạ quá. Hai đứa cãi nhau à? 】
【 Lâm Yến: Không cãi nhau đâu ạ. 】
【 Thẩm Tinh Nguyệt: Vậy mẹ đợi các con phát đường nha *hoa hồng*. 】
Lâm Yến: “……”
Cậu bắt đầu suy nghĩ đến khả năng rời khỏi chương trình.
“Cậu đi mà không gọi tôi.” Lục Tẫn đi tới, vốn định ngồi xuống bên cạnh cậu lại sợ cậu không thích ứng được nên chuyển qua ngồi ở ghế sofa đơn bên cạnh: “Tôi còn đang nói đi cùng nhau hết nửa ngày, vậy mà vừa mới quay đầu lại đã thấy cậu đi rồi.”
Lâm Yến ngẩng đầu, cứng đờ mà phun ra một câu: “Trên người tôi có thứ gì à?”
Lục Tẫn: “?”
Lâm Yến: “Vì sao anh lại ngồi xa như vậy?”
Lục Tẫn: “??”
Hai câu này của Lâm Yến cũng đủ làm fan sửng sốt.
【 Tôi đang xem cốt truyện lậu gì đây? 】
【 Trên phim ảnh thường có cảnh này á, người đang dính bạn tự nhiên không dính bạn nữa, ngược lại còn cách bạn rất xa, bạn sẽ cảm nhận được mất mát. 】
【 Không phải, cốt truyện đã tua nhanh đến đoạn Lâm Yến mất mát rồi sao? Không phải vừa rồi cậu ấy còn đi rất dứt khoát sao? 】
Lục Tẫn chần chờ không nhúc nhích.
Chuyện khác thường tất có biến, có phải Lâm Yến đang chờ để chỉnh anh hay không?
Nhưng Lâm Yến sau khi nói xong, lại một lần nữa cúi đầu xem điện thoại, không thèm quản anh nữa.
Lục Tẫn không thu được tin tức gì từ vẻ mặt của cậu. Chỉ là Lâm Yến khó có khi mới mở miệng một lần, anh cũng không đến mức không nể mặt mũi của cậu, sau khi chần chờ một lúc vẫn đổi chỗ đi qua.
Tay lướt điện thoại của Lâm Yến dừng một chút, không nói gì.
Lục Tẫn ngồi một lát cũng phát hiện ra, Lâm Yến không có ý gì khác, chỉ đơn thuần kêu anh lại đây ngồi mà thôi.
Lâm Yến chuyên chú xem di động: “Cửa có gió, anh ngồi đây vừa vặn chắn cho tôi.”
Lục Tẫn: “…”
Lâm Yến tận lực ngó lơ sự tồn tại của Lục Tẫn, mở tin nhắn của Dương Thu ở phía trên.
Dương Thụ gửi tới lịch trình công tác mấy ngày tiếp theo, còn gửi mấy quyển kịch bản vào hòm thư của cậu, nhắc cậu nhớ phải xem.
Lâm Yến đọc nhanh như gió, trả lời một chữ “OK” rồi nhanh chóng mở ra một bộ phim.
Lần này là một bộ phim kinh dị tên《 Tiếng ca bên hồ nước 》.
Nhân vật chính đang đứng ở bên hồ nước thì cảm thấy như có một luồng khí lạnh ở phía sau, cùng lúc lỗ tai Lâm Yến lại đột nhiên nóng lên, có người đang thổi vào tai cậu.
Lâm Yến nhăn mặt quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn nhìn thấy cái khuôn mặt đầy sợ hãi và mới lạ của Lục Tẫn.
Lục Tẫn: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy, xem phim đi.”
Lâm Yến: “Anh cách xa tôi ra một chút.”
Lục Tẫn lại nhẹ nhàng thở ra.
Bình thường là tốt.
So với việc bảo anh ngồi lại đây, Lục Tẫn quen với một Lâm Yến bảo anh cút đi hơn.
Lâm Yến vừa nói xong lại cảm thấy không đúng.
Cậu nói thêm một câu: “Nhìn không được thì để tôi hạ xuống.”
Lục Tẫn: “?”
Lục Tẫn ẩn ẩn cảm thấy Lâm Yến có chút không thích hợp.
Chút không thích hợp này vẫn tiếp tục cho đến khi ngồi vào bàn cơm.
Khương Địch Địch rất giỏi chuyện bếp núc, cô thể hiện tài nấu nướng của mình một lần, nhìn qua một bàn đồ ăn món nào món nấy đều rất hấp dẫn.
Sau khi chạm cốc, bọn họ hứng khởi nói chuyện phiếm với nhau.
Phần lớn thời gian Lâm Yến đều chỉ im lặng lắng nghe.
Cậu không có gì muốn hỏi, cũng không biết nên nói cái gì.
Trên phương diện yêu đương, có thể nói cậu còn trắng hơn một tờ giấy trắng.
“Lâm Yến thì sao? Cậu thích kiểu người như thế nào?” Hoàng Dĩnh cười cười hỏi cậu.
Lâm Yến ngẩn người, lời ít ý nhiều mà trả lời: “Người ổn trọng một chút.”
Mọi người: “……”
Chỉ thiếu điều không nói thẳng ra Lục Tẫn không phải tiêu chuẩn chọn người yêu của mình.
Lục Tẫn nhìn ánh mất vi diệu của mọi người, khó hiểu nói: “Nhìn tôi làm gì, tôi không phải là người rất ổn trọng sao?”
Bốn người cười gượng.
Lục Tẫn gắp một chiếc miếng cà rốt cho Lâm Yến: “Không phải sao?”
Lâm Yến nhắm hai mắt lại, trái lương tâm nói: “Ừ, còn coi như tạm được.”
Bốn người: “……”
Lục Tẫn: “??”
Hoàng Dĩnh cười khúc khích: “Vậy nói cách khác, Lục lão sư là người vô cùng hợp tiêu chuẩn của cậu, phải không?”
Mặt Lâm Yến không biểu cảm: “Đúng vậy.”
Mọi người: “Ồ.”
Lâm Yến không nói thêm lời nào nữa, vùi đầu dùng bữa.
Lục Tẫn như suy tư gì đó.
“Còn Lục lão sư thì sao, anh thích người như thế nào?”
Lục Tẫn: “Chuyện này còn phải hỏi sao?”
Lâm Yến có thể đoán được luôn câu tiếp theo anh muốn nói là gì.
Quả nhiên, Lục Tẫn tiếp theo liền nói: “ Tôi thích người như tôi.”
Mọi người: “……”
【Tui biết ngay mà. 】
【Quỷ tự luyến ! 】
【 Tui cảm thấy xấu hổ thay ổng luôn nè, Lâm Yến có sao không? 】
【 Như vậy mới là Lục Tẫn, nếu anh ấy nói anh ấy thích Lâm Yến, tui mới cảm thấy giả, bọn họ mới quen nhau ngày đầu tiên nha. 】
Hoàng Dĩnh bị sặc nước, che miệng ho khan vài tiếng, nói: “Anh cứ như vậy sẽ khiến Lâm lão sư bị tổn thương đó nha.”
Lục Tẫn nhìn về phía Lâm Yến, há miệng muốn nói chuyện ——
Lâm Yến nhẹ nhàng nói: “Tôi không quan tâm lắm.”
Lục Tẫn: “??”
【 Đụng phải tra nam Lục Tẫn, Lâm Yến chỉ biết ngụy trang lớp vỏ lạnh nhạt, cố giữ mình không đau buồn… 】
【 Ối trời, Lục Tẫn không muốn cưới thì cớ gì đi thính người taa. 】
【 Tôi cảm thấy đu CP như này rất vui mà! Khẩu thị tâm phi quỷ ngạo kiều rõ ràng rất thích anh nhưng lại không dám nói, chỉ có thể một lần lại một lần đẩy anh ra xa, còn mình lại nhịn không được muốn lại gần…】
【 Vậy mà lại là kịch bản yêu thầm?? Ngược đủ rồi nha, tui cần bọn họ phát đường để giúp tui ổn định lại đường huyết QAQ. 】
Nếu Lục Tẫn đọc được mấy lời này, khẳng định sẽ cảm thấy Đậu Nga cũng chưa oan bằng mình..
Bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Lâm Yến bị cướp hồn à?
Tác giả có điều muốn nói:
Hy vọng mọi người đều bình an vui vẻ nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT