Lâm Yến tựa lưng vào ghế ngồi, rã rời nắm di động, nhìn tin tức không ngừng nhảy ra.
【 Đạo diễn của Tâm sự ám muội: Ôi ngài tới sớm quá rồi đó Lâm lão sư, Tề Văn vẫn còn chưa tới đâu -】
【 Đạo diễn của Tâm sự ám muội: Khách mời thần bí đều là đến cuối cùng, phải tạo một bất ngờ lớn cho người xem nên phiền ngài chờ một lúc nữa hãy tiến vào -】
Lâm Yến giật giật ngón tay, trả lời “Được”.
Tâm sự ám muội là một gameshow yêu đương, hơn nữa là chọn dùng hình thức phát sóng trực tiếp để quay, điểm nổi bật là không có kịch bản, xem phản ứng chân thật của các minh tinh hàng đầu.
Tổng cộng có sáu vị khách mời, trước mắt đã công bố bốn vị, hai nam hai nữ, còn dư lại hai người chỉ công bố một bức chân dung với dấu chấm hỏi, phía chính phủ chỉ nói là có đại lão thần bí nào đó bất ngờ tham gia, xứng đáng nhận được nhiều sự kỳ vọng.
“Bá ——”
Cửa xe bị kéo ra, một người đàn ông mập mạp chui vào.
Vẻ mặt Dương Thụ sốt ruột: “Tiền tổng gọi điện thoại đến, bảo cậu chăm sóc Tề Văn nhiều hơn.”
Một bên tai Lâm Yến đeo tai nghe Bluetooth, tùy tay chia sẻ một bộ linh dị kinh điển, không cảm xúc “Ừm” một tiếng.
Dương Thụ nhìn sườn mặt lãnh đạm của cậu, nghe hiểu cậu đang trả lời có lệ, cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa.
Nếu nói ai không nghĩ tới việc Lâm Yến nhận được show yêu đương này nhất thì chắc chắn là anh ấy.Lâm Yến vào ngành 5 năm nhưng tài nguyên không tốt, vẫn luôn trà trộn vào tuyến mười tám.
Mãi tới năm ngoái được một đạo diễn giỏi nhìn trúng, lần đầu tiên diễn vai nam chính điện ảnh là đóng một bộ phim văn nghệ tên là 《 Hắc Hà 》.
Năm ngoái phim điện ảnh chiếu, ngoài ý muốn hot một phen.
Lâm Yến càng dựa vào nhân vật 《 Hắc Hà 》 này mà đạt được giải nam chính xuất sắc nhất của Thiên Long.
Đến tận giờ, sự nghiệp mới tiến thêm một bậc, không cần tiếp tục diễn vai phụ nhỏ ở các đoàn phim.
Hiện tại đúng là thời kỳ sự nghiệp bay lên, ông chủ lại đưa ra yêu cầu Lâm Yến dẫn dắt Tề Văn, xào CP.
Rõ ràng là muốn Lâm Yến trở thành một cái huyết bao, hoàn toàn không qua tâm đến việc có khả năng sẽ tổn thương tới danh tiếng của Lâm Yến.
Dương Thụ vô cùng phẫn nộ, cố gắng muốn nói lý với ông chủ vài lần nhưng ông chủ không kiên nhẫn, lướt qua bọn họ, trực tiếp trả lời thay những tâm sự thầm kín cho bọn họ, đem gạo nấu thành cơm.
Dương Thụ thiếu chút nữa tăng xông.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của anh lại là thái độ của Lâm Yến.
Sau khi Lâm Yến nghe, chỉ quăng ra hai chữ cho anh: “Đã biết.”
Dương Thụ: “??”
Đương sự còn chưa ý kiến, người đại diện như anh còn có thể nói cái gì?
Ở phương diện công tác, từ trước đến nay Dương Thụ quản không được Lâm Yến.
Nhưng việc này làm anh ấy vô cùng khó hiểu, truy hỏi vài lần, Lâm Yến cũng không có nói cho anh ấy biết lý do.
Việc này chặn ở Dương Thụ trong lòng nửa vời, anh chọc Lâm Yến đang trầm mê xem phim: “ Cậu sẽ không thật sự có ý với Tề Văn chứ?”
Lâm Yến giương mắt nhìn anh ấy, không nói chuyện.
Từ đôi mắt xinh đẹp nhưng không có cảm xúc, Dương Thụ dường như thấy bốn chữ “Thiểu năng trí tuệ”.
Dương Thụ: “Tôi chỉ muốn hỏi chút thôi. Chẳng lẽ cậu còn còn có thể là Bồ Tát hiển linh, xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo?”
Môi Lâm Yến khẽ nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe bị người nhẹ nhàng gõ hai cái.
Cậu quay đầu nhìn lại.
Thanh niên có bộ dạng thanh tú hơi hơi khom lưng, lễ phép hướng trong xe cười cười: “Xin hỏi là Lâm Yến lão sư phải không?”
Lâm Yến hạ cửa sổ xe xuống, nghi hoặc lại không mất lễ phép hỏi: “Cậu là?”
Thanh niên tươi cười hơi dừng: “Lâm lão sư, chúng ta từng gặp ở công ty, tôi là Tề Văn.”
Lâm Yến hoàn toàn không có cảm thấy xấu hổ khi quên người ta, lãnh đạm gật đầu: “Xin chào.”
Tề Văn nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Lâm Yến, trong lòng nói thầm.
Tiền tổng nói với cậu ta rằng đã nói qua với Lâm Yến nhưng thoạt nhìn không giống như là đã đánh tiếng trước.
Tề Văn sửa sang lại suy nghĩ, mỉm cười đưa ra mời: “Nếu đã gặp nhau, không bằng chúng ta cùng nhau vào đi?”
Lâm Yến từ chối: “Không được.”
Tề Văn: “……”
Lâm Yến rũ mắt, ấn hai cái trên màn hình di động, tạm dừng phim nhựa: “Tôi là khách mời thần bí.”
Tề Văn: “……”
Vậy thì sao? Chẳng lẽ đi cùng cậu ta thì không thần bí sao?
Tề Văn tạm dừng hai giây, không ngừng cố gắng, thăm dò nhìn màn hình di động của Lâm Yến: “Lâm lão sư đang xem phim gì vậy? Có thể đề cử cho tôi không?”
Cậu ấy cúi đầu một lát, trái tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Sắc mặt xanh trắng của nữ quỷ gắt gao nhìn cậu ấy chằm chằm qua màn hình, trong mắt chảy ra hai hàng lệ máu.
Tề Văn: “A a a!!”
Tay Lâm Yến run lên, di động nắm trong tay trượt xuống, rơi trên mặt đất.
Cậu khom lưng nhặt điện thoại lên, nhìn về phía Tề Văn còn chưa bình tĩnh được, bình thường nói: “ Cậu khiến tôi giật mình.”
Tề Văn: “??”
Ai dọa đến ai?!
Lâm Yến lau đi lớp bụi dính trên màn hình: “Phim rất đẹp, nhưng cậu không cần kích động như vậy. Bộ phim này tên là《 Dưới gầm giường thật ẩm ướt 》.”
Tề Văn: “……”
Tề Văn nhìn vẻ mặt nghẹn cười của Dương Thụ, lại nhìn nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Yến, cứng đờ kéo kéo khóe môi: “Cảm ơn lão sư đề cử, tôi sẽ đi xem. Tôi không quấy rầy lão sư nữa. Tôi xin phép đi vào trước chờ ngài.”
Cậu ta ném xuống những lời này rồi nhanh chóng kéo rương hành lý rời đi.
Tề Văn sợ nếu còn tiếp tục ở lại thì chính mình càng đau tim thêm.
Chờ bóng dáng Tề Văn biến mất ở cuối con đường cạnh biệt thự, Dương Thụ rốt cuộc cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Lâm Yến liếc nhìn anh ấy một cái: “Đừng phun nước miếng ra xe.”
Dương Thụ bụm mặt, vừa cười vừa nói: “Nếu không phải biết tính cách của cậu thì tôi cũng sẽ cảm thấy cậu đang cố ý.”
Lâm Yến: “?”
Dương Thụ cười đến mức mặt đỏ bừng, từ trong túi công văn lấy ra một cái túi đen “Đây là tôi mua riêng cho cậu, khi nào cậu có thời gian rảnh có thể nhìn xem.”
Lâm Yến mở ra thấy bên trong có hai quyển sách ——《 sổ tay biến bạn thành người có EQ cao 》, 《 Người EQ cao ăn nói như vậy 》.
“Ặc……” Mười lăm phút sau, Lâm Yến nhận được tin nhắn của đạo diễn, nói cậu có thể đi vào.
Xe chậm rãi khởi động, chậm rãi tiến vào khu vực quay chụp.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp của《 Tâm sự ái muội 》.
【 trước mắt đã biết khách quý: Đến lượt Chu Huyền Âm, đồng thời có ca khúc kinh điển Hoàng Dĩnh, tiểu hoa Khương Địch Địch, cùng với diễn viên mới Tề Văn. 】
【 hai ca sĩ hai diễn viên, rất bình đẳng, dư lại đại lão thần bí hẳn cũng là một nam một nữ nhỉ? 】
【 Tôi rất có hứng thú với tiết mục này, tôi chính là muốn biết khách quý thần bí là ai, nếu không biết thì lòng tôi sẽ khó chịu. 】
【 tới rồi, xe tới!! 】
Xe dừng ở cửa biệt thự.
Cửa xe kéo ra, một người bước xuống dưới.
Thanh niên dáng người cao gầy, mặc một thân đồ thể dục màu đen, quần áo kéo kịch cỡ, cổ áo che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra khuôn mày bộ phận cực kỳ tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt kia, hình dạng xinh đẹp, dường như nhuộm dần sương sớm lạnh lẽo cuối thu, mang theo hơi thở lạnh lẽo.
【 Đây là Lâm Yến? Tôi chỉ từng xem 《 Hắc Hà 》, trong phim cậu ấy vừa đen vừa chật vật, không ngờ vậy mà lại đẹp trai như vậy? 】
【 Vấn đề chính là, gameshow dù cho là không có kịch bản thì cũng phải một bầu không khí ngọt ngào, Lâm Yến thật sự sẽ không đi xa hơn với những người đang theo đuổi cậu ấy à? 】
【 Tư lịch của Lâm Yến còn ít mà nhỉ? Nếu mà nói là đại lão thì có chút miễn cưỡng. 】
【 Liệu có khả năng, cậu ấy phụ trách thần bí, một người khác phụ trách đại lão đâu? Dù sao cậu ấy tới gameshow, tôi đã rất bất ngờ rồi. 】
Lâm Yến không nhìn thấy làn đạn, cử chỉ như thường cầm lấy rương hành lý trên xe.
Dương Thụ cũng đưa túi xách kia qua: “Còn có cái này, bảo quản cho tốt.”
Lâm Yến không phải rất muốn nhận.
Nhưng Dương Thụ đã nhanh hơn cậu một bước, trực tiếp nhét sách vào tay cậu, lưu loát đóng cửa xe.
“Này……” Lâm Yến không tiếp tục trì hoãn, đẩy rương hành lý vào biệt thự.
Biệt thự bố trí thật sự ấm áp, màu sắc chủ đạo là màu vàng nhạt, khắp nơi bày trí các món đồ đáng yêu.
Lâm Yến một thân đen nhánh, trông giống như sát thủ đi nhầm vào thế giới cổ tích, hoàn toàn không ăn khớp.
Cậu trầm mặc mà vào nhà đổi giày, lúc cầm lên một đôi dép lê tai thỏ trên giá giày, như là bị phỏng, lại nhét dép lê trở lại.
【 tai thỏ thực sự có chút khiến người ta khó xử 23333】
【 trên giá giày còn có một đôi màu hoa hồng, đôi kia càng để làm khó người khác đi? 】
Rất là khiến người ta khó xử.
Lâm Yến ngồi xổm dưới đất, trong tay cầm theo đôi dép lê màu sắc tươi sáng kia, lại để giày lên trên mấy cái chữ to màu trắng đang nằm đoan đoan chính chính trên mặt đất, cảm nhận được sâu sắc ác ý của tổ tiết mục.
—— Bệnh viện Thái Sơn, trọng chấn hùng phong(*).
(*)Ý nói là quật khởi trở lại
Lâm Yến nhắm mắt, không tự hỏi bao lâu, khuất nhục mà thay đôi tai thỏ.
Bốn vị khách mời vào cửa sớm hơn, từ lúc Lâm Yến bước vào đã bắt đầu chú ý đến cậu.
Chờ cậu đến gần, trừ Tề Văn đã sớm biết ba người còn lại đều giật mình không nhẹ.
Lâm Yến đứng yên, tự giới thiệu một cách ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Lâm Yến.”
Hoàng Dĩnh ôn hòa nói: “Mời ngồi, cậu có muốn uống nước không?”
Lâm Yến: “Cảm ơn, không cần.”
Lâm Yến đến trước thả rương hành lý, đặt cùng chỗ với những người khác ở một góc phòng khách.
Sau khi mọi người đến đông đủ, mới có thể bắt đầu phân phòng, hiện tại bọn họ còn cần chờ đợi một vị khách mời cuối cùng đến.
Trên tay anh xách theo túi đen lại trở thành thứ kéo chân sau, Lâm Yến vốn tính toán đặt ở trên rương hành lý, lại nghe thấy Tề Văn mở miệng: “Lâm lão sư cầm cái gì trên tay vậy?”
Lâm Yến lời ít mà ý nhiều: “Lễ vật.”
Tề Văn ánh mắt sáng lên: “Là tặng cho tôi…… Chúng tôi sao?”
Lâm Yến mới phát hiện lời cậu ta nói hơi kỳ quái.
Vốn dĩ cậu không muốn vậy, nhưng cậu thấy Tề Văn chờ mong mà nhìn mình, dường như rất muốn.
Lời Dương Thụ nói ở vang lên bên tai: Tiền tổng bảo cậu chăm sóc Tề Văn.
Lâm Yến: “Cho cậu.”
Hai quyển sách mà thôi, muốn thì cho cậu ta, vậy cũng coi như là từng chăm sóc.
Ba người còn lại ghé mắt, nhưng chưa nói cái gì, chỉ là ngồi đối diện nở nụ cười gian giống như hiểu rõ.
Sau khi hỏi ra công ty của Tề Văn, lại nhìn Lâm Yến ở đây, bọn họ còn có cái gì không rõ?
Cho nên cũng không có ý muốn tranh với Tề Văn.
Sau khi Tề Văn nhận được “Lễ vật”, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi có thể mở ra sao?”
Lâm Yến: “Có thể.”
Tề Văn nghĩ thầm Lâm Yến thật là có tâm, một bên mở túi ra.
Vô số đôi mắt thấy nhìn thấy bộ dạng thật của lễ vật.
《 sổ tay biến bạn thành người có EQ cao 》, 《 người EQ cao ăn nói như vậy 》.
Tất cả yên lặng như tờ.
Một lát sau, ba người khác đồng thời ho khan cầm ly nước, giống như đột nhiên đều vô cùng khát nước.
Tề Văn mỉm cười cất sách đi, lệ rơi đầy mặt mà nghĩ: Vì sao, cậu cũng đâu phải là người không được dạy dỗ.
Làn đạn cũng đình trệ vài giây, một lúc sau mới sinh động lên một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT