Phòng phát sóng trực tiếp của Lục Tẫn vẫn chưa mở.

Quay phim đi cùng Lâm Yến thì đã bị cậu bỏ lại phía sau.

Sự xuất hiện của hai người này trong phòng livestream của Tề Văn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Trước khi người xem kịp đăng đàn đã được nghe Tề Văn nói vài lời sai quá sai. Các fans nhốn nháo hết cả lên: “Gì cơ? Ở đâu? Cái gì kịch liệt?”

Thái dương Lâm Yến giật lên.

Lục Tẫn phản ứng nhanh hơn một nhịp, đáp lời: “Ừ, đúng là đã phải cố gắng rất nhiều.”

Bọn họ nhồi đống bóng bay đó vào xe ô tô rất khó khăn á.

Vẻ mặt của Tề Văn lại càng trở nên vi diệu hơn.

Bóng bay quấn lại một cục, thuận tiện đem mặt trời mặt trăng che đi mất=)))

Tề Văn uyển chuyển nhắc nhở: “Vẫn đang ghi hình đó ạ...”

Lục Tẫn: “Không sao nha, quay phim của tôi không có ở đây, cậu không cần phải lo.”

Tề Văn: “Vậy ạ...”

[ Hai ổng bỏ anh quay phim ở đâu rồi vậy -.- ]

[ Lục Tẫn đã nói thế, chuyện này chắc chắn không đơn giản như mí người đang nghĩ =D.]

Lâm Yến đứng một bên nghe, vẫn luôn cảm thấy cuộc trò chuyện này không đúng lắm. Nhưng không đúng chỗ nào cậu lại không thể nói rõ ra được.

Tề Văn tiến lại gần, hỏi Lâm Yến: “Lâm lão sư, vật phẩm nhiệm vụ lần này anh nhận được là gì vậy?”

Lâm Yến: “Cốc đựng cà phê.”

Tề Văn sững sờ, tưởng như sét vừa giáng xuống giữa trời quang.

Đợi đã? Không phải đã chuẩn bị ổn thỏa rồi sao? Tại sao lại là rút thăm ngẫu nhiên chứ?

Vậy thì cậu ta sẽ không được ở cùng một tổ với Lâm Yến sao?

Đoạn, Tề Văn nghe thấy Lục Tẫn hỏi một câu: “Cậu cũng nhận được búp bê à?”

Tề Văn như vừa mới tỉnh ngủ, đầu nhìn chằm chằm Lục Tẫn, có chút mơ màng đáp lại: “Đúng, đúng, của em là búp bê.”

Lục Tẫn hỏi như vậy, chẳng lẽ cũng nhận được búp bê giống cậu ta?

Tề Văn chưa bao giờ dám nghĩ tới việc sẽ có cơ hội được tiếp xúc gần, hay ở cùng một nhóm với Lục Tẫn. Nếu thực sự là như vậy… nếu như cậu ta có thể khiến cho Lục Tẫn yêu thích mình, thì chắc chắn con đường sau này của cậu ta sẽ không lo đến chuyện thiếu tài nguyên!

Lâm Yến thở phào nhẹ nhõm.

Miễn rằng cậu và Lục Tẫn không ở chung một nhóm là được rồi.

Tâm tình tốt, tự nhiên cậu cũng thấy mấy quả bóng bay đang quấn chặt vào nhau kia trông thuận mắt hơn nhiều a.

Lâm Yến buông tay, đem cả chùm bóng đưa qua cho Lục Tẫn, cho đè chết mi luôn nè.

Lâm Yến vừa vào nhà đã thấy ba người Hoàng Dĩnh, Khương Địch Địch cùng Chu Huyền Âm đang tán gẫu chờ bọn họ quay lại.

Nhìn thấy cậu và Tề Văn đi tới, Khương Địch Địch ngó phía sau lưng họ: “Anh Lục không đến ạ?”

Lâm Yến: “Còn đang ở bên ngoài.”

Khương Địch mang theo vẻ mặt đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào cửa ra vào: “Tại sao anh ấy không vào luôn vậy ạ? ... Cái gì đây?”

Ngoài cửa xuất hiện một chùm bóng bay.

Âm thanh ma sát của quả bóng với thanh cửa xen lẫn tiếng kêu yếu ớt của nhân viên âm thanh:

“Lục lão sư, xin anh dùng sức nhẹ một chút!”

“Nhanh, nhanh, đầu ló ra đây rồi!”

“Điều chỉnh góc độ, làm lại lần nữa! Hai b!”

Mọi người ở trong phòng: “...”

[ Mới đây trong phòng phát sóng còn thấy được chút bầu không khí lãng mạn mà...]

[... Cho đến khi Lục Tẫn bước zô...]

[ Ảnh càng như vậy làm tui càng mong chờ dáng vẻ ảnh nói chuyện yêu đương nhaaaaa.]

[ Lâm Yến cũng zay nữa. Cả ngày này hổng thấy ổng cười tí nào luôn. Hai người này đến đây để bàn chuyện tình cảm thật đó hả? Phát cho tui tí đường đi mà chời ơii !!! ]

Chờ đến khi Lục Tẫn đem được đám bóng bay kia chen qua cửa để vào phòng xong, mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, đương nhiên là trừ Lâm Yến ra.

Lục Tẫn sửa lại tóc rồi đáp: “Cảm ơn.”

Khóe miệng Lâm Yến co rút, haiz.

Cậu bắt đầu cảm thấy cuộc hôn nhân này có hơi vội vàng.

Sao lúc đầu cậu lại đồng ý kết hôn với tên điên này nhỉ?

Lục Tẫn chào hỏi ngắn gọn: “Chào mọi người, tôi là Lục Tẫn.”

Khương Địch Địch sốt sắng xoa xoa tay: “Chào thầy Lục, e-em là fan của anh!”

Lục Tẫn cười nhẹ đáp: “Xin chào.”

Hoàng Dĩnh cười nói: “Không ngờ lại gặp được anh ở đây.”

Lục Tẫn đi đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Yến: “Thỉnh thoảng cũng phải thay đổi không khí chút nha.”

“Tôi còn cảm thấy rất vui nữa.” Lục Tẫn bổ sung một câu, còn dùng cùi chỏ chọc vào người Lâm Yến: “Nhỉ?”

Lâm Yến lạnh lùng đáp: “Ừ. Vui đến mức tôi rất mong đợi sẽ không có lần sau nữa.”

Lục Tẫn: “...”

Đạo diễn: “Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên và nhận được vật phẩm nhiệm vụ tương ứng. Trước khi trở về phòng sắp xếp đồ đạc, chúng ta sẽ tiến hành ghép nhóm. Mời các bạn lấy vật phẩm nhiệm vụ ra."

Tất cả mọi người đều đem các loại vật phẩm khác nhau ra đặt xuống bàn trà.

Tề Văn thở ra một hơi thật mạnh, cậu ta có hơi lo lắng. Tề Văn lấy búp bê ra khỏi túi, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía Lục Tẫn.

Thậm chí cậu ta đã tưởng tượng ra được cảnh mình và Lục Tẫn ở cạnh nhau luôn rồi.

Lục Tẫn thò tay vào chiếc túi anh mang theo bên mình.

Lưng Tề Văn không khỏi dựng thẳng lên.

Anh lấy ra một chiếc hộp.

Tề Văn hơi nhíu mày, cảm thấy cái hộp này có vẻ hơi nhỏ.

Kế đó, Lục Tẫn mở hộp lấy ra một tách cà phê.

Mà cùng thời điểm, Khương Địch Địch cũng đặt xuống bàn một con búp bê hết sức đáng yêu.

Tề Văn: “???”

Lâm Yến: “...”

Lâm Yến cảm thấy bản thân lúc này có chút đồng cảm với Tề Văn.

Hai người b ọn họ đều có cùng một thắc mắc: “Không phải Lục Tẫn nói vật phẩm của anh ta cũng là búp bê à?

Khương Địch Địch thở nhẹ một hơi: “Ừm, Tề Văn, hợp tác vui vẻ nhé.”

Tề Văn cố nặn ra một nụ cười đáp: “Tôi rất vinh dự được đi cùng chị.”

Khương Địch Địch liếc nhìn Lâm Yến, cô biết rõ người Tề Văn muốn tổ đội cùng không phải mình, nhưng cô vẫn rất tự nhiên, vờ như không biết sự thật, còn rất ra dáng đàn chị mà nói: “Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cho cậu.”

Tề Văn vẫn còn đang cảm thấy mất mát, y không mấy vui vẻ trả lời: “Vâng, cảm ơn chị.”

Chu Huyền Âm cũng đưa tay về phía Hoàng Dĩnh: “Tiền bối, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Hoàng Dĩnh hơi khựng lại, song vẫn ân cần đáp: “Nếu cậu không gọi tôi là tiền bối, tôi sẽ càng vui vẻ đó.”

Chu Huyền Âm hoàn toàn ẩn ý trong lời Hoàng Dĩnh, thẳng thắn nói: “Không được đâu ạ, chị đã lớn tuổi rồi, còn ra mắt sớm hơn em, em đương nhiên phải gọi chị là tiền bối chứ ạ.”

Hoàng Dĩnh: “...” Đã đăng xuất.

Bọn họ bắt tay với bạn đồng hành của mình. Dù sao trước đó mọi người đều đã từng nói chuyện, cũng gọi là có chút hiểu biết sơ qua về nhau, ngoại trừ Tề Văn trông không mấy vui vẻ, những người khác đều cảm thấy thế nào cũng được.

Bọn họ hiểu nếu hợp tác với Lục Tẫn đại minh tinh hay người đang có nhân khí tốt - Lâm Yến thì sẽ dễ có được sự chú ý của khán giả hơn, ai mà ngờ được cuối cùng 2 người này lại về chung một nhà.

Lâm Yến thừa dịp những người khác đang chào hỏi nhau, nhịn không được kéo ống tay áo Lục Tẫn.

Trên môi Lục Tẫn nở nụ cười, dáng vẻ thanh tao lịch thiệp như hoa tháng 3, nhưng lời phát ra từ miệng y lại khiến Lâm Yến tăng huyết áp tại chỗ: “Tôi không có lừa cậu đúng không. Đúng kết quả cậu muốn luôn nà.”

Bàn tay đang nhét trong túi áo của Lâm Yến bóp chặt lấy điện thoại, giờ cậu chỉ muốn xem mặt nữ quỷ dưới gầm giường kia để lấy lại tinh thần..

Cậu nhắm mắt lại, mất kiên nhẫn hỏi: “Tôi nói tôi muốn cùng nhóm với anh lúc nào?”

Lục Tẫn: “Cậu cũng đâu có nói là không muốn, vậy thì là đang muốn cùng nhóm với tôi thì còn gì?”

Lâm Yến: “...”

Tuy rằng cậu không có nói ra, nhưng không phải loại chuyện tế nhị này Lục Tẫn nên tự hiểu đi hả?

Ánh mắt Lâm Yến lướt qua hai con búp bê đặt cạnh nhau trên bàn: “Vậy mà anh còn...”

Vẻ mặt Lục Tẫn vô tội đáp: “Lúc còn ở trên xe tôi vào xem phòng trực tiếp của Khương Địch Địch nha. Thấy cô ấy cầm búp bê nên mới nói vậy thui.”

“Mịa...” Đúng là cái thứ cao thủ lừa tình.

Lâm Yến quay đầu đi chỗ khác, từ chối nói chuyện với anh.

[ Hhhhhhhhh, quan hệ của bọn họ trông đâu có tệ như mấy cái lời đồn kia đâu chứ? Nhìn cái vẻ mặt chịu chết đó của Lâm Yến đi hhhh ]

[ Đùa hả, đạo diễn bảo là không sắp xếp mấy người đối địch vào cùng mọt nhóm mà, ngay lần đầu tiên ghép cặp đã tóm đuôi được hai đứa rồi nè. ]

[ Lâm ca nói em nghe, đời này còn ai có thể đưa anh lên voi xuống cho nhiều lần như thế nữa cơ chứ, xem như là anh đã được cảm nhận vị mặn của cuộc sống này rồi ha=) ]

[ Chỗ này có đường để cắn thiệt không z?]

[ Cóoo, ai dám bảo không, nhào dô.]

Xếp nhóm xong, bọn họ đều quay về phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Phòng ở đây không quá lớn, nhưng cũng xem như là vừa đủ để sinh hoạt cá nhân.

Là phòng đơn, trái tim đang mới căng như dây đàn của Lâm Yến cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nếu phải ở chung phòng với Lục Tẫn, chắc đến sáng cậu cũng không nhắm mắt nổi.

Chương trình sẽ kết thúc sau hai ngày. Bọn họ có 2 tiếng từ 3 giờ đến 5 giờ để nghỉ ngơi, phát sóng trực tiếp sẽ được tạm dừng đến 5 giờ - sau khi nhiệm vụ mới được phát ra.

Mấy chương trình kiểu này đều sẽ yêu cầu bọn họ làm mấy hoạt động tập thể như nấu ăn, rồi lại cùng nhau ăn cơm, đến tối thì ngồi tâm sự với nhau về quan niệm của mình trong chuyện tình yêu.

Lâm Yến chọn bừa một căn phòng. Cậu không có quá nhiều đồ đạc cần sắp xếp nên liền nhanh chóng thay đồ rồiYến tùy tiện chọn một căn phòng. Cậu không có đồ đạc gì muốn thu thập, chỉ thay quần áo rồi đem đồ vệ sinh cá nhân ra khỏi vali.

Thực ra hiếm ai biết, cậu bị khuyết tật khả năng tự chăm sóc chính mình.

Nhà cậu lúc nào cũng có thể dễ dàng bị cậu bày ra thành một mớ bừa bộn, đến lúc muốn dọn dẹp lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Lâm Yến nhìn qua máy quay, trông có vẻ không giống như đang bật. Nhưng để đề phòng, cậu vẫn che hết máy quay lại rồi nhét nguyên cái vali vào tủ đồ.

Lâm Yến hài lòng nhìn căn phòng trống không sạch sẽ. Cũng ổn nha.

___________

4 giờ đúng.

Weibo chính thức của "Tâm sự ái muội" đăng thêm ba bài đăng lên Weibo, chính thức thông báo về cp nhà mình, mỗi bài đều được đính kém thêm video.

“Dâu Tây Nhỏ” - đại tỉ C trạm từng up nhiều video tự edit có tiếng trên cũng tới Weibo của chương trình để gặm dưa.

Video đầu tiên là của Chu Huyền Âm và Hoàng Dĩnh.

Vừa mở ra đã thấy cảnh Hoàng Dĩnh đang cầm micro hát hết mình trên sân khấu, camera đột nhiên chuyển hướng về phía Chu Huyền Âm đang nghiêm túc theo dõi màn trình diễn trên sân khấu. Chỉ thấy cậu trai vốn đang ở dưới ghế khán giả đã bước lên sân khấu, cầm lấy micro trực tiếp biểu diễn. Khán giả dưới đài đều phát cuồng lên vì Chu Huyền Âm.

Máy quay đặc tả đôi mắt tựa hồ như đang trìu mến nhìn về phía ai đó của cậu.

Dâu Tây Nhỏ: “Ể… Thú vị nha.”

Cái video đầu tiên này đã đem tới cho cô ít nhiều hứng thú về chương trình.

Mặc dù toàn bộ video không hề có một câu thoại nào, nhưng cảm giác cp lại rất mãnh liệt, kết thúc cũng rất đặc biệt.

Dâu Tây Nhỏ lại tiếp tục đi xem thêm một video nữa.

Lần này là đến lượt CP của Tề Văn và Khương Địch Địch.

Là bối cảnh thanh xuân vườn trường, hai người trong video còn phảng phất mang theo chút ngây thơ tuổi mới lớn, phân cảnh chủ đạo là hình ảnh bọn họ cùng nhau hòa vào dòng người đông đúc, cùng nhau đi về phía mặt trời sáng chói.

Dâu Tây Nhỏ đã từng xem qua không ít vai diễn Lục Tẫn đảm nhận, cũng đã xem qua “Hắc Hà”, lại càng thêm mong đợi.

Có 2 video trước làm cơ sở, đến đây, cô nhịn không được sinh ra mấy phần tò mò.

Cô di chuyển con trỏ chuột, mở video.

Quang cảnh nông thôn.

Chàng trai mặc trên người một bộ quần áo không thể nói là đẹp nhưng trông vẫn rất chỉn chu, còn mang theo bên mình một nắm đất, gọi là hơi thở quê hương.

Cậu liếc nhìn ngôi làng điêu tàn lần cuối, cả người được nắng mai nhuộm bạc, khí chất có chút mơ hồ, nhưng trong đôi mắt có thể thấy rõ được có một thứ khao khát nóng bỏng đang cháy trong cậu.

Cậu nở nụ cười nhẹ, phất tay, âm thanh sạch sẽ vang lên: “Tôi sẽ còn quay lại.”

Chuyển cảnh.

Lục Tẫn mặc quần áo vải màu lam, đeo một cặp kính, anh đứng cạnh bờ sông, dường như đang chờ ai đó tới.

Lục Tẫn nhìn xuống mặt sông đang gợn sóng, rơi vào trầm tư. Anh vẫn thường nhớ đến cậu trai thời ấy.

Nhưng bẵng đi một thời gian, mặt trời lên, trăng lặn, xuân qua, đông tới, cho đến tận khi cậu trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh, anh cũng chẳng có cơ hội được gặp lại thiếu niên năm đó.

Vài năm sau, chim từ nơi xa đến trước ngôi mộ nọ báo tin, còn quặp theo một nắm đất.

Thiếu niên ấy rốt cuộc lại bị đem chôn vùi ở nơi đất khách quê người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play