*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Hàng nhìn Trần Trình đang bị nhân viên bán hàng xum xoe, không có biểu cảm gì.
Theo lệnh của thiếu gia ban nãy, cả hai đến Cartier ở Lee Garden, nhưng trước khi vào, thiếu gia lại đổi ý quay sang Chaumet.
(*) Cartier là thương hiệu xa hoa thành lập vào năm 1847, chuyên bán trang sức, đồng hồ và các loại phụ kiện cao cấp.(*) Chaumet được thành lập vào năm 1780, là một thương hiệu trang sức cao cấp của PhápNhân viên bán hàng chu đáo giới thiệu cho hai người: “Đây là lắc tay mới ở cửa hàng chúng tôi, thuộc dòng Insolence, gồm màu vàng hồng và vàng trắng có đính kim cương.”
Chiếc lắc tay đặt trong hộp nhung, kiểu dáng giống như chiếc nơ con bướm, nghịch ngợm và tinh xảo.
Anh cầm chiếc lắc tay lên, nắm lấy cổ tay nhỏ xinh của Lâm Hàng, cúi đầu nghiêm túc đeo cho cô.
Lâm Hàng bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình.
Mua cho cô?
Cô nhìn xuống chiếc lắc tay trên tay, nó đính đầy những viên kim cương sáng chói.
Dưới ánh đèn, những viên kim cương phản chiếu ánh sáng chói lóa và xuyên thẳng vào mắt cô.
“Cổ tay em gần bằng cổ tay Trần Lộ Mạn.” Trần Trình nói: “Trước khi đi con bé dặn tôi mua hộ.”
À, mua cho Trần Lộ Mạn.
Trần Trình ngắm chiếc lắc tay trên tay cô, cảm thấy rất hợp với cô.
Anh dặn nhân viên đóng gói lại, Lâm Hàng ngó tờ biên lai, lén đếm thử số 0, phát hiện chiếc lắc tay lấp lánh này tốn gần 20 vạn.
Nhân viên đã chốt sổ được đơn hàng lớn nên rất nhiệt tình tiễn bọn họ rời đi.
Thiếu gia xách túi giấy, cố gắng tìm ra một chút thất vọng hoặc cảm xúc tương tự trong mắt Lâm Hàng____ nhưng không có.
Biết thế đã bảo mua cho Phó Hàm.
Đột nhiên anh rất muốn xem dáng vẻ rối rắm vì anh của cô.
Ban nãy ở hiệu sách Eslite nhất thời nảy lòng tham, nhưng đến nơi anh lại cảm thấy không phù hợp.
Một người như Trần Trình không thể đưa cô gái đến cửa hàng trang sức, mua cho cô ấy một món bất kỳ rồi hỏi cô có muốn hẹn hò với anh không.
Hệt như một lão bụng bia giàu sụ bao nuôi cô bồ nhí, mất mặt lắm.
Khó lắm mới có một lần động lòng, anh muốn nói với cô vào thời điểm thích hợp và lãng mạn nhất, rằng: Anh mong có thể cùng em tiến vào một mối quan hệ thân mật khắng khít.
Bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất.
Trần Trình nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.
Sau đó, anh bắt đầu cân nhắc về các nhà hàng ở Bắc Kinh, rồi phát hiện ra mình không biết Lâm Hàng thích ăn gì.
“Đang nghĩ gì thế?” Lâm Hàng thủ thỉ.
Trần Trình thật thà đáp: “Đang nghĩ về Bắc Kinh thì dẫn em đi đâu ăn.” Nhân tiện tặng em một bất ngờ lớn.
Lâm Hàng nghe xong liền cười rộ lên.
Anh đưa tay ôm Lâm Hàng vào lòng khẽ hôn.
Không tặng được quà thì có làm sao? Sau này thiếu gì cơ hội.
Ngay khi Trần Trình định đưa Lâm Hàng đến nhà hàng Yung Kee ăn ngỗng quay (*) thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bố già.
(*) Yung Kee là một nhà hàng Trung Quốc nằm trên đường Wellington ở miền Trung, Hồng Kông. Nổi tiếng nhất với món ngỗng quay.Bên kia có việc gấp cần anh trình diện xử lý.
Anh bèn tỏ ý xin lỗi với Lâm Hàng, cô xua xua tay.
“Chờ tôi quay lại___” sẽ tỏ tình với em, và mời em làm bạn gái của tôi.
“Được.” Lâm Hàng ngắt lời anh, gật đầu, “Em sẽ ngoan.”
Cô nhìn Trần Trình lên xe công vụ.
Trên đảo Hồng Kông vẫn đang là mùa hè, gió ấm quất vào mặt, cho dù bên mình đã vắng bóng một người____
Cô cũng không cảm thấy đơn độc.
Cô nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mặt trời chói chang đến mức không mở nổi mắt, thỉnh thoảng có một đám mây lững thững trôi qua.
Hy vọng mùa hè năm sau vẫn có thể đến Hồng Kông cùng anh.
…
Khi tài xế đón Trần Trình ở sân bay đã là chạng vạng tối, đang giờ tan tầm nên đường tắc như nêm cối, khó khăn lắm anh mới đến kịp giờ.
Trần Lộ Mạn là người đầu tiên chào anh, dáng vẻ ríu rít khiến khách khứa trầm trồ mối quan hệ thân thiết của hai anh em.
Trước tiên anh kéo Trần Lộ Mạn ra xa mình, sau đó chào hỏi với bố mẹ.
Đây là bữa tiệc chào mừng của anh.
Dù đã về nước từ lâu nhưng anh biết bố mình rất vất vả mới gom được từng ấy người đến đây, nếu không đã chẳng gấp rút gọi anh từ Hồng Kông về. Ngồi ở đây toàn các vị quyền cao chức trọng, gia sản bạc triệu, có thể chắt chiu cho anh thời gian một bữa tối đã là quý lắm rồi.
Trần Trình nở một nụ cười xã giao.
Bữa tiệc được đặt tại một khách sạn ở ngoại ô Bắc Kinh, trang trí vô cùng tỉ mỉ đẹp mắt, nhân viên phục vụ lịch sự khéo léo, càng làm cho bữa tiệc này trở nên trang nhã và chu đáo hơn.
Có thể thấy nhà họ Trình đã làm tất cả những gì trong khả năng cho cậu con trai này.
Và Trần Trình còn thành thạo hơn trong bữa tiệc.
Anh là con cưng của trời, bất kể là trường hợp nào.
Chỉ là mỗi câu nói ra đều phải suy nghĩ ba lần trong đầu, cân nhắc ngược xuôi. Giao tiếp xã hội quá mức cũng khiến anh cảm thấy tinh thần kiệt quệ.
Đột nhiên anh rất nhớ sự tự do khi ở bên Lâm Hàng.
Trần Lộ Mạn bỗng thò tới, chỉ vào một người đàn ông trung niên béo ục ịch và bạn gái của ông ta đứng cách đó không xa: “Anh, nhìn kìa, cặp ấy xứng đôi vừa lứa ghê.”
Anh nhìn theo hướng em gái mình chỉ, trong tầm mắt xuất hiện một người đàn ông trung niên với cái bụng bầu, đầu hói bóng loáng, bộ vest mặc trên người ông ta như là gông xiềng. Cô gái đứng bên ước chừng nhỏ hơn ông ta 30 tuổi, đương cái độ rực rỡ nhất của cuộc đời.
Trần Trình nói nhỏ vào tai Trần Lộ Mạn: “Nhìn nhiều rồi quen, một người hám tiền hám danh, một người già còn mất nết.”
Ngay lúc anh đang nhớ xem đây là vị nào, thì hai người họ đã chú ý đến ánh mắt của anh, người đàn ông dẫn bạn gái đi về phía anh.
“Trần tổng, hậu sinh khả úy.” Một bàn tay vươn ra trước mặt anh, “Triệu Khải Vân.”
Trần Trình nghe ông ta báo tên tuổi xong thì đầu liền nhảy sóng.
Cô gái bên cạnh Triệu Khải Vân cũng chào hỏi anh: “Xin chào Trần tổng, em là Quách Mỹ Trân.”
*
Tình ca – Quan Tâm Nghiên