Khi Lâm Hàng bước vào ký túc xá, bạn cùng phòng đã say giấc, chỉ có chiếc quạt trần vẫn lắc lư không ngừng, phát ra tiếng động đều đặn để nhắc nhở mọi người rằng mùa hè đã đến.

Hôm nay quả thực là một ngày nóng nực, quá nửa đêm rồi mà cô vẫn vã mồ hôi mỏng.

Lâm Hàng kiễng chân lên, thầm nghĩ đáng tiếc mình không mặc váy, nếu không lúc này cô đã có thể đóng vai Lọ Lem lẻn về nhà rồi.

“Lâm Hàng?” Quách Mỹ Trân đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch, thò cái đầu ngái ngủ ra khỏi giường tầng trên.

“Là tôi,” Lâm Hàng nhỏ giọng trả lời, “Ngủ đi.”

“Tôi còn tưởng cô lại qua đêm bên ngoài.” Quách Mỹ Trân lẩm bẩm rồi trở mình nằm ngủ.

Lâm Hàng cởi ba lô ra, giả vờ như không nghe thấy từ “lại” kia, phần cứng trên ba lô vô tình va vào góc bàn phát ra tiếng động lớn.

Lâm Hàng mặc niệm trong lòng, ba, hai, một.

Quách Mỹ Trân, let’s go!

Quả nhiên Quách Mỹ Trân lập tức thò đầu ra: “Lâm Hàng, cô đã về muộn thì ý thức tí đi, có để cho người khác ngủ không hả?”

Lâm Hàng nhanh chóng thấp giọng xin lỗi.

Quạt trần vẫn quay không ngừng, cô ngẩng đầu nhìn cánh quạt đang quay, trong phòng thiếu ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy đường viền xoay tròn nhờ ánh đèn đường từ cửa sổ chiếu vào.

Lại là mùa hè.

Cô chợt nhớ tới cậu thiếu niên cao lớn đẹp trai khẽ nhíu mày, hằn học nói với cô rằng, “Tôi không có hứng thú làm Đường Minh Hoàng.”

Sau bao nhiêu năm, Lâm Hàng vẫn có thể nhớ lại rõ ràng khoảnh khắc ấy, ánh chiều tà bao phủ khuôn mặt thiếu niên, lông mi dài chiếu xuống gò má tạo cái bóng nhỏ nhắn, anh rất kiêu ngạo và đầy thành kiến.

Tản mác không phải gió mùa hạ, mà là lòng người con gái.

Sáng hôm sau, Lâm Hàng bị tiếng rửa mặt của Quách Mỹ Trân đánh thức, Quách tiểu thư tính toán chi li, tối hôm qua bị đánh thức, hẳn là cô nàng đã thầm hạ quyết tâm dậy sớm, không cho cô thoải mái.

Lâm Hàng không hề tức giận, hôm nay cô vốn định dậy sớm, tối hôm qua còn chưa kịp hiệu đính tài liệu cho giáo sư, cho nên buổi sáng cô phải dậy đi làm bù.

Cô năm nay là nghiên cứu sinh năm hai, năm sau sẽ tốt nghiệp, cô đã làm “trợ công” cho giáo sư được hai năm. Vì tính tình tốt, biết nhẫn nhịn nên cô đã chiếm được chút ưu ái từ người thầy, ước chừng sau khi tốt nghiệp sẽ không thất nghiệp.

Ước chừng.

Vì Quách Mỹ Trân chung giáo sư với cô, ngay từ khi họ được phân vào cùng một ký túc xá, Quách tiểu thư đã bắt đầu đơn phương ngứa mắt cô. Lâm Hàng tự nhận mình chỉ là một nữ nghiên cứu sinh bình thường trong hàng ngàn nghiên cứu sinh, không hiểu sao lại chọc vào mạch của Quách Mỹ Trân, nhưng nghĩ lại thì thích và ghét một người đâu cần lý do đâu.

Cô đã tỏ tường.

Quách Mỹ Trân rửa mặt xong thì vênh váo đi vào ký túc xá, liếc mắt nhìn Lâm Hàng, phát hiện Lâm Hàng đã dậy rồi, bèn rặn ra một câu: “Xin lỗi, sáng nay tôi dậy sớm, có quấy rầy đến cô không?”

“Không.” Lâm Hàng ra khỏi giường, bắt đầu thu dọn.

Quách Mỹ Trân tặng Lâm Hàng nụ cười cổ quái.

Lâm Hàng mở điện thoại kiểm tra thời khóa biểu hôm nay, deadline của giáo sư là buổi trưa, cô còn một buổi sáng để giãy giụa, buổi chiều có thể ngủ bù.

Nhưng làm sao ông trời có thể bỏ qua cơ hội khiến con người đau khổ cơ chứ? Đúng lúc này, WeChat thông báo một tin đen đủi:

Giáo sư: “Lâm Hàng, buổi chiều em có rảnh không? Thay tôi đi đón một khách hàng ở sân bay.”

Lim: “Vâng thưa thầy.”

Lâm Hàng, 24 tuổi, hôm nay nguy cơ đột tử đã tăng theo cấp số nhân.



Trần Trình nửa đêm tỉnh giấc, ngồi trước giường nhìn đồng hồ báo thức điểm ba giờ, gió lạnh từ điều hòa thổi qua khiến da đầu tê dại. Anh mở điện thoại, chỉ có mấy tin nhắn chưa nhận được trả lời.

Anh đứng dậy khỏi giường đi lấy cốc nước, đồng thời chỉnh nhiệt độ điều hòa lên.

Cuốn lịch đặt trên tủ, đánh dấu những con số của ngày mai, được khoanh tròn bằng dòng chữ viết tay màu đỏ, nổi bật và chói lóa.

“Matt?” Cô gái trên giường gọi anh trong cơn mơ.

Trần Trình quay đầu nhìn cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nhớ tới đêm nay là tiệc chia tay của anh, cô gái ngoại quốc cầm sâm panh trò chuyện với anh, chưa nói dứt câu thứ hai đã ôm eo rồi hôn anh đắm đuối. Trần thiếu gia trời sinh đã chẳng từ chối ai, huống chi là thịt dâng tận miệng, làm gì có chuyện không ăn?

Rõ ràng có chuyến bay vào hôm sau, nhưng anh vẫn đưa cô nàng về chung cư làm vài nháy.

Anh nheo mắt nghĩ ngợi, đây là ai nhỉ? Rachel? Hay Emily?

“Honey.” Thôi kệ xác cô nàng tên gì, nằm trên giường của thiếu gia thì đều là cục cưng hết.

Hôm sau Trần Trình suýt chút nữa đã lỡ chuyến bay trở về Trung Quốc, có trách thì trách Rachel hoặc Emily quá dính người, sáng tinh mơ cả hai lại quện nhau trong phòng tắm, đến mức tài xế của Trần Trình phải gọi điện thúc giục anh mau lên.

Thời khắc vượt qua dòng chảy của Thái Bình Dương, những năm học tập ở nước ngoài của Trần Trình chính thức kết thúc, anh trở về Trung Quốc với một công ty được đăng ký miễn trừ ở quần đảo Cayman, được tài trợ một nửa bởi bố và một nửa từ nỗ lực cá nhân. Từ thuở ấu thơ, Trần thiếu gia đã là người nổi bật nhất trong đám đông, cũng tự hào mình là người thông minh sáng dạ, có tài kinh doanh. Phụ nữ bên người như ong bướm dập dìu, trước nay chưa từng nếm trải nỗi khổ ái tình.

Sau khi đáp đất, chờ đợi anh không gì ngoài cuộc sống hạnh phúc ở chặng đường tiếp theo.

*

Bân: Tên chương là một bài hát do tác giả chọn, mình sẽ đính kèm cuối chương cho mọi người.

Phi trường – Đới Ái Linh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play