*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hôm nay Trần Trình lại lái chiếc G63, anh đỗ xe rồi đi vòng qua mở cửa cho quý cô, cơ mà chiếc xe thật sự quá cao lớn, khi Lâm Hàng bước xuống xe, cô vẫn loạng choạng suýt ngã.
Ngay sau đó, cô ngã vào vòng tay vững chắc của người đàn ông, ôm đầy cõi lòng.
Nếu đây là một cảnh trong phim, thì khoảnh khắc này hẳn sẽ được quay slow motion.
Lâm Hàng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Trần Trình trong lúc tiếp xúc gần gũi.
“Anh hút thuốc?”
“Không,” Trần Trình khóa xe, “Là nước hoa, Tom Ford Tobacco Oud.” (*)
(*) Tom Ford Tobacco Oud là một trong những chai nước hoa đắt giá và hoàn hảo nhất của Tom Ford, sử dụng những nốt hương đắt giá, xa xỉ đến từ nhóm hương gỗ thơm cay nồng.“Ồ.” Lâm Hàng không biết tiếp lời kiểu gì.
Thiếu gia đột nhiên ghé đầu vào sau tai cô, hít hít: “Còn em, em dùng nước hoa gì?”
Cô nhộn nhạo khắp người vì hơi thở của anh.
“Em không dùng nước hoa. Nếu anh ngửi thấy mùi gì đó, thì chắc là sữa tắm.” Lâm Hàng đáp.
Trần Trình toe toét vì câu trả lời thẳng thắn của cô.
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, phục vụ mang dần các món ăn đến, Lâm Hàng mới phát hiện hóa ra đây là một nhà hàng chay.
“Không phải anh ghét ăn rau xanh à?” Lâm Hàng hỏi.
“Do trót hứa với em đó.” Trần Trình tập trung chia món ăn, đôi đũa thường xuyên ghé thăm bát của cô.
“Tôi giữ lời hứa lắm, lời nói gói vàng đấy.” Thiếu gia cố ý nhấn mạnh ba chữ “giữ lời hứa”.
Lâm Hàng nghe đến “giữ lời hứa” thì mặt đỏ bừng bừng.
“Từ ‘Lâm’ trong ảnh đại diện WeChat của em,” Ăn được nửa chừng thì Trần Trình nhớ ra thắc mắc của mình ban sáng, “Là ai viết thế?”
Tay cầm đũa của Lâm Hàng khựng lại.
“Anh.” Cô nhỏ giọng đáp.
“Tôi?” Bây giờ đến lượt Trần Trình dừng đũa.
“Bài thi văn của anh viết rất hay nên được treo trên bảng tin của trường, em đã lén chụp lại.”
“Trong đấy anh có dùng thành ngữ ‘Lâm lâm tổng tổng’.”
Cô cố tình lược bỏ đoạn bị bác bảo vệ rượt đuổi.
Trần Trình cảm giác mình vừa bị thứ gì đó đánh trúng.
Ở bên kia bờ đại dương chừng ấy năm, ngoại trừ tên mình, anh gần như mất hết khả năng viết chữ Trung, nhìn lại những con chữ năm 18 tuổi, anh chẳng thể nhận ra đây là bút tích của mình.
Nhưng Lâm Hàng nhớ rõ, cô nhớ thay anh, và vẫn luôn dùng.
Không biết là để che giấu hoảng hốt hay là cảm xúc khác, Trần Trình cầm cốc nước trong tay uống một ngụm lớn.
“Em thực sự rất thích tôi.” Anh đưa ra kết luận.
“Ừ.” Lâm Hàng tiếp tục ăn cơm, coi như là chuyện thường tình, bình lặng đến mức không một gợn sóng.
Nhưng lòng anh lại ầm ầm bão giông, thăng trầm khó tả.
“Vậy lúc đó em đi Mỹ, cố tình đến Upenn, cũng là vì tôi?”
Anh vẫn còn hoang mang.
“Ừm.” Cô đang nhai khi nghe thấy câu hỏi, bèn phát ra giọng mũi.
Chỉ muốn ngắm nhìn nơi anh trải qua cuộc sống tốt đẹp của mình, bước trên con đường mà anh có thể sẽ đi qua.
Trần Trình không biết phải nói gì, cuối cùng đành bật cười.
Lâm Hàng nhìn người đàn ông đẹp trai nở nụ cười trước mặt, trong lòng cũng vui theo.
Không phải người yêu cũng không sao, có thể chia sẻ cuộc sống thường ngày như vậy đã đáng quý lắm rồi.
Cô không dám tham lam.
“Khi nào phiên điều trần của em diễn ra?” Để che đi vẻ mất tự nhiên của mình, Trần Trình quyết định chuyển đề tài.
“Tuần sau ở Hồng Kông.” Lâm Hàng nhớ lại thông tin mà quản lý gửi cho cô sáng nay. Vé máy bay hạng nhất được đặt trước, khách sạn thuộc một bán đảo ở rìa cảng Victoria, nơi phố sá sầm uất.
“Sao thế?”
Trần Trình lướt nhanh lịch trình tuần sau của mình trong đầu, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng.
“Tôi cũng đi.” Thiếu gia nói.
Đầu Lâm Hàng không bắt kịp sóng, với tư cách là người đại diện tổng công ty, anh không bắt buộc phải có mặt ở đó.
Nhưng niềm vui khi được đồng hành cùng anh lập tức che mờ đi sự nghi ngờ nhỏ nhoi này, cô cao giọng: “Được.”
Trần Trình hỏi cô về dự định trong mấy ngày tới, Lâm Hàng trả lời rằng cô sẽ bế quan nghiên cứu vụ án.
“Anh đừng tới tìm em.” Người phụ nữ trước mặt đột ngột nói.
“Hả?” Trần Trình ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén xẹt qua cặp kính gọng vàng, cho cô không ít cảm giác áp bách.
“Em sẽ bị phân tâm.” Cô vội vàng giải thích, “Mỗi khi ở bên anh, em sẽ không tự chủ được mà ngắm anh.”
Tất nhiên không phải không muốn gặp anh, mà là càng muốn làm những điều tốt nhất cho anh.
“À.” Thiếu gia thu lại vẻ không hài lòng, lại thêm một chút vui mừng.
Cuối cùng, Trần Trình đưa Lâm Hàng về nhà và trao cho cô một nụ hôn sâu trước khi chia tay.
Đến khi đứng ở cửa nhà cầm chìa khóa, Lâm Hàng hẵng còn choáng váng.
Cuối cùng, cô vào cửa thay giày, bước ra ban công đốt một điếu Hồng Song Hỉ.
Trần Trình thích hút Parliament, mình thích hút Hồng Song Hỉ, đọc lên nghe rất vui tai may mắn, đúng là xứng đôi. (*)
(*) Tên tiếng Trung của Parliament là Bách Nhạc Môn 百乐门, trong đó Bách = trăm, Nhạc (Lạc) 乐 trong ‘vui mừng khoái lạc’. Hồng Song Hỉ 红双喜, trong đó 红 = màu đỏ, điều may mắn và Song Hỉ 双喜 = chữ hỉ 囍 trong đám cưới, nên Trăm điều vui vẻ và Nhân đôi hạnh phúc nghe xứng đôi là đúng rồi.Cô bị hai chữ “xứng đôi” nảy ra trong đầu dọa giật mình, tàn thuốc quên gảy rơi bỏng bàn tay.
Sự đau đớn truyền cho cô một chút cảm giác chân thực.
Trước mắt là đêm đen rì rầm của mùa hè, là tiếng hò hét của những người bán hàng rong trong khu phố ăn vặt nhộn nhịp dưới lầu, là tiếng trò chuyện nhỏ to của người đi đường.
Nơi xa là ngọn đèn vạn nhà, trước mắt là ngựa xe như nước.
Mắt Lâm Hàng bỗng nhòa đi vì lệ.
Có một khoảng trong cuộc đời, cô đã dồn hết tình yêu và sự chân thành của mình vào đó, loạng choạng tiến trước.
Hóa ra cũng sẽ có hồi âm.
*
Dư chấn – Trương Kính Hiên