*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh có vẻ… không thích ăn rau xanh lắm?” Lâm Hàng hỏi.

Hai người bôn ba cả ngày cũng đã kiệt sức, sau khi ra khỏi Hương Sơn định tìm bừa cái gì đó lấp bụng, nhưng thiếu gia đột nhiên muốn ăn mì thịt bò, nên hai người đành đi tới Old Beijing Chaishi (*), một ngày mà chạy vòng nửa cái Bắc Kinh.

(*) Old Beijing Chaishi là quán mì lâu đời nổi tiếng ở Bắc Kinh.      

                         



Cô nhìn Trần Trình nhặt từng cọng rau trong bát, nhớ ra lần trước ăn McDonald’s anh cũng cặm cụi nhặt hết xà lách.

“Không phải không thích ăn lắm, mà là siêu ghét ăn.” Trần Trình đang tập trung nhặt nhạnh, không thèm ngẩng đầu.

“Xin cho phép tôi có một số khuyết điểm nhỏ, chẳng hạn như không thích ăn rau xanh.” Thiếu gia thở dài.

Sau đó anh gặp một đũa tương thịt bò vào bát của Lâm Hàng: “Ăn thử đi.”

“Giá như lúc nào anh cũng như này thì tốt quá.” Lâm Hàng nhìn xuống đũa tương thịt bò, nói một câu không đầu không đuôi.

“Sao nào, không phải buổi chiều còn nói tôi vẫn luôn đẹp à? Buổi tối lại thay đổi?” Khóe miệng Trần Trình nhếch lên.

“Giá như lúc nào anh cũng… thân dân như này thì tốt quá?” Cô lại bí từ, đối mặt với Trần Trình lúc nào cũng bí từ.

Trần Trình không màng hình tượng cười phá lên: “Tôi là hoàng tử à?”

Đúng vậy, Lâm Hàng thầm nhất trí trong lòng.

Anh cười xong, vẫn giữ nguyên độ cong khóe miệng: “Tiêu chuẩn là do con người đặt ra. Trí tưởng tượng về thân phận và vai trò của em tạo thành tiêu chuẩn đối với thế giới và con người của em.”

“Ví dụ, nếu em là cô vợ cổ đại, em tưởng tượng mình phải có tam tòng tứ đức, hơn nữa còn thiết lập trong tâm trí mình tiêu chuẩn đánh giá về những người phụ nữ khác___ Trong vai trò người vợ, họ buộc phải có tam tòng tứ đức. Khi họ không phù hợp với tưởng tượng về thân phận của em, em sẽ nghĩ họ ‘không đạt tiêu chuẩn’; nếu biểu hiện của họ vượt xa tiêu chuẩn của em, em lại nghĩ họ đang ‘rơi xuống thần đàn’.”

“Nhưng kiểu so sánh này chỉ mang tính cá nhân. Theo quan điểm của tôi, tôi thấy mình không thua kém ai, đồng thời cũng thấy em không thua kém ai. Năng lực làm việc của em rất xuất sắc.” Anh dừng một chút, “Em cũng rất xuất sắc.” Anh còn bổ sung trong lòng, kỹ năng giường chiếu cũng rất tuyệt.

“Em không cần cảm thấy em là ‘dân’, và hành động của tôi cũng không thể xem là ‘thân dân’.”

Lâm Hàng nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc, như đang đoán xem lời của anh là thật hay giả.

Trần Trình nói xong cũng sửng sốt, chưa từng nghĩ tới anh sẽ tốn nhiều thời gian như vậy để giải thích cho người ta hiểu “Em thật sự rất tốt”.

Anh cũng không ngờ rằng từ khi gặp cô, thật ra mình đã làm rất nhiều điều “chưa từng nghĩ tới”.

Ví như địa điểm làm tình, ví như anh không thích tham quan danh lam thắng cảnh, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất vui vẻ.

Lâm Hàng đúng là một việc ngoài ý muốn lạ kỳ.

“Nhưng chuyện xé bức thư tình của em, tôi thay mặt tôi năm 18 xin lỗi em.” Anh chợt cất lời.

“Không sao, chuyện đã qua lâu rồi.” Cô lắc đầu.

Ít nhất sau ngày hôm nay, cô có thể không còn canh cánh trong lòng việc quay về Hương Sơn nữa.

Trong những ngày lo toan được mất này, cô hiểu ra rằng: Đến đây thôi, đau dài không bằng đau ngắn.

Việc chần chừ giữa “Dừng lại” và “Tiếp tục” lặp đi lặp lại khiến chính cô cũng mỏi mệt.

Còn không hài lòng điều chi nữa? Cô béo hồn nhiên năm đó đâu có đòi hỏi nhiều thế này?

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ đánh mất chính mình, sẽ càng muốn nhiều hơn, cuối cùng lòng người không đủ rắn nuốt voi, lại bị lòng tham nuốt chửng, trở thành một kẻ đáng sợ.

Cô phải trở thành một người tốt hơn, xứng đáng hơn và gặp lại anh ở nơi cao xa hơn, tự tin sánh bước bên anh, chứ không phải kiểu gặp lại phải nhặt từng đồng đô để thuê nhà mới.

Vương Tiểu Sóng từng nói, “Con người sống ở đời, không thể rạch ròi giữa hạnh phúc và đau khổ, vậy nên tôi chỉ mong đó là chân thật.”

Cô thực sự đã hạnh phúc khi bên anh, đau khổ vì sắp phải xa anh, có được khoảnh khắc này, có được hôm nay.

Cuối cùng, Lâm Hàng giơ cốc nước lên nâng ly chúc mừng anh: “Hôm nay rất vui.”

Trần Trình nghe lời chạm cốc với cô: “Hôm nay rất vui.”

Hai người đứng dậy rời đi, đi về phía bãi đậu xe, một ý nghĩ bỗng vọt đến miệng Trần Trình.

Anh thậm chí đã mở miệng ra.

Đêm nay anh vẫn muốn ở bên với cô, anh muốn đưa Lâm Hàng về nhà.

Lâm Hàng thấy anh có vẻ muốn nói gì đó, bèn nghiêng đầu chờ đợi.

“Đêm nay em có muốn về cùng tôi không?” Rốt cuộc vẫn nói ra.

Chính Trần Trình cũng không hiểu hành động này của mình là gì, cũng không tài nào xác định vị trí chính xác của Lâm Hàng trong lòng mình, nhưng anh muốn ở bên cô thêm một lúc nữa, không cần làm tình, chỉ đơn giản là kề cận nhau.

Em không cần câu trả lời, nhưng tôi vẫn muốn đưa ra đáp án thì sao?

Dù vẫn chưa rõ ràng, ba phải cái nào cũng được, nhưng ít nhất đây là lòng tự cao của một học sinh giỏi____ Anh không nộp giấy trắng.

Lúc ấy Trần Lộ Mạn hỏi anh, có phải anh bỏ bùa Lâm Hàng không. Nghĩ lại thì vai vế phải đảo ngược mới đúng, là anh bị Lâm Hàng bỏ bùa.

Lâm Hàng hiển nhiên cũng kinh ngạc trước lời nói của anh: “Hả?”

Cô không nhịn được muốn hỏi Trần Trình, anh biết trong bối cảnh hiện tại lời mời này có ý nghĩa gì không?

“Hôm nay rất vui, em có muốn làm nó càng vui hơn không?” Trần Trình không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, tiếp tục truy đuổi.

Đống tâm lý Lâm Hàng vừa vất vả xây dựng nháy mắt sụp đổ ầm ầm.

Cô tốn bao công sức mới thuyết phục được bản thân dừng ở đây thôi, lời nói của Trần Trình lại dễ dàng cạy mở chiếc hộp Pandora cô vừa đóng kín.

Khó khăn mãi cô mới____

“Muốn.”

Đây là do anh nói đấy nhé.

*

Xuân thu – Trương Kính Hiên

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play