*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cô còn kế hoạch nào khác không?” Trần Trình gõ ngón tay lên bàn.
Trong hai giờ qua, những gì nói được Phó Hàm đều đã nói rồi.
Cô ấy nghiến răng: “Xin lỗi Trần tổng, đây là tất cả những phương án mà chúng tôi có thể cung cấp hiện tại.”
Cô ấy cứ tưởng mình đã chuẩn bị tốt, phòng hờ cả plan BCDEF thì sẽ thuận lợi vượt qua thử thách, ngờ đâu lần lượt từng phương án đều bị từ chối.
Những câu hỏi Trần Trình đặt ra quá sắc bén, cô ấy chỉ mới tốt nghiệp ở Mỹ nên chưa biết nhiều về tình hình trong nước, cũng ít kinh nghiệm thực tế, cơ hội đến gặp Trần Trình lần này cũng do cô trăm phương ngàn kế mới đổi được.
Biết thế đã không đến, đến chỉ tổ nhục mặt.
Chán muốn chết.
Hấp tấp không ăn được đậu phụ nóng, mình vội vàng tranh chỗ trước mặt Trần Trình, còn không bằng yên lặng tiếp tục thu phục Trần Lộ Mạn.
Trần Trình không hài lòng với những đáp án mình nghe được, điều anh cần xử lý là một công ty trách nhiệm hữu hạn quy mô vừa, có kế hoạch niêm yết cổ phiếu trong 3, 4 năm tới.
“Cô về trước đi, hy vọng quý công ty có thể đưa ra một kế hoạch chân thành hơn để tôi tham khảo.”
Ý nói rằng kế hoạch của cô không chân thành.
Cô ấy nắm chặt tài liệu trong tay, nghe thấy lệnh đuổi khách vẫn đứng im không nhúc nhích.
Có tiếng gõ cửa văn phòng.
“Mời vào.”
Lâm Hàng đẩy cửa bước vào, phát hiện phòng không chỉ có Trần Trình, mà còn có người phụ nữ trong vòng bạn bè của Trần Lộ Mạn hôm đó:
—— “Bạn học cấp ba” Phó Hàm.
Cô hít một hơi sâu.
Hít vào, thở ra, vô dụng, cô vẫn không nhịn được mà chết trân nhìn cô ấy.
“Lâm Hàng?” Giọng nói của Trần Trình kéo cô ra.
“Lâm Hàng?!” Lần này đến lượt Phó Hàm kinh ngạc hỏi.
“Hai người quen nhau?” Sau nửa phút im lặng, Trần Trình là người xung phong phá vỡ cục diện bế tắc.
“Cô gầy đi nhiều quá.” Phó Hàm cảm thán, cô ấy lục lọi hình ảnh trong ký ức, “Như biến thành một người khác ấy.”
Đâu phải như biến thành một người khác, là biến thành một người khác thật rồi.
“Cảm ơn.” Lâm Hàng trả lời, sau đó nhìn Trần Trình, “Bây giờ anh rảnh không? Có vài chi tiết tôi muốn thẩm tra đối chiếu với anh.”
Thật ra cũng không cần đối chiếu gấp, chẳng qua cô làm việc uể oải quá, chỉ muốn gặp anh một chút, không ngờ Phó Hàm lại ở đây.
Cô bỗng không biết nên vui khi thấy anh hay nên chật vật khi thấy Phó Hàm.
“Bây giờ cô có rảnh không? Xem cái này đi.” Trần Trình tạm thời không rảnh quan tâm đến câu nói của Phó Hàm, anh đưa cho Lâm Hàng một văn kiện.
Lâm Hàng tiếp nhận, bắt đầu lật xem.
Trần Trình không vội đuổi Phó Hàm đi, nhưng Phó Hàm lại có chút khó chịu nói: “Chờ nghe cao ý của cô.”
Cô ấy không tin Lâm Hàng có thể đưa ra ý kiến hay ho nào.
Kể cả hồi đó Lâm Hàng thông minh thì sao chứ? Đỗ thủ khoa thì thế nào? Mình là nhân tài ngành luật vừa nghiên cứu JD ở nước ngoài về, không cần nộp hồ sơ xin việc đã được tuyển vào trụ sở, mà vẫn bị anh gạt phăng phương án đó thôi.
Cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, đã cho cô một cái đầu hữu dụng, thì tuyệt sẽ không cho tài phú hơn người.
Trần Trình chẳng qua là một ngoại lệ trong những ngoại lệ mà thôi, may mắn là cơ hội chứ không phải tất yếu, nó sẽ không xảy ra với tất cả mọi người.
“Công ty có bao nhiêu cổ đông thực sự?” Cô vừa lật trang vừa hỏi.
“89 người.” Trần Trình và Phó Hàm đồng thanh đáp.
Lâm Hàng thầm ghét bỏ sự thống nhất của anh và cô ả.
“Chỉ có 26 cổ đông danh nghĩa được đăng ký trong sổ đăng ký cổ đông của Cục Công nghiệp và Thương mại, bên dưới mỗi người lại kéo thêm mười mấy cổ đông nữa. Tình hình sở hữu cổ phần có hơi hỗn loạn.” Cô đưa ra nhận xét.
“Kết luận.” Lời nói của Trần Trình khiến cô nhớ đến câu “tiếp tục” lúc bàn vụ trọng tài ngày hôm đó.
Không có chút độ ấm, việc công xử theo phép công.
Cậu nhóc to xác ngồi ăn McDonald’s đối diện với cô trong trí nhớ giống như một người khác ở thế giới song song.
Cô liếc nhìn Phó Hàm, cùng bằng tuổi cô, lại đeo túi Neverfull, mang đôi giày Jimmy Choo nhọn hoắt. (*)
(*) Neverfull là mẫu túi kinh điển của Louis Vuitton, có giá khoảng 1500$.(*) Jimmy Choo là thương hiệu đình đám thế giới với các mẫu giày cao cấp mang đậm phong cách sang trọng, cá tính. Mức giá của giày từ khoảng trên 600$ đến trên 1000$ tuỳ sản phẩmNăm đó vì Phó Hàm cùng lớp với Trần Trình, nên bài thi xuất sắc cũng được treo gần nhau.
“MBO (quản trị theo mục tiêu).” Cô đặt văn kiện lên bàn của Trần Trình.
“Đầu tiên xác định một số kế hoạch khuyến khích vốn chủ sở hữu thực hiện từ các đối tượng khuyến khích, sau đó đăng ký các cổ đông chủ lực và số lượng cổ phiếu mà họ nắm giữ, rồi xác định các cổ đông thực tế dưới tên của mỗi người chủ lực…”
“Hai bên phải ký với nhau ‘Thỏa thuận cổ phần ủy thác’, phù hợp với Luật Công ty và Luật Ủy thác…”
“Trong trường hợp này, cơ chế ủy thác được đưa ra và mâu thuẫn giữa số lượng lớn quyền quản lý mua lại và số lượng cổ đông hạn chế của công ty được giải quyết bằng cách nắm giữ vốn cổ phần.”
Phó Hàm không nói gì, Trần Trình cũng im lặng.
Trần Trình im lặng vì đây là đáp án mà anh muốn.
Phó Hàm im lặng vì cô ấy cảm thấy mỗi phút ở đây đều như lăng trì, cảm thấy xấu hổ vì sự kiêu ngạo của mình ba phút trước.
Lâm Hàng còn chưa tìm được chỗ trút cơn giận “Xem đã” sáng nay, vào văn phòng lại nhìn thấy “bạn học cấp ba”, tiếp đó bị buộc phải xử lý một vấn đề pháp luật không thể hiểu được.
“Bây giờ anh có thể giải quyết vấn đề của tôi chưa?”
Lâm Hàng không chịu nổi nữa.
*
Tranh đua – Dung Tổ Nhi